Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 162




Đường núi không thể cưỡi ngựa, Cố Nguyên Bạch liền hứng thú dạt dào mà đi bộ leo núi.

Sườn núi không dốc, nhưng Cố Nguyên Bạch vẫn là đánh giá bản thân quá cao, còn chưa đi được nửa đường núi đã sắc mặt tái nhợt, giữa trời nóng mà toát ra một đầu mồ hôi lạnh.

Chử Vệ phát hiện hắn không ổn, sốt ruột đỡ hắn đến dưới tàng cây nghỉ ngơi, ngón tay Cố Nguyên Bạch có hơi run rẩy, hắn thu ngón tay vào trong tay áo, bình tĩnh mà bình phục hô hấp.

Hít vào, thở ra. Người bên cạnh dâng lên trà lạnh, Cố Nguyên Bạch liếc mắt một cái, thấp giọng, "Lấy nước trắng thêm chút muối."

Hắn hẳn là bị cảm nắng, choáng váng đầu, đáy mắt mờ mịt, ngực khó chịu còn có chút buồn nôn, ít nhất cũng là bị cảm nắng nhẹ.

Cố Nguyên Bạch đặt tay lên đai lưng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chử Vệ mà tháo đai lưng cởi áo ngoài, Chử Vệ bỗng chốc quay người đi, góc áo trên mặt đất vẽ thành một nửa vòng tròn, lỗ tai bạch ngọc hồng đến sắp chảy máu.

Cố Nguyên Bạch sạch sẽ lưu loát cởi đến chỉ còn áo trong, hắn kéo lỏng đai lưng, kéo lỏng cổ áo. Điền Phúc Sinh cùng bọn thái giám vội vàng nhận lấy quần áo của hắn, vây quanh phe phẩy quạt, gió lạnh thổi đến, gió từ tứ chi tới ngực, Cố Nguyên Bạch lúc này mới thoải mái một chút.

Áo trong vốn là trắng tinh, thế mà cổ tay cùng một nửa cẳng chân lộ ra còn trắng hơn vài phần, tỏa ra ánh sáng như bạch ngọc, nền xanh lục xung quanh như tô điểm cho hắn.

Chử Vệ một lúc lâu sau mới hết ngượng ngùng mà xoay người lại, ngự y đang bắt mạch cho Thánh Thượng, cung hầu, quan viên vây quanh Thánh Thượng, Chử Vệ nhìn rõ ràng, có mấy quan viên trẻ tuổi ánh mắt né tránh, đã sắc mặt đỏ bừng mà không dám nhìn Thánh Thượng.

Thánh Thượng uy chấn tứ hải, thanh danh hiển hách, chỉ sợ không ít người hiện tại mới nhớ ra, ngoại trừ vẻ ngoài uy nghi tôn quý, dung nhan của Thánh Thượng cũng là nhất đẳng.

Chử Vệ không khỏi có chút không vui, nhìn thấy Thường Ngọc Ngôn mỉm cười quan tâm Thánh Thượng lại càng thêm khó chịu. Xúc động nhất thời, y tiến lên không hỏi han gì mà cướp quạt trong tay Thường Ngọc Ngôn, như có như không mà che khuất một góc của Thánh Thượng, "Thánh Thượng, cách đây không xa có một dòng suối, ngài muốn tới đó cho mát mẻ không ạ?"

Cố Nguyên Bạch cười khổ nói: "Nghỉ một lát đã."

Từ khi tìm được đại sư Không Tính, cho tới bây giờ đã là bảy năm, Cố Nguyên Bạch vốn tưởng rằng thân thể mình dù có vô dụng cũng không ngại leo núi, không ngờ nắng hơi gắt chút đã bị cảm nắng.

Hắn cũng muốn tới dòng suối cho mát mẻ, nhưng giờ hắn rất lười cử động, nếu có Tiết Viễn ở đây thì tốt rồi, y sẽ cõng tên lười biếng như hắn đi tới.

Cố Nguyên Bạch thất thần một lát, Chử Vệ nhìn hắn, bỗng có chút hoảng hốt, lần đầu mất quy củ gọi: "Thánh Thượng?"

Cố Nguyên Bạch đột nhiên bị đánh thức, đôi mắt một lần nữa tập trung vào một mảnh xanh biếc sâu thẳm phía trước, quay đầu, cười với Chử Vệ, "Chuyện gì?"

Chử Vệ rũ mắt, che lấp những tâm tư không quang minh lỗi lạc, "Để thần và Thường đại nhân đi lấy chút nước suối cho Thánh Thượng."

Thường Ngọc Ngôn vẫn luôn đứng ở bên cạnh cười như không cười mà nhìn Chử Vệ, lúc này mới lên tiếng: "Chử đại nhân nói phải, Thánh Thượng vẫn nên dùng chút nước lạnh cho bớt nóng ạ."

