Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 123: Quyền nghi chi kế




Ba người Mộng Tuyết ẩn thân trong góc tối, cảnh giác quan sát động tĩnh bên ngoài, qua một lúc lâu, bọn họ vẫn không thể tìm được cơ hội bỏ chạy nào tốt.

Lâm Hân Ngọc quay đầu lại nhìn Điền Lập Phong nói: "Điền công tử, không biết kỹ năng phi hành của công tử thế nào, công tử có thể chạy thoát khỏi sự truy cản của thú nhân không?"

Điền Lập Phong ngẩn người, đáp: "phi hành một đoạn ba năm dặm thì không vấn đề, ta chưa từng giao thủ với thú nhân nên không biết thực lực của bọn chúng, nhưng ta cho rằng với kỹ năng phi hành bây giờ của ta nhất định là chạy không thoát sự truy cản của bọn chúng."

Lâm Hân Ngọc nhíu mày, quay đầu lại nhìn Mộng Tuyết nói: "Mộng Tuyết, nếu như hai người chúng ta mang theo hắn phi hành, ta cho rằng cơ hội chạy thoát có phần lớn, bằng không cứ tiếp tục đợi ở chỗ này, nhất định sẽ bị bọn chúng tìm đến."

Điền Lập Phong nghe nàng nói như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu, ngẩn người nhìn chằm chằm vào Lâm Hân Ngọc, thầm nghĩ: "Trước đây người khác dù nói ta vô dụng thế nào, ta đều cảm thấy không sao cả, nhưng vị mỹ nữ trước mắt này, không nói điều đó, chỉ nói rằng năng lực của bọn chúng mạnh hơn ta, vì sao ta lại cảm thấy khó chịu nhỉ? Chẳng lẽ ta đã động tâm với vị nữ tử trước mặt này rồi."

Hắn nghĩ đến đây, vội vàng quay mặt về phía trước, nhìn đám đạo sĩ cầm đuốc tìm người ở phía xa xa, trong lòng cật lực khống chế bản thân không nghĩ đến sự việc liên quan đến nữ nhân, đồng thời âm thầm niệm Tĩnh Tâm Kinh.

Mộng Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Hân Ngọc nói: "Trước tiên chờ đợi một lát nữa rồi tính tiếp, bốn tên thú nhân nọ cảm giác tính rất cao, một khi chúng ta bay lên, nhất định sẽ phát ra tiếng xé gió, lại nói, năng lực của bốn tên thú nhân nọ cao hơn ta và cô, thêm nữa chúng ta mang theo người phi hành, khiến cho tốc độ bị chậm lại một chút, như vậy chúng ta tuyệt đối không thể tránh thoát sự truy đuổi của bốn tên thú nhân. Ta thấy vẫn là nghĩ biện pháp khác thỏa đáng hơn."

Điền Lập Phong thở dài, nói: "Ài, đều trách ta vô dụng, làm liên lụy đến các cô. Nếu đã thế này, để một mình ta xông ra trước, đem đám đạo sĩ đang truy tìm dẫn khai sang hướng khác, hai người các cô nương theo cơ hội này mà đào tẩu, như vậy thì cơ hội cũng sẽ lớn hơn một chút." Hắn nói xong, đứng dậy muốn xông ra ngoài.

Lâm Hân Ngọc đưa tay ngăn Điền Lập Phong lại, sắc mặt khó coi, nhỏ giọng gắt lên: "Ngươi muốn tìm chết sao, vì sao không chịu dùng đầu một chút, nếu ngươi xông ra, ngược lại làm bại lộ, chúng ta có thể chạy thoát sao? Ngươi muốn chết, chúng ta còn không muốn chết."

Mộng Tuyết thấy giọng điệu của Lâm Hân Ngọc như thế, giống như là đang oán giận hắn, nàng thở dài thầm nghĩ: "Nha đầu này hôm nay làm sao vậy, tính tình nóng giận lại hiện ra, nàng ta ở trước mặt Trần Nhược Tư từ trước đến giờ chưa từng phát ra loại tính khí này. Có lẽ, đây là lực lượng của tình yêu đang tác quái. Đáng thương cho Điền công tử, làm người tốt còn bị bắt nạt." Nàng nghĩ đến đây, khe khẽ cười, trừng mắt nhìn Lâm Hân Ngọc, quay đầu nhìn Điền Lập Phong nói: "Điền công tử, nàng ta tính cách có chút nóng nảy, xin công tử đừng để trong lòng."

