Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 148




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Sau khi mua bột khử độc, hệ thống tỏ vẻ: [Xin hỏi có sử dụng luôn bây giờ không?]

Quý Vô Tu nói: "Có."

Vừa dứt lời, trước mắt lập tức xuất hiện một túi giấy.

Thoạt nhìn rất thấp kém.

Cực kỳ giống với cách đóng gói thuốc trị vảy nến cổ truyền ở địa cầu.

Thậm chí còn không bằng.

Nhưng dù sao cũng là xuất phẩm của hệ thống, tóm lại là có hiệu quả.

Quý Vô Tu mở gói giấy ra, lộ ra bột phấn màu trắng bên trong, dùng ánh mắt cực kỳ cổ vũ nhìn Louis Edgehallu, ý bảo đối phương mau liếm hai cái, bảo đảm lập tức trở về cấp 5.

Không biết vì sao Louis Edgehallu đột nhiên rùng mình một cái.

Thậm chí còn không nhịn được lùi về sau vài bước.

Quý Vô Tu khó hiểu nói: "A ô?"

- - Làm sao vậy?

Louis Edgehallu cũng không biết tại sao.

Chỉ là cảm thấy con thú biến dị trước mắt khiến nó có chút hoa cúc căng thăng.

Quý Vô Tu thấy thế, tỏ vẻ thứ này có thể khiến đối phương lập tức khôi phục về cấp bậc vốn có.

Louis Edgehallu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên thử một lần, vì thế căng da đầu, cúi đầu liếm mấy cái.

Nó chép miệng.

Hơi ngòn ngọt.

Thế mà cũng khá ngon.

Lúc này, Louis Edgehallu hoàn toàn không còn đắn đo, nhanh chóng ăn hết sạch bột phấn trong bao giấy.

Nhưng râu quanh mép nó có một vòng bột phấn màu trắng, nó liếm miệng, theo bản năng bắt đầu liếm móng vuốt lau mặt, cuối cùng bắt đầu liếm lông, sau khi làm xong một loạt, thời gian đã qua đi gần 10 phút.

Toàn bộ quá trình Quý Vô Tu đều yên lặng chăm chú quan sát.

Nói thật ra, xem ra cũng khá thú vị.

Không thể không nói, sinh vật họ mèo này, trời sinh liền thích hợp bán manh.

Mèo liếm lông xong, sẽ sinh ra buồn ngủ, nó mê man nhìn sinh vật xấu xí trước mặt, lập tức bị xấu đến tỉnh.

Quý Vô Tu hoàn toàn không biết gì, quan tâm hỏi: "A ô?"

- - Cảm giác thế nào

Louis Edgehallu cẩn thận cảm nhận, lắc đầu: "Meo meo."

Quý Vô Tu lập tức ngơ ngác.

Không đúng nha.

Không phải nói chỉ cần ăn cái bột phấn này vào, là có thể lập tức khôi phục lại cấp bậc trước kia sao.

Louis Edgehallu cũng không có gì oán giận, chỉ hơi uể oải gục đầu xuống, ngược lại cảm thấy kết quả như vậy mới là bình thường.

Cũng phải.

Trên đời này lấy đâu ra đồ vật thần kỳ như vậy.

Quý Vô Tu nhanh chóng hỏi hệ thống: "Đây là chuyện gì?"

Hệ thống hết chỗ nói hồi lâu: 【 Ký chủ......lại chờ vài phút, ngươi sẽ nhìn ra chỗ trâu bò của sản phẩm.]

Đối mặt với hệ thống không nghiêm túc như vậy, Quý Vô Tu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nhưng đúng theo như lời hệ thống nói, chưa được vài phút, vẻ mặt Louis Edgehallu lập tức thay đổi, lỗ tai cũng vì đau đớn mà run rẩy.

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, rất kích động nói: "Xem ra có phản ứng."

