Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 140




Đại quân xuất chinh, Cố Nhiên không nhịn được khóc rưng rức. Mũi hồng hồng, đứa trẻ như ông cụ non ấy vừa khóc nấc, vừa kiệt lực duy trì hình tượng trước mặt phụ hoàng: "Phụ hoàng, hức, nhi tử đợi ngài quay về."

Đáng yêu quá.

Cố Nguyên Bạch cố ý tỏ ra ưu sầu mà mím môi, "Nếu như phụ hoàng không về được, Nhiên ca nhi, con phải gánh vác thay cho phụ hoàng đấy."

Cố Nhiên sửng sốt, hoàn toàn không nhịn được nữa, ngửa đầu gào khóc.

Cố Nguyên Bạch: "Khụ...... Trẫm trêu con chút thôi."

Trấn an con nuôi một hồi xong, trước bách quan đang rưng rưng hành lễ, Cố Nguyên Bạch nhìn kinh thành uy vũ huy hoàng một lần cuối cùng, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Người dân đứng đầy hai bên đường, trong tay cầm một đống bùa bình an, sốt ruột hỏi han: "Quan gia quan gia, chúng ta cầu được bùa bình an, có thể mang cho Thánh Thượng và các tướng sĩ được không?"

Quan sai chặn lại người dân kiên nhẫn nói: "Không thể được."

Cả nhà lão Hứa ở trong đó nhìn đại quân xuất chinh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Chiến thắng trở về, chiến thắng trở về".

Bà Hứa cùng mấy đứa con trai con dâu đều ở chỗ này, bà Hứa sắc mặt hồng hào, so với năm trước béo lên rất nhiều, không ngừng cầm ống tay áo lau nước mắt, người khác không biết, tiến lên an ủi nói: "Đại nương, bên trong có con trai của ngươi sao?"

"Bên trong có những nhi lang mặc áo bông mà ta may!" Bà Hứa lớn tiếng nói, lại lau khóe mắt, "Hy vọng bọn họ đều có thể cùng với Thánh Thượng mà trở về."

Xung quanh có mấy nữ nhân năm nay được triều đình triệu tập làm áo bông cũng chắp tay trước ngực cầu thần Phật, không ngừng lẩm bẩm, "Thánh Thượng nhất định phải an khang, đều sẽ quay về, tất cả đều phải bình an quay về."

Quan sai ven đường nghe nhiều, không nhịn được nói: "Các ngươi không đi quan tâm hoa màu, cũng không quan tâm trưa nay ăn cái gì, sao đều đứng đây đi quan tâm binh lính rồi?"

Mấy bà nương trừng mắt nhìn hắn một cái, đàn ông ở trong đám người đều hô lên: "Ngươi ăn cơm của quan gia, sao có thể nói được câu này hả!"

Quan sai chỉ tò mò hỏi chút, tức khắc liền bị mọi người đòi đánh, hắn chật vật quay đầu, vừa nhìn, đồng liêu xung quanh đều nhíu mày nhìn hắn, sắc mặt không tốt.

Hắn ngượng ngùng cười, quay đầu nhìn lại, đại quân dần dần không còn thấy bóng.

Gió bắc phiêu phiêu, hai mươi ngày sau, mười vạn đại quân đã dựng trại đóng quân ở biên giới Tây Bắc.

Chủ soái là Phiêu Kỵ tướng quân Trương Hổ Thành, đã lãnh đạo nhiều lần. Tới địa phương, Trương Hổ Thành tiến đến xin chỉ thị của Thánh Thượng, ngay sau đó liền sắp xếp người đi đào chiến hào xây tường thành, làm tốt chuẩn bị trước chiến sự.

Số tòa thành ở Tây Bắc, khi Cố Nguyên Bạch đứng trên tường thành quan sát vạn dặm, mới bừng tỉnh nhớ tới, trong nguyên tác không phải là Tây Hạ đã từ Tây Bắc mà công chiếm năm sáu tòa thành trì của Đại Hằng sao?

Mà hiện tại, hết thảy đều đã thay đổi.