Lâm Hân Ngọc nói xong những lời đó vốn biết những lời mình vừa mới nói ra có chút nóng vội, trong lòng bắt đầu hối hận, nàng đang muốn xin lỗi, nhưng không biết nên như thế nào mở miệng, nghe Mộng Tuyết nói xong, nàng len lén liếc mắt nhìn trộm Điền Lập Phong, sau đó quay đầu nhìn Mộng Tuyết làm mặt quỷ.

Điền Lập Phong cười khổ đáp: "Ta đích xác có điểm xúc động, một lòng muốn các cô thoát hiểm, không có lo lắng nhiều đến vậy, Lâm cô nương phê bình rất đúng."

Lâm Hân Ngọc mỉm cười, dùng giọng điệu đùa giỡn đáp: "Ý tứ của ngươi là còn muốn cám ơn ta sao." Nàng nói xong, nhìn Điền Lập Phong mỉm cười.

Điền Lập Phong thấy vậy, cả người ngây ngốc, tốc độ đập của trái tim trong nháy mắt bạo tăng, trong lòng cảm thấy bối rối hoảng loạn, một trận cảm giác nóng bức trước nay chưa từng có xông lên đầu, khuôn mặt cũng trở nên nóng bừng, hắn đoán được mặt mình có thể đã đỏ bừng. Hắn vội vàng quay đầu sang hướng khác, để cho khuôn mặt của mình tránh khỏi tầm mắt của Lâm Hân Ngọc. Vào khoảnh khắc này, hắn cơ hồ quên mất bản thân còn đang trong vùng nguy hiểm. May là bọn họ ẩn thân ở gốc tối, biểu tình và biến hóa của khuôn mặt không có cách nào phân biệt, nếu không, sợ rằng hắn sẽ cảm thấy vô cùng lúng túng khó coi.

Lúc này, đối diện có năm tên đạo sĩ mang đuốc đang đi về phía ẩn thân của bọn họ tìm kiếm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Ba người đồng thời giật mình, biết rằng ẩn thân không được nữa rồi, Lâm Hân Ngọc nhỏ giọng nói: "Bọn chúng đến rồi, phía sau chúng ta không có đường lui, chỉ có thể cùng bọn chúng đánh bừa, ta đánh trận đầu, các ngươi theo sau xông lên, trước hết đem năm tên đạo sĩ này giải quyết hết rồi tính tiếp." Nàng ta nói xong, ngầm tụ pháp lực trên tay, chuẩn bị đứng dậy công kích.

Mặc dù đang ở chỗ tối, động tác rất nhỏ này của nàng ta Mộng Tuyết vẫn có thể quan sát rất rõ rang, nàng ngăn Lâm Hân Ngọc lại, nhỏ giọng nói: "Cô vừa mới nói hắn xúc động, hành vi bây giờ của cô, không xúc động sao? Cô không cần nóng vội, ta đã có biện pháp thoát thân rồi." nàng nói đến đây, nở mỉm cười thần bí.

Lâm Hân Ngọc đáp: "Cái biện pháp của cô nghĩ ra trong hoàn cảnh này, xem ra phải cám ơn sự xúc động của ta rồi, nếu không phải vậy, sao cô có thể nghĩ ra đây?" nói đến đây, mỉm cười, một bộ dạng rất ung dung nhẹ nhàng, sau đó nói tiếp: "Là cái biện pháp gì đây, nói ra nghe thử xem, cần chúng tôi phối hợp như thế nào."

"Một lát nữa sẽ biết." Mộng Tuyết cười đáp, nàng nói xong, đứng dậy sử dụng ảo hóa pháp thuật, đem bản thân biến thành bộ dạng của một tên nam đạo sĩ.

Lâm Hân Ngọc nhíu mày nói: "Cái này cô cũng gọi là biện pháp sao, chỉ có mình cô có thể biến hóa, chúng tôi không thể, ài, chúng tôi làm sao bây giờ."

