Tả Đạo Tu Tiên: Ta Dựa Mô Phỏng Vô Địch

Chương 44




“Sư huynh, Trương Huyên đã ch3t, ngươi biết không?”

Trở lại Di Linh Phái đã đêm khuya, Vương Dương không có về chỗ ở trên Tuyết Ngọc Phong, tạm thời ở lại chỗ ở cũ, thuận tiện thu dọn một chút đồ vật, Ngụy Tử Phong làm cùng hắn. Hai người trò chuyện, Ngụy Tử Phong đột nhiên nói một câu như vậy.

“Trương Huyên?”

Vương Dương sửng sốt một chút mới nhớ tới, là đệ tử đồng kỳ đã từng nhập môn khảo hạch, lúc trước muốn hại hắn, bị hắn thiết kế dạy một trận. Bởi vì thật lâu không gặp, thiếu chút nữa đã quên.

“Đã ch3t? Ch3t như thế nào?”

“Đắc tội một trưởng lão ngoại môn, bị đánh cho bị thương nặng, trở về không bao lâu liền ch3t! Ta cũng là nghe Tô Lạc Nguyệt nói!”

Ngụy Tử Phong thở dài nói. Nếu không có cuối cùng Trương Huyên muốn hại bọn họ, nói không chừng mấy người còn có thể thành bạn tốt.

“Nhà hắn người không phải quản sự trong môn phái sao! Không muốn một lời giải thích?”

“Muốn giải thích gì, ch3t đều đã ch3t!” Ngụy Tử Phong cười khổ nói.

Nơi này nhưng không có người ch3t là chuyện lớn, chỉ có người ch3t như đèn tắt, người đi trà lạnh.

“Nói cũng đúng, ai sẽ để ý một đệ tử tạp dịch.”

Vương Dương gật đầu.

Tạp dịch bản thân liền không có địa vị gì, ch3t mấy người cũng không ai để ý, đừng nói đệ tử tạp dịch, chính là đệ tử kí danh, đệ tử ngoại môn ngẫu nhiên cũng sẽ có người ch3t đi. Đến nỗi nguyên nhân, có rất nhiều luyện công xảy ra vấn đề, có rất nhiều làm nhiệm vụ, có chút tự nhiên là đắc tội cao tầng.

Đối với những người tu vi cao tới nói, muốn giết một người thật sự là quá đơn giản. Bí pháp, nguyền rủa, độc dược, tà khí, Tu Tiên Giới có rất nhiều biện pháp, làm người biến mất không dấu vết.

“Sao ngươi lại đột nhiên nói cái này?”

“Sư huynh, ta có chút lo lắng Lâm Tuyết!”

Ngụy Tử Phong mặt ủ mày chau nói.

“Ta gần nhất đều không có tin tức của nàng, Đan Đường ta lại vào không được, ta lo lắng nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Ta còn tưởng chuyện gì! Chờ thêm mấy ngày thi đấu kết thúc, ta nghĩ cách vào xem, ngươi yên tâm đi! Nói như thế nào ta hiện tại cũng là đệ tử nội môn, chăm sóc Lâm sư muội một chút vẫn không thành vấn đề!”

Vương Dương vỗ vỗ bả vai Ngụy Tử Phong, làm hắn yên tâm.

“Vậy làm phiền sư huynh.”

“Cùng ta cũng đừng khách khí! Đúng rồi, ngươi cùng Lâm sư muội khi nào thành thân?”

“Sư huynh, ngươi đang nói cái gì!!”

Sắc mặt Ngụy Tử Phong đỏ bừng.

“Đừng giả vờ, tình cảm Lâm sư muội đối với ngươi, ngươi cũng đừng nói không nhìn ra!”

Vương Dương trêu đùa.

“Ta…”

Ngụy Tử Phong cúi đầu, thở dài một tiếng.

“Sư huynh, ngươi lại không phải không biết, sau lưng ta có gia tộc, việc hôn nhân không phải ta có thể làm chủ.”

Ngụy Tử Phong ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra tươi cười.

“Nói thật, ta thật sự vô cùng hâm mộ sư huynh, muốn làm cái gì liền làm cái đó, tuy rằng không chiếm được gia tộc duy trì, nhưng cũng không cần bị người sắp đặt mọi chuyện.”

“Ha hả!”

Vương Dương nở nụ cười.

Ta có gia tộc khỉ gì! Ta cũhg muốn bị người sắp đặt, đáng tiếc cũng đến có người a!

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới người nhà ở thế giới này. Có lẽ nên tìm một cơ hội trở về nhìn xem, tuy rằng ký ức mơ hồ, không có tình cảm gì, nhưng dù sao cũng là quan hệ huyết thống duy nhất của hắn trên thế giới này.

“Sư huynh ngươi có thích người nào hay không?” Ngụy Tử Phong cười hỏi.

“Không có! Ta một lòng cầu đạo, không có suy nghĩ khác!”

Vương Dương nghiêm trang nói. Lúc nói chuyện, trong đầu lại không tự giác hiện lên mấy bóng hình xinh đẹp. Hắn lại không phải người gỗ, sao có thể không có h.am muốn têu thích, chỉ là không nghĩ chậm trễ thời gian mà thôi.