Hai người bọn họ vừa nói, quan viên xung quanh cũng lên tiếng muốn đi, cũng muốn biểu thị lòng trung với Thánh Thượng. Cố Nguyên Bạch gật đầu đáp ứng, người vây quanh ở đây tức khắc thiếu một nửa.

Trong lúc chờ bọn họ mang nước về, Đông Linh Vệ lại tìm một chỗ râm mát, Cố Nguyên Bạch nghỉ ngơi một chút, đứng lên đi về phía râm mát. Trên đường đi qua một cây đại thụ, rễ cây thắt nút, cành lá sum sê không thấy mặt trời. Cố Nguyên Bạch đang muốn đi qua dưới tàng cây, một trận gió thổi qua, chợt vang lên âm thanh dễ nghe.

Cố Nguyên Bạch dừng chân, hắn nghe tiếng ngẩng đầu, từ cành cây đan xen trông thấy một thanh gỗ thật dài buông xuống. Gió vừa động, đám sỏi buộc dưới thanh gỗ va chạm, lông chim theo gió nhẹ bay, tiếng vang thanh thúy.

Đây là một chiếc chiêm phong đạc làm từ lông chim và sỏi đá.

Chiêm phong đạc giống như chuông gió, là đồ vật dùng để đo đạc gió và cầu phúc thời cổ đại.

Ở trên đường núi, sao lại có vật này?

Cố Nguyên Bạch có chút tò mò, "Trương Tự."

Thị vệ trưởng nhảy lên bắt lấy chiêm phong đạc, Cố Nguyên Bạch nhận được liền nhìn tới nhìn lui, vẫn không nhìn ra cái gì, hắn lại nghe thấy có tiếng chuông gió vang lên, tới phía trước vài bước, thấy trên một cái cây khác cũng có chiêm phong đạc đang lắc lư.

"Sao lại nhiều chiêm phong đạc vậy," Cố Nguyên Bạch ngạc nhiên, "chẳng lẽ là cư sĩ ẩn cư ở chỗ này treo trên cây?"

Hắn vừa dứt lời, một trận gió lớn thổi tới. Chiêm phong đạc ở trước mặt kịch liệt phát ra tiếng, phía trước càng nhiều chiêm phong đạc cái nọ nối tiếp cái kia, giữa gió to thổi bay lá rụng mà hợp tấu cùng nhau.

Lách cách, tiếng vang thanh thúy xuyên qua cây cối, ước chừng có hơn trăm cái.

Cố Nguyên Bạch bị sợi tóc che mắt, hắn trực tiếp nhắm hai mắt lại. Đai lưng lỏng lẻo theo gió phiêu thành một độ cung, gió to nổi lên, từng tiếng chiêm phong đạc vang lên như tiếng hát của gió.

Vang khắp đất trời, thổi qua tán cây, thổi qua tầng mây.

Nhiệt khí như trở thành hư không, Cố Nguyên Bạch không biết từ lúc nào đã mỉm cười, nghe thanh âm trong trẻo ấy liền thấy nhẹ cả người, như được gió thổi đến lâng lâng. Điền Phúc Sinh ở bên cạnh đột nhiên kinh ngạc nói: "Thánh Thượng, chiêm phong đạc trong tay ngài có khắc chữ."

Cố Nguyên Bạch mở mắt ra, nhìn nơi Điền Phúc Sinh chỉ, thì ra là trên một hòn đá nhỏ có khắc dòng chữ mơ hồ, hắn ghé sát vào, mới nhìn ra một hàng chữ "Mong hắn uống thuốc không đắng".

Trong ngực Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhảy lên.

Hắn không hiểu mình đang nghĩ cái gì, chỉ biết bảo Trương Tự lại lấy xuống chiêm phong đạc ở phía trước, sau đó không phí nhiều công sức liền phát hiện một hàng chữ trên đó: "Mong hắn không rơi lệ".

Cố Nguyên Bạch bình tĩnh nhìn hàng chữ này hồi lâu, từng nét chữ ấy phải dùng lực rất lớn. Viết trên đá không giống viết trên giấy, nét chữ khắc trên đá ẩn ẩn quen thuộc, lại có chút xa lạ.

Hoa cỏ tung bay che phủ, từng cái chiêm phong đạc được gỡ xuống, từng hàng chữ trên đó cũng lọt vào mắt.

"Mong hắn trường sinh không bệnh tật."

"Mong hắn ăn thêm nhiều cơm."

"Mong hắn ngày mưa rét không đau chân."

Cố Nguyên Bạch theo tiếng chiêm phong đạc đi về phía trước, người bên cạnh đi theo phía sau, nhìn khóe môi hắn khi thì mím chặt khi thì mỉm cười.

