Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu

Chương 6




Pt.6

*

Trở về tiểu viện, Tiểu Trúc cho người mang băng giám đến chuẩn bị làm cho ta một cốc nước ép trái cây mát lạnh, ta vừa ăn bánh vừa hậm hực nói, “Ánh mắt của Vương gia nhà ngươi không phải có vấn đề đấy chứ, tưởng là bạch nguyệt quang hóa ra chỉ là một bạch liên hoa, chàng ấy vì một người như thế mà bị ép cưới chính phi quả là không đáng.”

Tiểu Trúc mang ly nước đến, ta chuyển lại bánh cho muội ấy, “Không cần phải giấu ta, chuyện của chàng ấy và Trần tiểu thư, còn có Thái tử nữa, cả cái thành Tân An này có ai là không biết.”

Nói đến đây ta lại càng thấy nóng m.áu, “Ai, ta nói với muội này, ba người họ rốt cuộc ai là người thứ 3? Ta cảm thấy là Thái tử, nhìn bộ dạng của Đức phi, rõ ràng là coi ta như một con hồ ly tinh phá hoại mối duyên tốt đẹp của cháu gái bà ấy, có lẽ Hiền vương và Trần Uyển Quân thật sự thích nhau, Thái tử là kẻ thọc gậy bánh xe.”

“Nói càn nói bậy!”

Sở Tịnh Thâm nổi giận đùng đùng đẩy cửa bước vào, Tiểu Trúc vội vã nuốt cố miếng bánh xuống rồi ra hành lễ, “Thái tử điện hạ.”

“Đường đường là một đại nam nhân, không có chuyện gì sao lại tự do vào phòng của em dâu như thế?”

Ta xua tay bảo Tiểu Trúc ra ngoài trước, ngộ nhỡ lát nữa có động tay động chân lại ảnh hướng đến muội ấy thì phải làm sao.

“Ta không bước vào thì làm sao nghe được ngươi ở sau lưng ta nói những lời xằng bậy?”

Thái tử tự nhiên lấy một quả đào trong băng giám ra cắn một miếng, hùng hùng hổ hổ đi đến chiếc ghế bên cạnh ta rồi ngồi xuống.

“Ngài cũng không khách sáo chút nào nhỉ, cầm lên liền ăn ngay được?”

Ta đẩy món hoa quả ra xa một chút.

“Có chuyện gì mau nói, nếu như không có thì phiền ngài đến từ đâu trở về chỗ đó.”

“Ngươi không muốn biết chuyện giữa ta và Quân nhi, còn có Sở Tịnh Quân hay sao?”

Ta quay sang nhìn, Thái tử đắc chí cười lớn, lại cắn thêm một miếng đào nữa.

“Nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện ta mới nói cho ngươi biết.”

“Vậy thì không cần, ta cũng có thể tự mình tìm hiểu được.”

Ta trở về tư thế cũ, uống một ngụm nước ép.

“Những chuyện này ngươi không hỏi người trong cuộc thì tìm hiểu như thế nào, ngươi chắc chắn rằng những thứ mà mình tra được là thật ư?”

“Ta cũng không thể chắc chắn rằng những lời mà ngài nói với ta cũng là sự thật.”

Thái tử bị ta phản bác thì trợn mắt, “Tại sao ta phải lừa ngươi?”

“Vậy tại sao người có thể không lừa ta?”

—--

Im lặng một hồi lâu, Thái tử nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Tô Cẩm Sắc, ngươi là yêu quái ư?”

*

“Cũng có thể lắm.”

Ta nghiêm túc đáp lại.

*

Thái tử mặc dù hơi cáu nhưng cũng không động thủ với ta, có lẽ là cảm thấy một nam tử hán đi đ.ánh một người phụ nữ, lại còn là em dâu của mình không được hay cho lắm, có điều lần này chàng ấy [...], kể hết cho ta nghe câu chuyện tình cẩu huyết của ba người.

Kì thực lần gặp gỡ ở đêm hội hoa đăng đó chỉ là tình cờ, dung mạo thanh tân diễm lệ và nụ cười ngọt ngào của tiểu cô nương đã khiến lòng ai đắm say, khi đó trái tim niên thiếu của Sở Tịnh Thâm đã đập rất nhanh, mặt còn đỏ hồng lên nữa, cảm thấy bản thân đã gặp được chân mệnh thiên tử rồi. Chàng ta thăm dò về danh tính rồi gia thế của cô nương nọ, kể từ đó trở thành khách quen ở đây, hai người thường xuyên cùng nhau dạo phố, thả diều,... chàng ngắt cánh hoa cài lên mái tóc nàng, cảm giác như đang đi cùng một tiên nữ…

Nụ cười của Trần Uyển Quân rất xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, chính là kiểu không mảy may bị trần thế phàm tục làm vấy bẩn chút nào.

Cho tới khi Sở Tịnh Quân xuất hiện.