Ngụy Tử Phong nở nụ cười.

“Kết hôn sinh con cùng tu luyện lại không xảy ra  xung đột, nếu có thể tìm người xứng đôi còn có thể cho ngươi không ít trợ giúp, ta cảm thấy Liễu sư tỷ không tệ, hai người các ngươi đều chế bùa, ngày thường còn có thể giao lưu với nhau.”

“Liễu Tích Ngọc sao?”

Vương Dương trong đầu hiện lên tươi cười dịu dàng của Liễu Tích Ngọc.

“Thôi bỏ đi! Nàng quá keo kiệt!”

“Keo kiệt? Thật vậy chăng?”

Ngụy Tử Phong có chút khó hiểu.

“Được rồi, ngươi cũng đừng thay ta nhọc lòng! Chờ ta ngày nào đó thành Nguyên Anh lão tổ, còn sợ tìm không thấy nữ nhân sao!”

“Sư huynh, ngươi cũng thật dám nghĩ! Ta đây trước tiên chúc ngươi vị Nguyên Anh lão tổ này, vạn thọ vô cương!”

“Được rồi! Được rồi!”

Vương Dương khiêm tốn nói.

Ngay sau đó, hai người cùng nhau phá lên cười.

Môn phái thi đấu tổng cộng tiến hành 10 ngày, đệ tử nội môn được ba vị trí đầu, hai người đều không quen biết. Vị Thạch sư huynh kia đứng thứ chín, được 10 linh thạch hạ phẩm, xem như không tệ, chỉ tiếc không có biện pháp trở thành đệ tử chân truyền.

Đệ nhất chân truyền như cũ là Đại sư huynh của Võ Lăng Phong Quân Thiên Sách, người không lên sân khấu chỉ dựa vào một luyện thi đồng cấp liền quét ngang tất cả đệ tử chân truyền.

Lý Mộ Tuyết cùng Từ Long song song hạng hai. Trên thực lực Lý Mộ Tuyết muốn yếu hơn Từ Long không ít, chỉ là nàng chiến đấu thật sự điên cuồng, cao cấp trong môn phái vì tránh cho tổn thất, chỉ có thể ra mặt ngăn cản làm hai người song song.

Hạng ba là Đại sư tỷ Bắc Ác Phong Mạc Dung Dung.

Mấy tin tức thi đấu này, Vương Dương phần lớn là nghe Ngụy Tử Phong nói, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở chỗ ở vùi đầu chế tạo bùa chú. Từ Hòa Hải muốn 20 lá bùa hộ mệnh, hắn chính là một lá còn không có vẽ, không nỗ lực không được.

Chờ đến thi đấu hoàn toàn kết thúc, Vương Dương thay quần áo đệ tử Tuyết Ngọc Phong, mang lên 20 lá bùa hộ mệnh chế tạo tốt, liền chạy đến Đan Đường sau núi. Hắn đã thông qua quan hệ của Thạch Đạt, tìm được phương pháp tiến vào trong đó.



Đan Đường của Di Linh Phái thành lập ở dưới núi, ở phía trên một chỗ mạch lửa đất, bên trong bố trí có trận pháp thật mạnh, có thể dẫn đường đại địa chỗ sâu trong dưới nền đất ngọn lửa tới luyện chế đan dược.

“Vị sư huynh này, cấm địa Đan Đường người ngoài không được tiến vào.”

Một đệ tử ngoại môn trông coi, duỗi tay ngăn Vương Dương chuẩn bị tiến vào.

“Ta tới tìm Chu Diễn sư huynh hỗ trợ luyện đan!”

Vương Dương móc ra ngọc bài thân phận nói.

“Vị sư huynh này, có thể cho ta tiến vào dò hỏi một tiếng không?”

Đệ tử ngoại môn cung kính nói.

“Chẳng lẽ lấy thân phận của ta còn có thể lừa ngươi hay sao? Tránh ra!”

Vương Dương thu hồi ngọc bài thân phận, sắc mặt lạnh lùng.

“Vậy, vậy được rồi! Xin hỏi tên của sư huynh?”

“Tuyết Ngọc Phong Vương Dương!”

“Thỉnh Vương sư hhuyn vào bên trong, Chu trưởng lão ở phòng đan chữ Càn số 9, ngươi vẫn luôn hướng bên trong đi thì tốt rồi.”

“Ừ!”

Vương Dương bày cái giá, gật đầu, liền đi vào.

Thân phận đệ tử nội môn ở trong môn phái vẫn tương đương thực dụng. Nhưng hành động tùy tiện xông loạn như vậy địa bàn khác, thật dễ dàng rước lấy phiền phức. Nếu không phải vì xem Lâm Tuyết, hắn cũng sẽ không có việc gì tìm việc tiến vào Đan Đường.

“Hô!”

Vừa mới tiến vào trong đó, Vương Dương liền cảm giác được một luồng khí nóng ập vào trước mặt, nhìn phía trước, không khí đều vặn vẹo.