"Mong hắn một giấc ngủ đến hừng đông."

"Mong hắn trên lưng không còn gánh nặng."

"Mong hắn có thể uống chút rượu, chỉ một chút thôi."

Gió trong rừng lại một trận thổi bay, Cố Nguyên Bạch dường như có linh cảm, hắn ngẩng đầu, nhìn về đường núi ở phía trước.

Trên đỉnh đường núi xuất hiện một người cao lớn mặc nho bào, vừa trông thấy Cố Nguyên Bạch liền muốn cười, nhưng ý cười còn chưa hiện ra, lại thấy Cố Nguyên Bạch đang chỉ mặc mỗi áo trong.

Thần sắc người kia biến đổi, chợt từ đỉnh núi chạy xuống, nho bào phong lưu trong giây lát tung bay như vạn mã ngàn quân. Cố Nguyên Bạch đôi mắt trợn to, miệng hơi hé, nhìn người ấy càng ngày càng gần, dung nhan càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng bị bế thốc lên, mũi chân cách mặt đất xoay một vòng.

Người xung quanh còn tưởng là thích khách đột kích, đao kiếm chưa kịp rút ra đã nghe thấy thị vệ trưởng kinh ngạc hô: "Tiết đại nhân——"

Chiêm phong đạc trong tay Cố Nguyên Bạch lắc lư, sợi dây quấn vào nhau. Cảnh sắc trước mắt hắn đổi tới đổi lui, ngay sau đó, Tiết Viễn liền ôm hắn chạy về phía đỉnh núi.

Tiếng tim reo hò như đánh trống vang lên bên tai, Cố Nguyên Bạch bắt lấy chiêm phong đạc, từ trong ngực y ngẩng đầu lên.

Cằm cứng cỏi, hình như vừa mới cạo râu, trên người còn có hơi ẩm sau khi tắm gội, hầu kết co lại, đen đi thật nhiều.

Ba năm rồi.

Y đã trải qua phong sương năm tháng, trở thành một nam nhân thành thục.

Giữa hai lông mày sắc bén nhăn xuống thật sâu, như thể vẫn luôn cau có chưa từng giãn ra. Trên gò má có một vết thương thật nhỏ, đã bắt đầu đóng vảy.

Tiết Viễn đã nhi lập.

Hai từ tuổi trẻ dường như có thể lấy ra để hình dung y, lại dường như không còn phù hợp nữa. Sức lực vẫn rất lớn, ôm Cố Nguyên Bạch chạy lâu như vậy cũng không thở gấp chút nào, dường như không chút thay đổi, lại giống như đã thay đổi rất nhiều, nhưng Cố Nguyên Bạch chẳng thể nói rõ được là nơi nào biến hóa.

Từng lời kể từ phong thư xa xôi như đột nhiên xuyên qua thời không tới trước mặt, bóng người dần dần trở nên rõ ràng, thân thể nóng, bàn tay nóng, là một người sống sờ sờ.

Một người đã ba năm không gặp.

Trong trí nhớ của Cố Nguyên Bạch đều là y của ba năm trước, nhưng hiện tại Tiết Viễn vừa xuất hiện, đã mạnh mẽ đánh tan ấn tượng của chính mình ba năm trước trong trí nhớ của Cố Nguyên Bạch, chỉ còn lại người trước mắt này, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cố Nguyên Bạch không thích sống tiêu cực, mặc dù xa cách ba năm thật khổ sở, thời gian trôi qua rất lâu, nhưng hắn cũng vẫn luôn lạc quan tích cực mà đối diện, tìm kiếm niềm vui trong lúc biệt ly. Mà lúc này, hắn chưa bao giờ hiểu rõ ràng đến thế: Tiết Viễn không giống vậy.

Xa nhau ba năm, hẳn là đã trải qua thật nhiều thay đổi mà không có mặt đối phương. Cho dù là Cố Nguyên Bạch, lúc này cũng không tránh khỏi có chút tủi thân.

Ôm ấp lên xuống, Tiết Viễn cúi đầu nhìn hắn, kéo đầu Cố Nguyên Bạch vào trong ngực, trầm giọng: "Không sao đâu, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa."

Trước mắt tối sầm, hơi thở dần dần đánh thức ký ức, vẫn là độ ấm quen thuộc, cái ôm và mùi hương quen thuộc.

Cố Nguyên Bạch cầm chiêm phong đạc trong tay, tất cả suy nghĩ đều lắng đọng lại.

Hắn được bế qua hành lang, cuối cùng được đặt xuống giường trúc, chiếu trúc thấm lạnh lẽo. Sợi tóc Cố Nguyên Bạch buông xõa, đai lưng lỏng lẻo trên người bị một bàn tay to cởi bỏ, cuối cùng quần áo cũng rơi rụng.