Điền Lập Phong thấy Mộng Tuyết sử dụng ảo hóa pháp thuật, trong lòng kinh ngạc : "Tiêu tử, các nàng nhất định là tiên tử, chẳng trách được lúc ta mới nhìn thấy các nàng thì có một loại cảm giác kỳ diệu đặc biệt. Ài, xem ra, ta nghĩ….., phi, ngươi là người tu đạo, vì sao có thể nghĩ mấy cái chuyện nam nữ thường tình chứ, không nên suy nghĩ lung tung nữa." Trong lòng hắn một mảnh hỗn loạn, sau đó mạnh mẽ để cho bản thân niệm tụng Tĩnh Tâm kinh mới làm cho lòng mình tĩnh lặng trở lại.

Mộng Tuyết một lần nữa sử dụng ảo hóa pháp thuật, trong chốc lát đem Lâm Hân Ngọc và Điền Lập Phong hai người phân biệt cũng biến thành bộ dạng đạo sĩ, sau đó cười nói: "Các ngươi tự nhìn lại bản thân, nhìn xem có khác không, chỉ có điều, pháp lực của ta có hạn, không thể khiến cho bộ dạng của loại biến hóa này bảo trì lâu dài được, hơn nữa giọng nói phát ra cũng không có cách nào thay đổi được, một lát nữa nếu như gặp người nói chuyện, chỉ có thể là Điền công tử ứng phó thôi."

Hai người Lâm Hân Ngọc và Điền Lập Phong đồng thời nhìn lại chính mình, sợ ngây người, qua một lúc sau Điền Lập Phong nhỏ giọng nói: "Mộng Tuyết cô nương thật có bản lãnh, đã đem ảo hóa thuật luyện đến cảnh giới thế này, bội phục, ảo hóa thuật này ta trước đây đã từng nghe sư phụ qua, nhưng cho đến nay vẫn chưa từng nhìn thấy, hôm nay được nhìn thấy, coi như là tam sinh hữu hạnh."

"Điều này xem như là khích lệ sao?" Lâm Hân Ngọc liếc mắt mỉm cười, giọng điệu mang theo chút trêu chọc, đáp: "Mộng Tuyết cô nương của chúng ta bản lãnh còn rất nhiều, tên tiểu đạo sĩ vừa mới xuất môn nhà ngươi đương nhiên là cô lậu quả văn rồi, sau này sẽ để cho ngươi mở rộng tầm mắt nữa."

Mộng Tuyết nói: "Lâm cô nương, cô không nên nói người ta như vậy, hắn dù sao cũng chỉ là người bình thường, có đảm lượng cùng thú nhân đối địch như thế này đã là rất dũng cảm rồi."

Điền Lập Phong hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ : "Vẫn là Mộng Tuyết cô nương thiện lương, hiểu được quan tâm bao dung người khác. Ài, các nàng đều là nhân vật lợi hại, không biết có để ý đến ta kẻ năng lực thấp kém này không đây."

Hắn biết rằng, hai vị mỹ nữ trước mắt này đều đã có người trong lòng rồi, như thế nào có thể vì hắn động tâm đây? Trừ khi kỳ tích xuất hiện, nếu không hắn đúng là chỉ có thể nằm mơ mộng giữa ban ngày mà thôi.

Ba người bọn họ với bộ dạng đạo sĩ nghênh ngang đi ra khỏi góc tối, nghênh đón năm tên đạo sĩ đang đi đến. Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc đều đã trải qua vô số khảo nghiệm sinh tử thật chiến, năng lực thừa nhận trở nên mạnh mẽ, lúc này, các nàng thần sắc tự nhiên, bước đi vững chãi.

Điền Lập Phong mặc dù thuộc loại sao sáng mới nổi ở Trường Phong đạo quán, nhưng hắn xuất môn ít, kiến thức cũng ít, thật chiến kinh nghiệm cũng là đồng sư huynh đệ môn đối chiến, tâm cảnh tự nhiên kém hơn rất nhiều. Giờ phút này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh hoảng, nếu không phải là hắn nhìn thấy hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc lãnh tỉnh như vậy, nói không chừng hắn cũng không dám bước ra khỏi góc tối đó rồi.