Trận chiến này mục đích không phải vì chiến thắng Tây Hạ, mà là nhất cử xâm lấn Tây Hạ. Mùa đông hoàn cảnh ác liệt làm cho lần vận chuyển quân nhu cùng lương thực lần tới của tuyến hậu cần áp lực gấp bội, bất luận một phân đoạn nào cũng không thể xảy ra vấn đề, hậu phương phải bảo đảm binh lính ở tiền tuyến được an toàn.

Những người ở hậu phương đó, đều là những người mà Cố Nguyên Bạch cực kỳ tín nhiệm.

Cố Nguyên Bạch cho rằng kẻ địch lớn nhất của trận chiến này, không phải Tây Hạ, là hoàn cảnh và nguồn lực hậu cần.

Sau đó, Tiết Viễn mang theo lính trinh sát đi đo đạc địa thế, báo cáo lại kết quả tra xét, tướng lãnh cùng tham mưu căn cứ vào địa thế để suy đoán cách thức công chiếm. Xét đến các tình huống có thể phát sinh trong chiến dịch với Tây Hạ để đưa ra cách ứng phó.

Khổng Dịch Lâm nói ít, nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, mỗi lần mở miệng đều đánh thẳng vào yếu điểm.

Các tướng lãnh của Cố Nguyên Bạch trải qua mấy năm nay không ngừng thắng lợi cũng đã tích góp đủ tự tin và ý chí, bọn họ tin tưởng chính mình, tín nhiệm binh lính cùng chiến tuyến hậu phương. Cố Nguyên Bạch lo lắng binh kiêu ngạo tất bại, nhưng nhìn thấy trạng thái của bọn họ, một chút lo lắng cũng hoàn toàn tan biến.

Các tướng lãnh đều bảo trì lý trí tỉnh táo, muốn thắng lợi đến nơi đến chốn.

Tây Bắc cát vàng đầy trời, tường thành đều là bùn sa. Vào đông rét lạnh, vì để ngừa binh lính bị phong hàn, trong quân ngày ngày đều sẽ đốc xúc nhân mã thay phiên đun nước ấm, vệ sinh nhất định phải sạch sẽ, mỗi ngày đều phải dùng nước ấm rửa tay rửa mặt rửa chân, đầu bếp trong quân nấu canh gừng, binh lính mỗi ngày đều phải uống một bát canh gừng nóng hầm hập.

Binh lính mới đầu còn ngại phiền toái, nhưng khi biết Thánh Thượng sẽ thường xuyên mang tướng lãnh vào doanh trướng của bọn họ để kiểm tra, liền bắt đầu vội vàng lấy nước ấm rửa chân.

Dù sao cũng không thể để ảnh hưởng đến Thánh Thượng chứ?

Cố Nguyên Bạch không biết tâm tư của bọn họ, hắn thân thiết ôn hòa tuần tra mấy đại doanh, đến khi đi ra khỏi doanh trướng, liền hít thật sâu mấy ngụm khí trong lành.

Tiết Viễn ở một bên, còn có chút buồn bực nói: "Mấy đứa này còn sạch sẽ chán, mùi vị cũng nhẹ không ít rồi."

"......" Cố Nguyên Bạch xoa xoa cái mũi.

Thế này gọi là nhẹ? Vậy trước kia còn nặng mùi đến cỡ nào?

Cố Nguyên Bạch tưởng tượng, cũng có khả năng là do mũi hắn hiện tại quá mức kiều quý. Hắn hít thở thêm mấy ngụm khí, nói: "Đề phòng nhiễm bệnh cực kỳ quan trọng, nhất định phải vạn phần chú ý! Ban ngày doanh trướng phải thông gió, canh gừng không thể thiếu, truyền lệnh xuống, mỗi một ngũ trưởng quan tâm đốc thúc binh sĩ của mình, một khi có sốt cao đột ngột hoặc là phong hàn, tức khắc đưa tới quân y chẩn trị."

Phiêu Kỵ tướng quân và các tướng cùng đáp: "Rõ!"

Cố Nguyên Bạch còn chưa nói xong, "Khi trẫm phân phó người dân may quần áo cho binh lính Tây Bắc, cũng bảo may thêm mấy túi vải, bên trong đã để sẵn thuốc cầm máu chữa thương, ngày mai phân phát đi, từ chủ soái đến binh sĩ đều phải buộc chặt bên hông, không được làm mất."