“Nơi này chỉ sợ có bốn năm chục độ, liền tính người tu luyện ở lâu rồi cũng có thể ra vấn đề.”

Vương Dương nhíu mày.

“Lâm sư muội chỉ mới Luyện Khí tầng một, đợi ở loại địa phương này, làm không tốt muốn ra vấn đề.”

Vương Dương bước nhanh hơn, đi hướng đan thất vị Chu Diễn sư huynh kia, bên đường không ngừng đánh giá khắp nơi, muốn nhìn một chút có thể trước tiên tìm được Lâm Tuyết hay không. Chỉ là những đan thất này phần lớn cửa đóng chặt, căn bản nhìn không thấy tình huống bên trong, Vương Dương chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

Chờ khi nhìn đến một phòng viết hai chữ “Càn chín”, Vương Dương dừng chân, nhẹ nhàng gõ cửa một chút.

“Chu sư huynh có ở đây không? Tại hạ Vương Dương, là Thạch sư huynh giới thiệu tới!”

“Thạch Đạt? Tiểu Dực, ngươi đi mở cửa, làm người ngoại môn tiến vào!”

Một giọng nam suy yếu, từ bên trong truyền ra.

“Vâng!”

Kẽo kẹt!

Cửa lớn bị người từ bên trong kéo ra, lộ ra một đồng tử thanh tú phấn điêu ngọc trác, môi hồng răng trắng, ăn mặc đạo bào màu đỏ.

“Ngươi là người nào? Tìm sư phụ ta có chuyện gì?”

Đồng tử áo đỏ ánh mắt trong vắt, nói chuyện mang theo tiếng trẻ con.

“Tại hạ Vương Dương, đệ tử nội môn của Tuyết Ngọc Phong, có một việc muốn làm phiền Chu sư huynh, còn xin cho ta đi vào nói rõ.”

Vương Dương cười chắp tay nói.

“Vào đi!”

Đồng tử áo đỏ cũng không có hỏi nhiều, tránh đường cho Vương Dương tiến vào.

Sau khi tiến vào phòng đan, nhiệt độ trong không khí lần thứ hai tăng cao một cấp bậc, Vương Dương không thể không vận công ngăn cản.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Luyện đan liền thôi, gần đây ta không rảnh!”

Một  thanh niên áo đỏ tay phải chống đầu, nằm nghiêng ở trên giường đệm ngọc xanh, một bên ăn linh quả, một bên híp mắt nhìn Vương Dương. Ở bên cạnh hắn, còn có hai đồng tử trắng nõn mặc áo đỏ, cúi đầu, giúp hắn đấm lưng xoa chân.

“Ta có một muội muội bị người trong đường gọi tới Đan Đường hỗ trợ, ta muốn nhờ Chu sư huynh hỗ trợ chăm sóc một chút!”

“Một chút lễ vật nhỏ, hy vọng sư huynh không cần ghét bỏ!”

Vương Dương từ túi trữ vật lấy ra một cái hộp gỗ, giao cho đồng tử áo đỏ bên cạnh.

Đồng tử áo đỏ đem tới trước mặt Chu Diễn, mở ra làm Chu Diễn xem xét, bên trong đặt một vật dài tới nửa tấc, đen tuyền giống que cời lửa. Nhìn đến thứ này, mắt Chu Diễn sáng lên.

“Vẫn là Thạch sư huynh hiểu ta a! Nói đi, người kia tên gọi là gì?”

“Lâm Tuyết!”

“Lâm Tuyết? Gọi tới đệ tử ngoại môn, giống như không tên này!”

“Nàng là đệ tử kí danh.”

“Đệ tử kí danh?”

Chu Diễn có chút kinh ngạc, không rõ một đệ tử nội môn như Vương Dương, như thế nào sẽ nhận một đệ tử ký danh làm muội muội. Nhưng hắn cũng không có miệt mài theo đuổi, đệ tử ký danh càng dễ làm.

“Tiểu Dực, ngươi trực tiếp mang vị Vương Dương sư đệ này đi qua, tìm được người rồi làm quản sự phụ trách đối muội muội của Vương Dương sư đệ chăm sóc một chút, liền nói là ta nói.”

“Vâng! Sư phụ!”

“Đa tạ sư huynh!”

Vương Dương chắp tay cáo từ, đi theo đồng tử áo đỏ rời đi. Chờ cửa phòng đóng lại, Vương Dương mơ hồ nghe được thanh âm hưng phấn của Chu Diễn.

“Cái này có cho hết, tới, tiểu Phi, tiểu Quân…”

Vương Dương nổi da gà, vị Chu Diễn sư huynh này, quả nhiên giống trong lời đồn. Nếu không có đối phương quản lý việc vặt vãnh của Đan Đường, có đánh ch3t hắn cũng không muốn cùng đối phương có liên quan.

Dưới sự dẫn dắt của đồng tử áo đỏ, Vương Dương thật mau tìm tới Lâm Tuyết đang ở chẻ củi nhóm lửa, đầy người đổ mồ hôi.