Louis Edgehallu đau tới mức đi đường cũng khó khăn, nhưng vẫn ngẩng đầu, vô cùng vất vả nói: "Meo meo!"

- - Ngươi hạ độc!

Quý Vô Tu lấp tức hắc tuyến.

Lại qua vài giây, bụng của Louis Edgehallu bắt đầu sôi lên ùng ục, nó trừng mắt liếc nhìn con thú biến dị trước mắt, thở dốc nói: "Meo!"

- - Mau tránh xa một chút.

Hoa cúc của nó sắp không nhịn được nữa rồi.

Quý Vô Tu săn sóc đi cách xa mấy chục mét.

Louis Edgehallu lúc này mới thấp giọng meo meo, cực kỳ gian nan bắt đầu đại tiện.

Tiếng pẹt pẹt pẹt vang lên.

Trong không gian yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng.

Louis Edgehallu lập tức tái hết cả mặt.

Từ trước tới nay nó luôn tự cao tự đại, tại sao lại có thể làm ra việc bất nhã như vậy trước mặt mọi người.

Nhưng mà chuyện này không thể khống chế được.

Louis Edgehallu chỉ có thể híp mắt, cực kỳ thống khổ tiếp tục đại tiện.

Vài phút sau, Louis Edgehallu lúc này mới kết thúc hành vi vô cùng bất nhã.

Nó vốn tưởng rằng mình tiếp theo sẽ tứ chi vô lực.

Nhưng không ngờ khi nó chôn phân của mình đi xong, mới hoảng hốt phát hiện mình dường như không có bất cứ chỗ nào không thoải mái.

Quan trọng nhất là -- nó hình như đã trở lại cấp 5.

Cái loại cảm giác tràn ngập lực lượng này, đã trở lại!

Louis Edgehallu hưng phấn không thôi chạy nhanh tới cạnh Quý Vô Tu, chia sẻ tin tức này cho đối phương.

Quý Vô Tu không hề bất ngờ, nhưng vẫn cảm thấy vui mừng cho Louis Edgehallu.

Louis Edgehallu cực kỳ nghiêm túc nhìn Quý Vô Tu, trịnh trọng meo một tiếng -- cảm ơn ngươi.

Đây đại khái là lần đầu tiên Louis Edgehallu chính diện nói ra lời cảm ơn.

Quý Vô Tu cũng không biết đối với con mèo này mà nói, điều này rốt cục có bao nhiêu khó khăn.

Y cười cười: "A ô."

- - Không có gì.

******

Bởi vì Quý Vô Tu và con gà kia ra tay, giết chiết sâu biến dị cấp 7 mà nhân loại tuyệt đối không thể giết chết được.

Càng ngày càng có nhiều người vì vậy mà nhận ra tầm quan trọng của thú biến dị.

Không ai dám khôn lỏi ngược đãi thú biến dị, dù sao trên đời này không có tường nào kín gió, nếu mình ngược đãi thú biến dị, liền vô cùng có khả năng sẽ bị những người khác tố cáo.

Vậy thì rắc rối.

Nhưng khi càng ngày càng có nhiều người tìm kiếm thú biến dị.

Cũng có một đám người như vậy, bắt đầu cảm thấy không hài lòng về thú biến dị của mình.

Thú biến dị nhà mình tuy cũng ổn.

Giết chết sâu biến dị, nhưng thực lực dù sao vẫn quá yếu, căn bản không mạnh bằng thú biến dị của nguyên soái Otis và con gà kia.

Có người linh cơ vừa động, nghĩ tới việc vứt bỏ thú biến dị.

Con thú biến dị kia cấm nhân loại lấy thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc thú biến dị đi theo mình.

Nhưng cũng không nói không cho phép mình vứt bỏ thú biến dị.

Vì thế, thừa dịp trời tối.

Người này lập tức lái xe thả con thú biến dị của mình về rừng, để nó hoàn toàn quay lại cuộc sống tự do.

Cứ như vậy, cũng không coi là vứt bỏ.

