Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 220: Vu khống




Bạch Nhược Kỳ ngẩn người nhìn Hoàng Nguyệt Ly, gần như không biết phản ứng thế nào.

Ả thực sự không ngờ rằng, Hoàng Nguyệt Ly vẫn còn chiêu này!

Cho đến khi Hồ viện sứ xem bệnh cho Hoàng Nguyệt Ly xong, ả mới đột nhiên có phản ứng, ý thức được bản thân lần này gặp rắc rối lớn rồi! 

Ả không phải là ngày đầu tiên biết nha đầu chết tiệt này, nàng sẽ thực sự ngất xỉu? Chẳng qua là cố ý giả vờ kinh tởm!

Tiểu tiện nhân kia rất thông minh, diễn giỏi như vậy, nàng diễn màn này, bản thân thật sự hết đường chối cãi!

Bạch Nhược Kỳ tức giận đến toàn thân run rẩy, nghe thái hậu hỏi, nghiến răng dùng sức khấu đầu. 

“Thái hậu nương nương, Kỳ nhi là bị oan, Bạch Nhược Ly ả... ả giả vờ ngất đi, ả vốn dĩ không...”

“Không phải cái gì?” Thái hậu nghiêm khắc nói:

“Bạch Nhược Kỳ, ai gia lúc trước rất thích ngươi, thật không ngờ, ngươi là nha đầu có tâm tư hiểm ác! Hồ viện sứ đều đã chẩn đoán ra nội thương trên người Ly nhi, ngươi thành thật khai báo, có phải ngươi đánh nó bị thương không?” 

“Không... không, không phải con! Sao có thể là con chứ? Con vốn dĩ đánh không lại ả mà!”

Sắc mặt Bạch Nhược Kỳ lúc xanh lúc trắng, thành thật mà nói ả thật sự không biết nội thương trên người Hoàng Nguyệt Ly từ đâu mà có.

Hơn nữa, lần trước khi ả khiêu khích gây sự ở biệt viện hầu phủ, không những không đả thương Hoàng Nguyệt Ly, mà còn bị Thải Vi đánh thành đầu heo, ả thật sự không phải đối thủ của Hoàng Nguyệt Ly! 

Nhưng lời này lọt vào tai những người khác, lại giả dối vô cùng.

Bạch Nhược Kỳ là Khí Huyền cảnh tầng bảy, Hoàng Nguyệt Ly trong mắt mọi người là một phế vật, Bạch Nhược Kỳ đánh không lại tam muội của ả?

Đây là không tìm được cớ giải thích, liền trực tiếp chơi xấu đây mà. 

Sắc mặt thái hậu càng khó coi hơn:

“Không ngờ trong miệng ngươi lại không có lấy một câu thật lòng! Ai gia quá thất vọng về ngươi!”

Bạch Nhược Kỳ chỉ cảm thấy lòng lạnh dần, lưng áo bị mồ hôi lạnh rơi ướt đẫm. 

Ả vừa khấu đầu, vừa cố gắng giải thích:

“Thái hậu nương nương, ngài hãy tin Kỳ nhi một lần! Là Bạch Nhược Ly hãm hại ta, ả sớm đã muốn vị trí thái tử phi, cho nên mới thông đồng với Lưu Y Chính đó! Ả ngất xỉu đều là giả vờ, người không thể tin ả!”

Thục phi cũng vội vàng qua giúp đỡ: 

“Đúng vậy, Thái hậu nương nương, mọi thứ vẫn chưa làm rõ, sao có thể bởi vì Bạch Nhược Ly ngất đi liền khẳng định là lỗi của Kỳ nhi chứ? Mọi việc đều phải có bằng chứng, muốn định tội Kỳ nhi, thì phải để Ly nhi đưa ra bằng chứng, nói không bằng chứng, sao có thể xem là thật được?”

Lưu Y Chính nghe thấy lời thay đen đổi trắng như vậy cũng vô cùng gấp gáp.

“Thái hậu nương nương, vi thần bảo đảm rằng tất cả đều là sự thật! Vi thần là nhân chứng!” 

“Ngươi nói mình là nhân chứng thì là nhân chứng sao? Ngươi căn bản đã thông đồng với tam muội của ta rồi! Có giỏi thì đem vật chứng ra?” Bạch Nhược Kỳ nói vặn lại.

Lưu Y Chính nhất thời nghẹn lời:

“Bằng chứng...?” 

“Đúng vậy, ngươi nói ta từ nhiều năm trước đã bắt đầu hãm hại tam muội ta, còn sai ngươi làm rất nhiều chuyện xấu, vậy vật chứng đâu? Ngay cả một chút chứng cứ cũng không có, người còn dám nói bản thân không phải cố ý đến hãm hại ta?”

Bạch Nhược Kỳ nhìn gương mặt dại ra của hắn, đột nhiên lấy lại một chút tự tin.

Khi ả bí mật tiếp xúc với Lưu Y Chính, mỗi lần đều rất cẩn thận, không để cho người khác nhìn thấy, cũng không để lại bất cứ bằng chứng nào có thể truy cứu được, thiết nghĩ... Lưu Y Chính ngoài vài lời chứng, ước chừng không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào khác.