Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 14




Đường Ân vội vàng mở phần mềm trò chuyện trên điện thoại ra, nhìn thấy trong nhóm lớp như đang nổ tung.

“Kỷ Du Du hoàn toàn không phải làm mất tiền, mà là bị cô ta tiêu sạch rồi…” “Nữ sinh này không chỉ vẻ ngoài xấu xí, mà lòng dạ cũng xấu xí luôn!” “Chắc chắn là cô ta nghèo đến điên rồi, nếu không sao có thể tiêu kinh phí của hội sinh viên đến không còn một đồng được? Người như vậy hoàn toàn không xứng vào được hội sinh viên!” Đường Ân nhìn lịch sử trò chuyện này, sắc mặt cực kỳ u ám. Tuy bình thường anh không thân với Kỷ Du Du lắm, nhưng cũng biết cô gái này không tệ, cũng không có kinh khủng như trong nhóm nói.

Nói không chừng những kinh phí hoạt động này thật sự bị làm mất rồi! “Đừng nói nữa, không phải chỉ là chút tiền thôi à? Cần nói năng độc ác như thế không?” Đường Ân trả lời lại trong nhóm.

“Ơ… Một chút tiền? Nhìn xem Đường Ân đang nói gì kìa?” “Một tên nghèo rớt mồng tơi lại có thể nói là một chút tiền? Cậu ta bưng bát đĩa cả năm có thể kiếm được những kinh phí hoạt động này sao?” “Ha ha ha… Nhìn kìa, tôi nhìn thấy cái gì thế? Tên ăn mày như Đường Ân lại nói hai mươi nghìn là một chút tiền?” Vì một câu của Đường Ân mà nhóm lớp lại bắt đầu làm ầm lên.

Sắc mặt Đường Ân hơi lạnh lùng nhìn thoáng qua trong nhóm, cảm thấy đáy lòng hơi xót xa. Đều là sinh viên trong một lớp, chẳng lẽ những người này xuất sắc hơn người khác lắm sao? Có thể tùy tiện đả kích người khác à? “Đường Ân, một chút tiền thôi, hay là cậu bỏ ra đi? Ha ha ha…” Đường Ân nhìn một cái, lúc thấy lời lớp trưởng Lâm Thần Phong nói, đáy lòng có hơi chán ghét.

Điều kiện gia đình của Lâm Thần Phong cũng không tệ lắm, nghe nói có chút sản nghiệp trong thành phố, bình thường lúc đến trường đều phải khoe khoang một chút. Mỗi lần mở họp lớp đều muốn khoe khoang trước mặt người khác, sợ người khác không biết điều kiện trong nhà anh ta tốt. Chủ yếu là trước giờ người kia đều mắt cao hơn đầu, dáng vẻ khinh thường người khác, lúc nào cũng muốn giẫm lên người khác mới có thể lộ rõ sự hơn người của anh ta.

“Đúng vậy… Đường Ân thương hoa tiếc ngọc, không bằng cậu bỏ tiền ra đi, chắc chắn mọi người cũng nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa!” “Loại con gái như Kỷ Du Du, có lẽ từ nhỏ chưa từng thấy nhiều tiền như thế, bây giờ thấy nhiều, có tiêu cũng là bình thường.”

Ánh mắt Đường Ân hơi không tốt, hít sâu một hơi, đánh chữ trên điện thoại: “Tiên hoàn toàn không tiêu, thật ra kinh phí hoạt động của hội sinh viên và lớp học đều trong tay tôi, gần đây tâm trạng của Kỷ Du Du không tốt nên đưa cho tôi giữ!”

Nói xong câu đó, Đường Ân buông điện thoại xuống: “Không sao, không phải chỉ là một ít kinh phí thôi ư? Nếu đã mất rồi thì bù vào là được!” Kỷ Du Du khóc rất dữ dội: “Tôi… tôi hoàn toàn không có nhiều tiền như thế! Đã mất tới hai mươi nghìn, tôi bù vào kiểu gì đây?” “Vậy cũng không thể tìm đến cái chết được?”

Đường Ân cười rất dịu dàng, kéo cánh tay cô ta: “Chuyện tiền có thể giải quyết, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì” Kỷ Du Du lắc đầu: “Chuyện chỉ có tiền mới giải quyết được mới là chuyện lớn!” Đường Ân cạn lời một trận, cũng không biết nên khuyên bảo thế nào: “Thế này nhé, hai mươi nghìn này tôi bù vào cho cô trước, đợi năm nay cô lấy được học bổng rồi trả tiền lại cho tôi là được!” Kỷ Du Du ngơ ngác, đỏ mắt ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

Đường Ân cười cười, sau đó thoáng sững sờ. Anh nhìn thấy mụn mủ trên mặt Kỷ Du Du lại có thể rớt xuống, rũ trên da mặt như một lớp da chết và màng mỏng.