Con thú biến dị này vẫn có thể tiếp tục sinh sống trong rừng rậm, giống như trước kia.

Áy náy sâu trong nội tâm, cũng vì vậy mà biến mất.

Gã ảo tưởng về sau mình có được thú biến dị càng tốt hơn, lập tức không nhịn được bật cười ha ha.

Loại hành vi này ban đầu rất ít.

Nhưng dần dần, càng ngày càng nhiều người cũng sôi nổi làm ra hành vi như vậy.

Cũng có người không dám vứt bỏ thú biến dị, nhưng lại bắt đầu vào rừng rậm, tìm thú biến dị mới.

Còn thú biến dị cũ, trực tiếp nhốt trong lồng sắt cho ăn ngon uống đủ là được.

Huống hồ, loại hành vi này cũng không coi là ngược đãi thú biến dị.

******

Trong rừng rậm rộng lớn.

Một con sói xám một mắt hành tẩu trong rừng rậm, yên tĩnh không tiếng động.

Nó lặng lẽ bước đi.

Dựa theo trí nhớ tìm kiếm chủ nhân của mình.

Đó là một nhân loại đã từng đối xử với mình rất tốt.

Tên của nó trước kia là cô lang, đã từng là một lang vương.

Chỉ vì tuổi lớn, hơn nữa có tân lang khiêu chiến, đánh bại mình, đuổi bầy sói đi.

Đoạn thời gian kia.

Là những ngày cô lang cực kỳ khó khăn và tuyệt vọng.

Kỳ thực nó có thể đánh bại tân lang vương khiêu chiến mình kia.

Chỉ là nó già rồi.

Nó biết mình tuyệt đối không thể dẫn dắt bầy sói.

Liền thuận theo tự nhiên lựa chọn từ bỏ, một mình rời đi vùng đất quen thuộc kia.

Sau đó.....

Nó liền quen biết nhân loại kia.

Người kia rất giống mình.

Cung cao ngạo hung ác, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.

Bởi vậy, nó cũng không thương tổn người này.

Nó vốn cho rằng, mình và nhân loại này chỉ gặp nhau thoáng qua.

Nhưng không ngờ, nhân loại kia tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với mình.

Người đó rất kiên nhẫn, cũng rất dụng tâm ở chung với mình.

Trải qua ba tháng làm bạn, khiến cô lang tìm được cái gọi là cảm giác ấm áp.

Nó có chút luyến tiếc nhân loại này.

Tận đến ngày đó, nhân loại kia đứng ở nơi đó, ngược sáng, thấy không rõ thần sắc trên mặt.

Người kia vươn tay với cô lang, nói ra một câu: "Theo ta đi."

Cô lang có thể nghe hiểu một vài từ ngữ đơn giản của nhân loại này.

Nó hiểu ý tứ của nhân loại này, liền không chút do dự đứng dậy, đi theo gã rời khỏi khu rừng quen thuộc này, rời khỏi thế giới nó đang sống.

Từ đó bước vào một thế giới nhân loại nó chưa từng tiếp xúc bao giờ, mọi thứ phải làm quen lại một lần nữa, mọi thứ lại bắt đầu một lần nữa.

Nhưng nó không hề hối hận.

Bởi vì nó luyến tiếc.

Cô lang không thể từ chối, đó là tình cảm.

Rồi sau đó.

Nhân loại kia bắt đầu huấn luyện mình, để mình làm các loại huấn luyện thể năng cực hạn.

Mỗi lần, nó thiếu chút nữa không kiên trì nổi.

Mà khi nó quay đầu lại, nhìn thấy nhân loại kia, vẫn lựa chọn cắn răng kiên trì tiếp tục.

Nó không muốn làm nhân loại này thất vọng.

Tuy mình là một con sói chỉ có một mắt, nhưng từ trước tới nay đều không hề kém bất cứ con sói nào.

Tận đến một ngày, trên bầu trời xuất hiện vô vàn quái vật.