Trương Hổ Thành cùng chư vị tướng lãnh sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng: "Thần ngày mai sẽ tự mình giám sát việc phân phát này."

Cố Nguyên Bạch gật đầu, quay về, "Trương khanh, khanh cùng chư vị tướng lãnh bàn luận tác chiến, so với trẫm có bản lĩnh hơn nhiều. Trẫm chỉ đọc qua mấy quyển binh thư, không thể bài binh bố trận. Các khanh cứ yên tâm mạnh dạn làm việc, tính toán công phòng, mọi người đều đồng lòng mới có thể bổ khuyết cho nhau."

Trương Hổ Thành có chút kinh sợ: "Thánh Thượng vô luận là thành tựu về văn hoá giáo dục hay là võ công đều là chiến tích chồng chất, thần sợ hãi, xin Thánh Thượng đừng nói lời này."

Cố Nguyên Bạch bật cười, suy nghĩ một lát, hỏi: "Khanh có biết con trai của Tiết Bình tướng quân, Tiết Cửu Dao không?"

Trương Hổ Thành vui vẻ, "Thần cùng Tiết lão tướng quân trước đây cũng cùng xuất chiến, Tiết Cửu Dao còn nhỏ tuổi đã vào quân doanh, thần đương nhiên biết."

Tiết Viễn ho khan vài tiếng.

Trương Hổ Thành nhìn về phía y, cảm khái rất nhiều, "Viễn ca nhi hiện giờ so với lão thần còn cường tráng hơn nữa, mặc dù thần cách xa Bắc Cương trăm dặm, cũng từng nghe qua danh tiếng của Tiết Cửu Dao. Sau này lão tướng chúng ta đều già đi, võ tướng cũng có người kế nghiệp rồi."

Cố Nguyên Bạch nghe vậy, quay đầu nhìn Tiết Viễn. Y xác thật còn cao lớn hơn các vị tướng lãnh này, khôi giáp trên thân, mặt mày sắc bén. Bộ dáng thành thục trên người các tướng lãnh, y có, thân thể cường tráng cùng hơi thở xâm lược mà các tướng lãnh đang dần dần mất đi, trên người y cũng đậm đặc tận xương.

Các tướng lãnh bởi vì lời này của Trương Hổ Thành mà cũng xúc động, tốp năm tốp ba bắt đầu nói chuyện với nhau. Tiết Viễn nhân cơ hội cúi người, nói nhỏ bên tai Cố Nguyên Bạch: "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Cố Nguyên Bạch lỗ tai ngứa ngáy, hắn nghiêng nghiêng đầu, Tiết Viễn lại đuổi theo, đầu lưỡi cuốn lấy thùy tai.

Bỗng nhiên có tướng lãnh hỏi: "Thánh Thượng, ngài cảm thấy thế nào ạ?"

Vừa dứt lời, các binh lính tuần tra xung quanh liền đốt đuốc, trong ánh lửa, sắc mặt Thánh Thượng hồng nhạt mông lung, "......Rất tốt."

Tướng lãnh không ai phát hiện, cũng cười theo: "Các biện pháp phòng ngừa trong quân lần lượt tiến hành, chúng thần cũng cảm thấy tốt."

Cố Nguyên Bạch trầm ngâm gật gật đầu, bộ dáng trấn định.

"Tiết Cửu Dao còn phải học hỏi nhiều," Cố Nguyên Bạch nói tiếp lời vừa rồi, "nhưng y có tài tướng soái, thiên phú dị bẩm. Vô luận là diệt phỉ, trấn áp phản loạn quân, hay là chiến sự Bắc Cương, đều có thể làm tốt. Trẫm giao y cho khanh đấy, việc tác chiến tùy ý sai bảo y, cho y đi theo khanh mài giũa một phen."

Trương Hổ Thành cười khổ nói: "Trước không nói thần có thể dạy cho Tiết Cửu Dao cái gì, chiến dịch Tây Hạ lần này, thần từng hỏi y là có ý tưởng gì, nhưng Viễn ca nhi lại nói y chỉ muốn bảo hộ bên người Thánh Thượng, chuyện tác chiến đừng có tới tìm y."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiết Viễn.