Sở Tịnh Thâm thấy tiểu tiên nữ của chàng ấy càng cười xán lạn hơn nữa, ở bên ngũ đệ của mình chẳng khác nào một đôi hồ điệp. Chàng kinh ngạc, lo lắng, hoài nghi, buồn bã, sau đó vội vàng cho người đi dò hỏi thì biết được sau lần gặp gỡ đầu tiên ấy với nàng, Sở Tịnh Quân đã một mình đưa Trần Uyển Quân và tì nữ của nàng ấy đi ngắm đèn hoa đăng, sau đó còn đưa người về tận nhà.

“Vì sao tối hôm đó, ta không đi cùng với nàng ấy đến hết đoạn đường chứ?”

Thái tử bắt đầu hối hận.

Rõ ràng chàng ta mới là người đến trước.

“Trời ạ, đây là tình tiết của cuốn truyện nào nhỉ?”

Ta vừa nhấm hạt dưa vừa bổ sung, tinh thần của Thái tử đang lên cao thì bị ngắt quãng, khó chịu quay sang nhìn ta.

“Ngài cứ tiếp tục.”

Ta ngoan ngoãn đưa tay ra tỏ ý “xin mời”, vậy mà Thái tử vẫn không kể tiếp mà còn càm ràm ta thêm mấy câu nữa.

Có lẽ bị ta làm đứt mất mạch cảm xúc đang dâng trào, Thái tử bực bội bốc một nắm hạt dưa lên, vừa nhấm vừa nói, “Tiếp tục cái gì mà tiếp tục! Sở Tịnh Quân của nhà ngươi chính là một tên đốn mạt, đệ ấy thích Quân nhi nhưng lại không dám nói ra, làm lỡ dở nàng ấy mấy năm thanh xuân liền, ta ép đệ ấy lập thê đệ ấy cũng chịu, lại còn tìm ngươi làm người thế thân, cũng không biết là ăn phải thứ gì rồi nữa?”

“Người đừng được đằng chân lân đằng đầu, rõ ràng là người không cho chàng ấy lấy người mà chàng ấy thích, giờ tìm một người đồng hành để vơi bớt nỗi nhớ mong cũng không được là sao?”

Ta thản nhiên nói đỡ cho Sở Tịnh Quân, Thái tử thấy vậy thì không giấu được sự kinh ngạc, “Ngươi biết mình là thế thân của Quân nhi mà không cảm thấy đau lòng sao?!”

“Đau lòng gì chứ? Trước kia ta cũng không quen biết chàng ấy, có điều thật lòng mà nói thì cũng hơi tức giận.”

“Tức giận?”

“Sống dưới cái bóng của ai đó thì làm sao mà không tức giận cho được?”, hơn nữa lại còn là cái bóng của bạch liên hoa.

Nửa câu sau ta không nói ra, dù sao trước mặt ta cũng là một kẻ mến mộ nàng ta đến mất đi cả lý trí, nếu như tỏ ý động chạm người trong lòng của chàng ấy, e là sẽ có ẩ.u đ.ả thật mất.

“Ngươi không thích ngũ đệ sao?”

Thái tử dùng ánh mắt tò mò hỏi ta, “Đừng tưởng mình như thế nào thì người trong thiên hạ đều như thế, ta làm sao có thể yêu thích một người mới chỉ quen biết chưa được hai tháng trời?”

Thái tử định nói điều gì nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ta chặn lại, “Bởi vì chàng ấy vô duyên vô cớ lấy ta về ư? Nực cười.”

Thái tử tỏ vẻ khó chịu không muốn nói chuyện với ta nữa, ta đoán rằng chàng ấy đang nghĩ đến chính mình.

*

Nếu như đã không còn gì nói nữa thì Thái Tử nên đi rồi chứ.

Đừng nhấm hạt dưa, ăn hoa quả của ta nữa!

Ăn nữa thì phải nộp tiền!!!

*

Chàng ta vừa đi thì Tiểu Trúc cũng vội vàng chạy vào, rối rít hỏi, “Vương phi, Thái tử không làm gì người chứ?”

“Một nam tử trói gà cũng không chặt như thế thì có thể làm gì được ta?”

Ta đẩy băng giám về phía Tiểu Trúc, bảo muội ấy tiếp tục làm nước ép, vừa làm Tiểu Trúc vừa lén nhìn ta thêm mấy lần.

“Thế… Thái tử nói gì với người rồi?”

“Không có gì cả, chỉ là tâm sự với ta về chuyện tình ngược luyến tàn tâm của 3 người họ mà thôi.”

Ta không dám ăn điểm tâm nữa vì sợ lát nữa không ăn nổi cơm, lấy con dao nhỏ gọt hoa quả để g.iết thời gian.

“Vương phi đừng hiểu lầm, Vương gia của chúng ta và Trần tiểu thư đó không có gì cả, chỉ là một lần vô tình gặp gỡ, Vương gia vốn dĩ bản tính lương thiện nên đã giúp tiểu thư kia một lần, không ngờ lại gây nên cớ sự như ngày hôm nay.”