Nó liều mạng bảo hộ nhân loại, cuối cùng tới nơi nhân loại tập trung.

Nó bị thương, liếm láp miệng vết thương.

Lại rất vui vẻ.

Nó có thể bảo hộ nhân loại này, đây là chứng minh giá trị tồn tại của mình.

Thật vui vẻ.

Nếu có thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy, thật tốt a......

Nó không rõ mình đã làm sai chuyện gì.

Có một ngày nhân loại kia đột nhiên mất bình tĩnh, tựa hồ cảm thấy rất bất mãn về mình.

Độc nhãn lang nghe không hiểu ngôn ngữ quá phức tạp.

Nhưng nó lại vô cùng sợ hãi.

Bởi vì nó nhận ra, hình như mình bị bỏ rơi.

Không biết nhân loại kia dùng thứ gì, đưa mình về rừng rậm, không chút lưu luyến rời đi.

Người đó không cần mình nữa sao?

Độc nhãn lang nằm trên mặt đất, tê tâm liệt phế tru lên.

Muốn cho nhân loại kia dừng bước.

Đừng đi.

Đừng bỏ rơi mình.

Nó sẽ cố gắng làm tốt hơn.

Xin ngươi nhân loại.

Nhưng mà đến cuối cùng, nhân loại kia, vẫn rời đi.

Thế giới vốn ấm áp tươi đẹp của nó, lập tức rơi vào hắc ám và tuyệt vọng.

Nó ngây ngốc nhìn rừng rậm.

Phát ra từng tiếng hú, nghẹn ngào thê lương.

Không biết qua bao lâu, nó rốt cục khôi phục lại năng lực hành động, nhó nhìn thẳng nơi nhân loại biến mất, nhanh chóng chạy đi.

Nó phải đi về.

Để tìm nhân loại kia.

Chương 153: Sói? Chó!

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Nhưng trong biển người mênh mang, muốn tìm một người, nói dễ hơn làm.

Huống chi, đối với nó mà nói, thế giới nhân loại thật xa lạ.

Độc nhãn lang đi tới bìa rừng, mờ mịt nhìn thế giới trước mặt, có chút không biết nên chạy theo hướng nào.

Người xung quanh tò mò nhìn con sói này, không hiểu vì sao nó lại một mình đi tới nơi này?

Có người suy đoán, đây có lẽ là con sói của nhà nào đó nuôi.

Chỉ dựa vào việc nó không có bất cứ công kích nào đối với con người là có thể nhìn ra điểm này.

Nhưng người nuôi con sói này đâu?

Có người lẩm bẩm: "Sao họ lại vô trách nhiệm như vậy, lại để thú biến dị của mình ở đây, không sợ bị người bắt mất à."

Dù sao sự tồn tại của thú biến dị đối với loài người mà nói, chính là tồn tại rất được ưa chuộng và săn đón.

Không biết qua bao lâu.

Người kia lại lần nữa quay về hướng đó, lại phát hiện con sói kia biến mất không thấy đâu, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi?

Chắc là chủ nhân quay lại mang con sói kia đi nhỉ?

Nhưng trên thực tế.

Con sói kia chỉ là rời khỏi rừng rậm, bắt đầu đi vào thế giới xa lạ.

Nó không biết phải chạy đi đâu, chỉ dựa vào bản năng lung tung tìm kiếm.

Muốn so sánh những cảnh vật xung quanh và cảnh vật trong trí nhớ của mình, nhưng đáng tiếc, nó vẫn không nhìn thấy cảnh nào quen thuộc.

Quan trọng nhất là, mùi vị hỗn tạp trộn trong không khí xa lạ, cũng không có mùi của người kia.

Độc nhãn lang nức nở một tiếng, mang theo một tia bất lực và sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên độc nhân lang lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy.

Lúc này nó vô cùng thương tâm và khổ sở.