Tiết Viễn sắc mặt bất biến, làm như không nghe thấy Trương Hổ Thành nói gì.

"Cơ hội lập công đến nhường này, người khác đều là cướp đoạt trên chiến trường, Tiết Cửu Dao ngày thường ở trên chiến trường cũng là kẻ đấu tranh anh dũng tàn nhẫn nhất, ai cũng không ngăn nổi y. Y có thể nói ra những lời này, thần cảm thấy cực kỳ kinh ngạc." Trương Hổ Thành lắc đầu, "Y nói về sau còn nhiều cơ hội để lập công, không vội lần này."

"......" Cố Nguyên Bạch chậm rì rì mà lên tiếng, "Ồ."

Dùng chân để nghĩ cũng biết Tiết Viễn là vì ai.

Hắn giả vờ lơ đãng mà quay sang bên cạnh.

Tiết Viễn rũ mắt, lẳng lặng nhìn hắn.

Người hăng máu chiến đấu như vậy lại chỉ vì một người mà từ bỏ quân công, trong khi những người khác lên chiến trường thì lại tình nguyện ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch mà bảo hộ.

Thật là......

Trong lòng phức tạp.

Buổi tối, thái giám đưa tới nước ấm. Cố Nguyên Bạch lau qua tay mặt, lau người một chút, ngồi ở mép giường ngâm chân.

Nước trong thùng gỗ tới cẳng chân, hắn cúi người kéo ống quần, một bàn tay to liền duỗi tới, bóng đen ngồi xổm xuống, vén ống quần Cố Nguyên Bạch lên.

Tiết Viễn xắn quần áo, duỗi tay thử độ ấm, "Có hơi lạnh, ta đi đổ thêm chút nước ấm vào."

Mành trướng lật lên, Tiết Viễn rất nhanh đã trở lại, y ngồi xổm xuống nắm lấy chân Thánh Thượng từ thùng nước ra giữ trong bàn tay mình. Tay kia đổ nước ấm, cảm thấy nhiệt độ đã ổn liền dừng lại, dùng tay nhẹ nhàng khuấy nước, "Tay của ta thô hơn lúc trước rồi, chỉ cảm thấy nước đã ấm, ngươi thử một lần xem?"

Cố Nguyên Bạch ở trong bàn tay y hơi giật giật, "Được."

Tiết Viễn cẩn thận nắm chân hắn chạm vào mặt nước, Cố Nguyên Bạch cảm thấy không tồi, "Có thể."

Tiết Viễn lúc này mới an tâm thả tay, lại duỗi ra hai ngón tay dài khoanh lại cổ chân Thánh Thượng, nhíu mày, "Hình như gầy đi rồi."

"Liên tục uống thuốc châm cứu lâu như vậy," Cố Nguyên Bạch đỡ bờ vai của y, vẫn thấy nước nóng đến run lên, "không gầy mới lạ."

Tiết Viễn thở dài, ổn định thân mình cho hắn đỡ, "Gầy nữa thì chẳng còn thịt mất."

"Ngươi hẳn là nên đi xem mấy ngự y Thái Y Viện kia kìa," Cố Nguyên Bạch nhoẻn miệng cười, "bọn họ chưa bao giờ đi xa như vậy, lại lo lắng thân thể trẫm, cả một đường này, ai nấy đều gầy hẳn một vòng."

Tiết Viễn có lệ mà lên tiếng, "Bảo đầu bếp làm nhiều đồ ăn cho bọn họ chút là được."

"Tay nghề của đầu bếp trong quân không tồi," Cố Nguyên Bạch nói, "cho nhiều nguyên liệu chút, cái gì cũng có vị."

"Ngươi không thể ăn như vậy." Tiết Viễn không đồng ý, "Ta đã hỏi qua ngự y rồi, ai cũng có thể ăn kiểu đó, nhưng ngươi thì không thể."

Cố Nguyên Bạch: "Dù sao cũng không thể ở Tây Bắc mà vẫn còn chu đáo như ở kinh thành. Viễn ca nhi, thêm chút nước ấm đi."

Tiết Viễn đổ thêm nước ấm, chợt rướn người lên, hôn một cái, "Gọi Cửu Dao lang quân."