Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 217: Động cơ gây án




Hoàng Nguyệt Ly cũng không ngờ tới.

Không ngờ, Bạch Nhược Kỳ lại có thể nghĩ ra điều này, không hổ là biểu tỷ thân cận với cô, quả nhiên cũng đủ thông minh, cũng… thật ấu trĩ!

Hoàng Nguyệt Ly tỏ ra kinh ngạc, mở to đôi mắt vô tội, không dám tin nói: “Nhị tỷ, tỷ… sao tỷ có thể nói muội như vậy? Sao muội có thể làm vấy bẩn danh dự của tỷ vậy chứ?” 

Cô cắn chặt đôi môi mềm phớt hồng, tựa hồ như sắp khóc.

Thái hậu trông thấy, nghĩ đến những uất ức từng ấy năm cô phải chịu, càng cảm thấy thương xót vô cùng.

“Nha đầu Ly, đừng buồn, ai gia tin nhà ngươi không phải người như vậy! Kỳ nhi, sao ngươi có thể nói muội muội ngươi như vậy? Ai gia thật không ngờ, ngươi lại là người như vậy!” 

“Thái hậu nương nương, người mềm lòng quá rồi ạ, Kỳ nhi có chứng cứ!”

Bạch Nhược Kỳ nghiến chặt răng, ra sức tự minh oan cho mình.

“Lúc nãy trước lúc Kỳ nhi ngất đã cùng uống rượu với tam muội, vì vậy, khả năng chính cô ta bỏ thuốc vào rượu là cao nhất.” 

Thái hậu sững người, quay sang nhìn Hoàng Nguyệt Ly: “Là thật sao?”

Hoàng Nguyệt Ly uất ức nói: “Phải, lúc đó chúng thần đúng là có ngồi uống rượu, nhưng rõ ràng là Nhị tỷ tìm đến thần, ly và hũ rượu đều do tỷ mang đến, hơn nữa nhị tỷ cao tay như vậy, thần nào dám ngang nhiên trước mặt tỷ mà hạ độc chứ?”

“Vậy ý nhà ngươi là ta tự hạ độc mình à, lại còn tự uống ly rượu có độc? Ta lại ngu ngốc thế sao?” 

Hoàng Nguyệt Ly mím chặt môi, mặt vô tội.

“Muội… là tỷ tự mình nói ra mình ngu ngốc, chứ muội không nói…”

Nghe đến đây, dưới khánh điện không ít người không nhịn được cười. 

“Hi hi…”

“Thật nực cười mà, hóa ra vẫn có người tự nói mình ngu ngốc!”

Bạch Nhược Kỳ đỏ ửng mặt, không thể tin được, trong một giây sơ suất, lại bị sa vào lưới của Hoàng Nguyệt Ly! 

“Ngươi… ngươi có đả kích ta cũng vô ích thôi! Lúc nãy khi Lưu Y Chính đến, có phải ngươi đã lấy ra sợi dây treo bắt mạch? Nếu như không phải nhà ngươi có ý đồ gì mờ ám, sao ngươi còn làm chuyện tốn công vô ích? Rõ ràng nhà ngươi đã thông đồng từ lâu với Lưu Y Chính!”

“Muội đã thông đồng cái gì?”

Hoàng Nguyệt Ly càng tỏ vẻ tội nghiệp. 

“Nhị tỷ, dây bắt mạch đúng là muội lấy ra, nhưng cũng là vì danh tiết của tỷ! Dù sao chỗ tỷ xuất huyết cũng là ở… đó… nếu để thái y trông thấy thì…”

“Ngươi có ý gì?!”

“Hơn nữa, muội thật không hiểu nổi, lúc bắt mạch, Lưu Y Chính có thể “xem bệnh sai” chứ, nhìn sắc mặt của bệnh nhân, lẽ ra không thể chẩn sai được? Vì sao ư? Lẽ nào Lưu Y Chính không phải chẩn đoán sai, mà chính là chọn đối tượng? Mục tiêu của hắn rốt cục là ai?” 

Hoàng Nguyệt Ly giương to đôi mắt hiếu kỳ, có vẻ như rất khó hiểu, cần Bạch Nhược Kỳ giải nghi.

Bạch Nhược Kỳ bị hỏi khó như vậy, nhất thời cứng họng!

Cô không ngờ được Hoàng Nguyệt Ly lại phản ứng nhanh nhạy vậy, trong chốc lát đã bắt thóp được sơ suất trong lời nói của cô! 

Nếu như nói Lưu Y Chính nhìn Bạch Nhược Kỳ mà không thể “chẩn đoán sai”, điều này chẳng phải càng chứng minh được rằng, kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này, không thể không có mối liên quan đến Bạch Nhược Kỳ sao?

Bạch Nhược Kỳ chỉ có thể đánh lạc hướng câu chuyện, tiếp tục nói: “Nói tóm lại, khi đó chỉ có chúng ta ngồi uống rượu với nhau, người hạ độc không phải ta thì chính là cô, trong khi ta không thể tự hạ độc chính mình, người bị hiềm nghi chỉ có thể là Bạch Nhược Ly, hơn nữa, cô ta còn có động cơ gây án rất cao!”

“Ố? Động cơ gì?” Thái hậu hỏi. 

Người ở hiện trường cũng căng tai lên nghe.

Bạch Nhược Kỳ lớn tiếng thưa: “Bạch Nhược Ly lúc nào cũng tự xưng là vị hôn thê của thái tử điện hạ, cô ta muốn hạ bệ đối thủ cạnh tranh ta!”