Bởi vì lang vương trên thảo nguyên, không bao giờ yếu đuối, từ trước tới nay sẽ chỉ lộ ra dáng vẻ hung tàn và cứng cỏi mà thôi.

Nhưng nó thật sự rất quan tâm nhân loại kia.

Vô cùng quan tâm.

Thậm chí nó không dám tưởng tượng hình ảnh mình sẽ không nhìn thấy nhân loại kia nữa.

Nếu không thể trở lại bên cạnh nhân loại kia, cuộc đời của mình, còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Độc nhãn lang cô đơn bước đi, đói bụng thì vào xóm nghèo bới rác tìm kiếm đồ ăn, cho dù có hôi thối bốc mùi, nó vẫn không chút do dự ăn vào. Khát thì uống nước trong vũng, cho dù nguồn nước có mùi thối tràn ngập tạp chất.

Nhưng dựa vào khả năng miễn dịch của bản thân, một đường này, tuy nó bị ốm vài lần, nhưng đều kiên trì vượt qua.

Da lông vốn mềm mượt óng ả, lại trở nên ảm đạm xỉn màu, xơ xác bết thành từng nhúm.

Không hề nhìn ra phong thái dáng vẻ lúc xưa.

Nhưng chỉ có duy nhất ánh mắt kia, vẫn cố chấp và điên cuồng như trước.

Nó nhất định phải tìm được người kia, cho dù có chết.

Cũng vẫn không hối tiếc.

Từng ngày qua đi, độc nhãn lang không biết đã đi được bao lâu, cũng không biết đã gặp phải bao nhiêu nguy hiểm và đau khổ.

Hiện tại mọi người sẽ không có bất cứ bài xích và chán ghét nào đối với thú biến dị. Nhưng điều đó chỉ giới hạn ở những con thú biến dị da lông bóng mượt thoạt nhìn sạch sẽ, mọi người mới có thể sinh ra yêu thích mà thôi.

Điều này giống như thời kỳ địa cầu cổ.

Mọi người sẽ chỉ yêu thích nhưng con thú cưng sạch sẽ ánh mắt hiền lành.

Chứ không tới gần những động vật lưu lạc ở đầu đường.

Những động vật này thường rất cảnh giác, bài xích con người, vì hoàn cảnh ác liệt mà trở nên hung dữ.

Mọi người sẽ vì vậy mà sinh ra băn khoăn, sinh ra tâm lý sợ hãi.

Sợ sinh vật tràn ngập tính công kích như vậy sẽ khiến mình bị nguy hiểm.

Độc nhãn lang hiện giờ, là như thế.

Hoàn cảnh ác liệt không những không mài mòn tính cảnh giác và hung dữ của nó.

Ngược lại, khiến nó càng thêm hung ác tràn ngập nguy hiểm.

Cho nên khi mọi người nhìn thấy độc nhãn lang, chỉ biết không ngừng xua đuổi, thậm chí dùng dị năng tấn công nó.

Cũng may độc nhãn lang sống lang thang lâu năm, tính cảnh giác và nhanh nhẹn rất cao.

Nó nhanh chóng tránh thoát khỏi dị năng của đối phương, nhe răng nhếch miệng với người nọ, mặt lộ hung quang, thoạt nhìn giống như sẽ hạ gục ăn tươi nuốt sống người nọ vào bụng.

Đối phương lập tức hét lên một tiếng, thu hút người khác sôi nổi hỗ trợ tấn công.

Độc nhãn lang rất thông minh lựa chọn tránh lui.

Nó căn bản không muốn làm những nhân loại này bị thương.

Nhưng những nhân loại này khi nhìn thấy mình, sẽ lập tức tấn công.

Nó không muốn tấn công nhân loại, nhưng như vậy cũng không đại biểu nó có thể nhịn được hết thảy.

Sói, bản chất là một loài cực kỳ cố chấp và thù dai.

Đặc biệt là lang vương, lại càng cố chấp hơn những con sói bình thường.