Mụn mủ trên mặt Kỷ Du Du này đều là giả sao? Đường Ân nhìn thấy làn da trắng nõn hồng hào dưới mụn mủ của cô, nhìn giống hệt như trẻ con vậy.

Cô gái này lại giả xấu xí à? “A..” Hình như cô cũng phát hiện sự không thích hợp của mình, vội vàng hoảng hốt thét chói tai, che mặt lại.

Đường Ân mỉm cười: “Đi thôi! Về trước rồi nói! Tôi nhớ thành tích học tập của cô rất tốt, năm nay lấy được học bổng cũng không phải chuyện gì khó với cô đúng không?” “Có thể… nhưng mà, anh làm gì có nhiều tiền như thế?” Kỷ Du Du cũng đứng dậy, che mặt, nhỏ giọng nói.

“Mấy ngày trước tôi nhặt được ví tiền, bên trong có rất nhiều tiền, sau đó trả lại cho người đánh rơi, người ta vì cảm ơn nên cho tôi một trăm nghìn!” Đường Ân đảo mắt, cười hì hì nói: “Nhưng tuy một trăm nghìn không ít, cho cô mượn hai mươi nghìn, cô cũng phải dùng học bổng trả lại cho tôi!” Kỷ Du Du tỏ vẻ áy náy nhìn Đường Ân.

Đường Ân không nói thêm gì nữa, cho Kỷ Du Du mượn cũng được, nhưng sẽ không cho cô suy nghĩ miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Loại suy nghĩ này rất có tính ỷ lại, một khi tạo thành rồi thì khó mà bỏ đi được.

Lúc này, điện thoại rung lên.

Đường Ân nghe máy, bên trong vang lên giọng nói của Đinh Huyên.

“Đường Ân, cậu điên rồi hả? Mọi người đều biết tiền của Kỷ Du Du bị trộm, cậu nói tiền ở chỗ cậu, cậu muốn làm gì?” “Không có gì, về rồi nói!” Đường Ân không muốn nói thêm cái gì.

“Khoan hãy cúp, chuyện này cậu muốn giúp, tôi cũng không quan tâm, nhưng có chuyện tôi phải nhắc cậu! Khi nấy có người đến trường học tìm Trần Uy ra ngoài, nói là nghe ngóng chuyện ví tiền kia của cậu… Đinh Huyên vội nói.

Đường Ân hơi sửng sốt: “Nghe ngóng chuyện ví tiền? Ai tìm Trần Uy thế?” “Không biết, hình như là người bên bảo vệ của trường, chuyện này cậu về rồi hỏi cậu ta đi!” Đinh Huyên nói.

Đường Ân gật đầu muốn cúp máy, chân mày hơi cau lại.

Đây là tình hình gì thế? “Còn nữa, tôi nghi ngờ có lẽ tên nhóc Trần Uy này là kẻ phản bội chúng ta…” Đinh Huyên nhỏ giọng nói hết.

“Ừm, tôi biết rồi!” Đường Ân trả lời một tiếng, tiện tay cúp máy.

Về tin đồn nhặt được ví tiền, anh chỉ từng nói với mấy bạn cùng phòng một lần lúc ở phường Lan Quế. Vừa đến ban đêm, Nguyễn Thấm đã gửi tin nhắn Wechat chất vấn anh. Lúc ấy Đường Ân đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cảm thấy mọi người là anh em, cho nên cũng không để ý lắm. Không ngờ lúc này lại có thể xuất hiện chuyện như thế.

Đi thẳng tới cổng trường thì Đường Ân mới dừng chân lại.

“Tự đi về được chứ?” Kỷ Du Du gật đầu, rụt cổ lại.

“Không sao, ngày mai tôi bù tiền lại giúp cô, không cần suy nghĩ chuyện gì khác nữa, yên tâm học tập là được!” Đường Ấn an ủi nhìn Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du gật đầu, vẻ mặt hơi mất mát: “Đường Ân, tôi có thể nhờ cậu một chuyện không? Xin cậu đó!” “Chuyện gì?” Đường Ân vừa mới xoay người, hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô.