Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 155: Hôn không kiêng nể gì




Giữa một mảnh hỗn loạn này, Hoàng Nguyệt Ly dọc theo góc tường, trộm lẻn vào đi vào, tìm kiếm chỗ ẩn thân.

Hoàng cung ban đêm rất im ắng, thỉnh thoảng mới có cung nữ thái giám mang theo đèn lồng đi ngang qua, bước chân rất nhẹ nhàng, không hề phát ra một tiếng động nào.

Hoàng Nguyệt Ly thoải mái tránh khỏi bọn họ, yên lặng đi về một góc.

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Ngay thời điểm nàng đang khom lưng, xuyên qua một hành lang.

Bỗng nhiên, một lực lượng mạnh mẽ truyền đến từ phía sau nàng, đột nhiên túm nàng vào trong một gian phòng.

Hoàng Nguyệt Ly nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có người dám đánh lén nàng, hơn nữa thực lực đối phương rất mạnh mẽ, trước đó cũng không hề có bất luận dấu hiệu gì, nàng căn bản là không ý thức được chung quanh có người.

Chờ thời điểm nàng có phản ứng lại, nàng đã bị người đè ở trên ván cửa, hai cổ tay đã bị một bàn tay cứng như sắt thép nắm chặt, đè ở trên đỉnh đầu nàng.

Thân thể đầy nam tính mạnh mẽ áp chế ở phía trước nàng, đóng chặt thân thể hai người bên nhau, không lưu một chút khe hở.

"Người nào, thả...... Ân......"

Hoàng Nguyệt Ly tức giận mắng một tiếng, lời nói còn chưa dứt, môi đã bị ngăn chặn, đoạt đi hô hấp!

Đây đúng là một nụ hôn mạnh mẽ và nóng bỏng.

Môi mỏng nam nhân kề sát ở trên môi anh đào của nàng, liên tục vuốt ve ****, sau đó mới dùng sức cắn ở khóe môi nàng, thừa dịp khi nàng ăn đau, đầu lưỡi thần tốc tiến quân, tùy ý đoạt lấy mỹ vị ở trong miệng nàng.

(Note: **** là của bản gốc)

Tất cả mọi phản kháng của Hoàng Nguyệt Ly đều bị ngăn chặn dễ như trở bàn tay, lực lượng của nam nhân mạnh đến nỗi kinh người, khiến nàng căn bản không có bất luận khả năng nào cho sự kháng cự.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ đầy gợi cảm, không kiêng nể gì bắt đầu xâm nhập, kết hợp trong hơi thở của nàng. Ý thức của Hoàng Nguyệt Ly dần dần trở nên mơ hồ.

Không biết vì sao, nụ hôn mạnh mẽ đến nỗi khiến người không thể nào kháng cự này, lại khiến nàng có một loại cảm giác quen thuộc.

Loại cảm giác bị giam cầm ở trong lòng ngực nam nhân, cảm giác bị hôn đến nỗi choáng váng, phảng phất giống như kiếp trước......

Ngay thời điểm khi nàng sắp ngạt thở, nam nhân rốt cuộc đại phát từ bi buông cánh môi nàng ra, nhưng ngược lại trượt xuống phía dưới, gặm nhấm trên cổ mảnh mai của nàng.

Hoàng Nguyệt Ly ngẩng đầu lên, nhanh chóng hít thở dồn dập vài lần, mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Mà lúc này, môi nam nhân đã dừng ở trên xương bả vai của nàng.

"Ngươi...... biến thái! Ngươi là người nào? Muốn làm gì? Buông ta ra!"

Nàng dùng sức vặn vẹo thân thể, nhưng nam nhân kiềm chế nàng vững như núi Thái sơn, không dao động chút nào. Nàng cắn răng tức muốn hộc máu, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng trong phòng là một mảnh đen tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong ánh mắt nam nhân phát ra ánh sáng sắc bén như điện.

"Biến thái? Ngươi rõ ràng thật sự có cảm giác khi bổn tọa hôn, sao vừa buông ngươi ra, lập tức đã trở mặt không quen biết người?"

Tiếng nói trầm thấp quen thuộc, vang lên ở bên tai nàng.

"Là ngươi!" Hoàng Nguyệt Ly kinh hô.

Nam nhân bắt đầu cười nhẹ, ngay sau đó, đèn dầu trên bàn được hắn thắp sáng, toàn bộ căn phòng đã được chiếu sáng rực rỡ.

Nam nhân cưỡng hôn nàng, quả nhiên là các chủ đại nhân Thiên Trân Các!

Hoàng Nguyệt Ly nghiến răng nghiến lợi trừng nam nhân trước mắt, giận sôi máu, hung tợn nói: "Ngươi...... sao ngươi lại ở chỗ này? Vì sao lén đi theo phía sau ta? Còn làm ra loại sự tình này với ta?!"

"Loại sự tình nào?" Nam nhân ác tính cười cười.

Hoàng Nguyệt Ly tức giận đến nỗi muốn cắn hắn một ngụm.

"Hà tất biết rõ rồi vẫn còn cố hỏi? Không nghĩ tới, ngươi lại giống như con chó, là loại biến thái như thế! Thật sự...... thật sự dám cưỡng hôn ta......"

Các chủ đại nhân tùy ý đánh giá khuôn mặt tinh xảo của nàng, bởi vì lửa giận, trên mặt nàng hiện lên một tầng phấn hồng, ánh mắt loé lên lửa giận đến nỗi loá mắt.