Thời gian từng ngày qua đi, độc nhãn lang cũng không biết mình đã tìm bao lâu.

Nhưng cuộc sống lang thang lâu ngày, khiến nó gầy đến trơ xương, giống như tùy thời sẽ ngã xuống vậy.

Nó loạng choạng thân thể, khó khăn tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng càng đi, lại càng cảm thấy cả người vô lực, tới khi thế giới trước mắt trở nên mơ hồ một mảnh, cuối cùng ý thức dần dần rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Trước khi hôn mê, độc nhãn lang mới bừng tỉnh, hiểu được một việc.

Đó chính là, thì ra nó bị bệnh rất nặng.

Mà lần này, có lẽ không thể dựa vào khả năng miễn dịch của bản thân để chữa khỏi được.

Độc nhãn lang nằm trên mặt đất bẩn thỉu lạnh lẽo, nhìn bầu trời xanh thảm không một gợn mây.

Đẹp quá.

Đáng tiếc mình không nhìn thấy ngày mai nữa rồi.

Thật sự rất không cam lòng.

Không cam lòng.

Ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

***********

"Nó thế nào?"

"Nó sẽ không có việc gì chứ?"

"Bác sĩ, xin ngươi nhất định phải cứu nó, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được."

Cái gì? Soa lại cần nhiều tinh tế tệ như vậy?"

"Ngại đắt? Không không không phải, ta đồng ý chi số tiền này."

"Nó? Ta không biết, ta nhặt được nó ở bên ngoài."

Trong mơ màng, độc nhãn lang nghe thấy tiếng nói chuyện của nhân loại xa lạ.

Nó không hiểu nhân loại này đang nói gì.

Nó chỉ nghi hoặc, không phải mình sắp chết rồi sao?

Có lẽ bệnh quá nặng.

Không trụ được lâu, độc nhãn lang lại lần nữa rơi vào hôn mê.

Ellen có chút khẩn trương nhìn bác sĩ: "Nó bị sao vậy?"

Người đàn ông có lẽ được gọi là bác sĩ lau mồ hôi, lộ ra vẻ mặt may mắn: "Nhóc con, cũng may là ta chữa trị cho nó, nếu không chỉ bằng thương tích của nó hiện tại, hiện giờ sẽ không có bác sĩ nào ở Hải trấn có thể cứu được nó."

Ellen không biết người bác sĩ này nói thật hay giả.

Nhưng ít ra, hắn là bác sĩ suy nhất ở xóm nghèo hiện tại.

Ellen đã không thể làm gì khác.

Chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người vị bác sĩ này.

Cậu muốn đi tìm bác sĩ bên ngoài, nhưng những bác sĩ đó, căn bản khinh thường lại gần những người ở xóm nghèo.

Càng đừng nói là loại bần dân bình thường như mình.

Cũng may tính tình vị bác sĩ này tuy không xấu, nhưng lại thường xuyên ỷ vào bản thân biết y thuật, thường xuyên mắng chửi người, thậm chí ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho.

Đại đa số bần dân đều không thể nhịn được vị bác sĩ này nữa.

Nhưng ai bảo ông là bác sĩ duy nhất ở xóm nghèo hiện tại, người đều có lúc sẽ bị bệnh, không ai dám đắc tội một bác sĩ có thể cứu chữa tính mạng của mình.

Chẳng may đắc tội vị bác sĩ lòng dạ hẹp hòi này, hắn đang âm thầm bày mưu đặt kế với mình, tuy lúc ấy không có chuyện gì, nhưng chẳng may sinh ra di chứng thì phải làm sao.

Đến lúc đó lại không thể lấy ra chứng cứ chứng minh là do vị bác sĩ này động tay chân.

Ellen bế con sói đến cửa phòng khám nằm khuất sau con đường lộn xộn.

Nếu cái cửa hàng này, được gọi là phòng khám.

Nhưng trên thực tế, cái nơi này cũng không khác mấy với những nơi khác, chẳng qua bên trong có không ít thiết bị y tế đã được sử dụng mà thôi.