Tiếng bước chân đi xa lại tới gần, cửa phòng bị đóng lại, tiếng nước trong thùng tí tách vang lên, khăn tay được vắt khô, nhẹ nhàng lau qua vầng trán, lông mày của Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn cười khẽ, "Nhắm mắt lại đi."

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt.

Bàn tay ấm áp lau từ cổ xuống bụng, Tiết Viễn cởi quần hắn nhìn thoáng qua, lẩm bẩm: "Nhớ chết ta rồi."

Cố Nguyên Bạch đánh rơi tay y.

Buồn cười một hồi, trên đùi cũng được cẩn thận lau qua, thân thể khôi phục lại nhiệt độ vốn có, mát mẻ nhẹ nhõm, mồ hôi trên tóc cũng khô đi.

Mặt mày Cố Nguyên Bạch chậm rãi giãn ra, quần áo một lần nữa được mặc vào. Tay áo và ống quần buông xuống, Tiết Viễn ba năm chưa hầu hạ hắn mặc quần áo, động tác vẫn không hề ngượng nghịu.

Tiết Viễn hỏi: "Còn khó chịu không?"

Cố Nguyên Bạch lắc đầu.

Tiết Viễn cười cười, cúi người ôm lấy Cố Nguyên Bạch, lại không thể khống chế mà ôm lên xoay vài vòng, "Nhớ chết lão tử rồi!"

Lời âu yếm đầy tràn một câu tiếp một câu, vừa nói vừa hôn nồng nhiệt lên mặt Cố Nguyên Bạch, đến khi mặt hắn dính đầy nước miếng, lời nói trở nên mơ hồ, "Nguyên Bạch, ta rất nhớ ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi."

Tưởng niệm nồng nàn đến mức thành hình, một giọt một giọt sắp nhấn chìm Cố Nguyên Bạch. Tiết Viễn ôm hắn vào trong lòng, ở bên tai trái không ngừng nói tưởng niệm, lại ở bên tai phải nhiệt liệt bày tỏ tình yêu.

Những cảm giác xa lạ vừa mới dâng lên đều bị hóa giải trong nỗi nhớ và tình yêu của người ấy.

Bên ngoài có người kịch liệt gõ cửa, thanh âm nôn nóng: "Thánh Thượng!"

Giọng của Điền Phúc Sinh vang lên, "Ôi chao Chử đại nhân, ngài qua đây với tiểu nhân, ngài muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi tiểu nhân, tiểu nhân sẽ nghe từng câu một."

Một lát sau, cửa phòng lại bị gõ vang, Thường Ngọc Ngôn cười, thử nói: "Thánh Thượng, thần mang nước đến."

Cố Nguyên Bạch đẩy đầu Tiết Viễn ra, "Lăn qua một bên đi."

Biểu tình của Tiết Viễn lập tức trở nên sảng khoái, "Đã lâu không bị Thánh Thượng mắng, Thánh Thượng, không đủ, lại mắng ta vài câu nữa đi."

Cố Nguyên Bạch: "...... Bỏ ta xuống."

Tiết Viễn nghe lời thật cẩn thận đặt hắn xuống, ngón tay tỉ mỉ vuốt phẳng từng nếp nhăn trên người Cố Nguyên Bạch, chải vuốt lại sợi tóc rối tung của Cố Nguyên Bạch.

Bàn tay ẩn chứa ý tứ luyến tiếc, nặng nề không muốn rời xa, cuối cùng khi rời khỏi đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch, dường như kéo ra một sợi tơ tình.

Cố Nguyên Bạch không khỏi duỗi tay ấn lên đầu mày y, nơi này đã sớm giãn ra, nhưng vẫn còn dấu vết nhăn nhúm do nhíu mày đã lâu, "Là chuyện khó khăn gì, mà có thể khiến ngươi sau ba năm liền để lại vết nhăn sâu như vậy?"

Tiết Viễn cúi đầu cho hắn vuốt ve, thoải mái đến nhắm lại mắt, nghe vậy mí mắt giật giật, cầm tay Thánh Thượng, "Thánh Thượng thật sự không biết sao?"

Cố Nguyên Bạch: "Ừ?"

Tiết Viễn mở bừng mắt, ánh mắt thâm thúy như dã thú đã trưởng thành, sóng gió mãnh liệt đều bị chôn dưới lớp da, y than thở một tiếng, rốt cuộc vào giờ phút này biểu hiện ra một dáng vẻ không giống trong dĩ vãng.

Sâu sắc, cháy bỏng.

"Bởi vì một người, một người mà chúng ta ai cũng biết." Y nói, "Người trong lòng ta."