Dứt lời, đôi mắt linh hoạt của muội ấy lộ ra sự phẫn nộ không dễ gì giấu diếm, “Sao ta lại cảm thấy Hoàng hậu, muội, còn có người trong Vương phủ, không ai có cảm tình với Trần Uyển Quân vậy?”

“Mẫu thân của Thái tử sau khi hạ sinh người đã không qua khỏi, người lớn lên nhờ dòng sữa của Hoàng hậu nương nương hiện giờ, Vương gia và Thái tử cách nhau chỉ 6 tháng tuổi, từ bé đã thân thiết. Nhưng kể từ khi Trần tiểu thư kia xuất hiện, tình cảm của hai huynh đệ dần trở nên xa cách, thậm chí có độ còn chẳng khác nào k.ẻ th.ù.”

“Không nói đến Hoàng hậu, chỉ tính nguyên những người lớn tuổi ở bên cạnh người cũng cực kì không thích Trần tiểu thư, cho rằng nàng ấy chính là nguyên nhân khiến hai huynh để trở nên bất hòa.”

“Không thể nói như thế được, là Thái tử và Vương gia tự nguyện quý mến nàng ấy, làm sao lại trách tiểu thư nhà người ta được?”

“Không phải như vậy, tuyệt đối không phải! Vương gia không thích Trần tiểu thư, chỉ là thấy Thái tử yếu mến nàng ấy nên mới đối xử tốt một chút thôi.”

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Tiểu Trúc ta chợt cảm thấy tò mò.

“Vương gia nói rất rõ ràng rằng chỉ coi Trần tiểu thư như muội muội, thường ngày cư xử đều xuất phát từ sự lịch sự mà thôi, không biết vì sao lại bị cuốn vào chuyện tình éo le này. Hơn nữa Trần tiểu thư kia từ trước đến giờ đều không từ chối thịnh tình của Thái tử, hết lần này đến lần khác Thái tử nhắc đến chuyện hôn sự thì đều im lặng không đáp lời, cuối cùng mới khiến mọi thứ rối tung lên như bây giờ.”

Tiểu cô nương càng nói càng ấm ức, vàng mắt cũng đỏ hồng, tủi thân nói, “Nô tì từ nhỏ đã ở bên cạnh Vương gia, người thích Vương Phi, đối xử tốt với Vương phi nô tì đều có thể nhìn thấy được, chỉ cầu xin Vương phi đừng nghe lời xằng bậy mà hiểu lầm người.”

“Aiz, đã nói là không được xưng là nô tì rồi cơ mà, sao lại quên rồi?

Ta lấy khăn tay lau nước mắt cho muội ấy, cảm thấy đứa trẻ này thật là đáng yêu quá đi.

“Muội hết lòng vì Vương gia như thế, không phải là thích chàng ấy rồi chứ? Hay là để ta bảo chàng nạp muội làm thiếp nhé.”

Tiểu Trúc mặt mũi trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, ta thấy vậy cũng vội vàng không kém, chạy tới đỡ muội ấy đứng lên, “Vương… Vương phi… nô tì… nô tì đối với Vương gia tuyệt đối không có nửa phần tâm tư bất chính, nếu không nô tỳ sẽ bị s.ét đ.ánh c.hết…”

“Im miệng.”

Ta quả quyết ngắt lời muội ấy, Tiểu Trúc lại càng sợ hãi hơn, run rẩy nhìn ta, đúng là đau đầu quá mà.

“Ta không có ý đó, muội không phải sợ, ta thật sự mong muội và người mà muội thích có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, với tính cách của ta, cần gì phải vòng vèo như thế, trực tiếp đ.ánh m.uội một trận rồi đuổi đi chẳng phải là xong rồi sao?”

“Vương phi, nô tì… nô tì và Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Cúc đều là những đứa trẻ năm đó được Vương gia cứu về, Vương gia trong lòng chúng nô tì vừa là chủ tử cũng là người thân, tuyệt không có thứ tình cảm nam nữ nào ở đây cả.”

Nhìn ánh mắt vừa chân thành của Tiểu Trúc, ta khom người xuống đỡ muội ấy lên, “Không có thì không có, cũng phải, hoàng thất phức tạp, không dính dáng vào cũng là chuyện tốt.”

“Mau đi rửa mặt đi, khóc đến mức mặt mũi tèm lem cả rồi, còn nữa, mới chút tuổi đầu đừng động một chút là thề thốt, nghe rõ chưa?”

“Dạ.”

Nhìn bóng lưng của Tiểu Trúc xa dần, ta dựa người vào khung giường, thở dài.

Trần Uyển Quân cũng không được mà Tiểu Trúc cũng không xong.

Vậy rốt cuộc nên giao Sở Tịnh Quân cho ai đây?