Ellen đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bác sĩ từ chối.

Dù sao điều kiện để người này chữa trị người bệnh cực kỳ đáng sợ.

Đầu tiên phải trả rất nhiều tiền.

Hoặc là khiến hắn cảm thấy thuận mắt, ông mới có thể đồng ý ra tay giúp đỡ.

Còn mình thì sao.

Căn bản không có bao nhiêu tiền.

Hơn nữa vị bác sĩ này ngày thường có vẻ rất chán ghét mình.

Luôn không hiểu sao liền quát mình, mắng mình.

May mà không thật sự đánh mình lần nào.

Ellen nghĩ tới bác sĩ này, liền sợ tới run cả người.

Cũng không biết lần này bác sĩ có mắng mình nữa không.

Ellen do do dự dự gõ gõ cửa, trong lòng run sợ nói: "Bác.....bác sĩ Hứa, ngươi ở đâu?"

Cửa đóng chặt được mở ra, lộ ra một ông già mặt đầy hung ác thiếu kiến nhẫn, mặc quần áo lôi thôi cũ nát, tựa hồ giặt đến trắng bệch, sớm đã không nhìn ra màu sắc vốn có.

Ông đánh giá Ellen từ trên xuống dưới, lại nhìn con chó hoang mà Ellen ôm trong ngực, lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: "Không rảnh!"

Ông còn phải đi về ngủ nướng nữa.

Ellen gom đủ dũng khí, vội vàng nói: "Bác sĩ Hứa, cầu xin ngươi, cứu lấy con chó này đi được không?"

Con chó này, gầy đến không còn gì.

Cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ.

Nhưng hiện tại, nó hình như sắp chết rồi.

Lúc ấy khi Ellen đi ngang qua hẻm nhỏ, liền thấy con chó hoang nằm trên mặt đất, tuy cả người nó rất bẩn thỉu, thoạt nhìn khiến người không nhịn được mà nhíu mày né tránh.

Nhưng con chó kia lại mở to mắt, lộ ra ánh mắt tuyệt vọng mà không cam lòng.

Cũng chính ánh mắt kia, đã khiến Ellen - một người lớn lên ở xóm nghèo, đã học được nhân tình ấm lạnh, trái tim trở nên lạnh lẽo xúc động.

Ánh mắt kia.

Giống như mình khi còn nhỏ.

Tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng.

Cậu vẫn luôn nghĩ, mình và đứa bé kia, cũng không khác nhau.

Cậu kiểm tra đo lường rõ ràng đủ tư cách, nhưng vì sao cũng vẫn không bằng đứa bé đó.

Còn không phải là vì.....đối phương là dị năng giả sao?

Cho nên cho dù tiềm lực không bằng mình, cho dù thành tích không ưu tú bằng mình.

Nhưng cuộc đời, sớm ở giây phút đó, có thay đổi.

Cuộc đời hoàn toàn khác nhau, cũng vì vậy mà kéo dài thành hai con đường.

Một là hoan lộ thênh tháng, tương lai tươi sáng tốt đẹp, có thể lớn lên trưởng thành trong thế giới bình thường, cuối cùng lựa chọn một công việc tốt, trải qua cuộc sống không dám tưởng tượng.

Cho dù, đây là cuộc sống mà đại đa số dị năng giả bình thường đều có được.

Nhưng đối với người ngã xuống đống bùn lầy như cậu mà nói, không thể nghi ngờ là một thiên đường.

Đối với người thường không có dị năng, đặc biệt là đứa nhỏ lớn lên ở xóm nghèo mà nói, chỉ có thể trộm cắp, thậm chí còn phải vật lộn để tồn tại.

Bóng tối tràn ngập từ đầu tới cuối.

Đói khát và tử vong, tùy thời quanh quẩn ám ảnh Ellen lúc ấy mới chỉ có 10 tuổi.......