Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 42




Sau lưng Ưng Nhạc Thiên, là đồng học Lâu Xuân Vũ đứng nguyên tại chỗ đều cảm thấy xấu hổ, liền mỉm cười đều lộ ra sự cẩn thận dè dặt như vậy.

Nàng mặc áo lông thật dày, còn mang theo khí lạnh bên ngoài, khăn quàng cổ vây quanh ba vòng, đem hơn phân nửa gương mặt của nàng ngăn trở, hai tay nàng nắm chặt trước người, thoạt nhìn là khẩn trương cực điểm,

Lâu Xuân Vũ khe khẽ nói: "Thực xin lỗi, ta thật sự không nghĩ đêm 30 ký túc xá sẽ đóng cửa sớm. Là Ưng tiên sinh đưa ta đến ký túc xá, ta mới phát hiện buổi sáng đi ra ngoài ta không đọc thông báo." Nàng cảm thấy mình ngốc đến không có thuốc chữa, trên đường đi nàng liền cảm thấy không muốn bị Tống Tây Tử nhìn đến một mặt chật vật của mình như vậy, mà khi thật sự đứng ở trước cửa nhà Tống Tây Tử, nàng thật sự muốn co chân bỏ chạy.


Mặc dù hiện tại, đối với bản thân đã làm rất nhiều tư tưởng công tác, nàng vẫn cảm thấy mặt đất nàng đang giẫm lên giống như một cái hố bất cứ lúc nào cũng có thể lún xuống, không lớn không nhỏ vừa vặn có thể để cho nàng trốn tránh một hồi.

Tống Tây Tử mở cửa ra, nói: "Ta cho rằng là đại sự sự, là bằng hữu của chúng ta, ta không có thể nhìn bằng hữu của ta không có chỗ nào để đi lại bỏ mặt không giúp a. Vào đi vào đi, ta còn một phòng ngủ trống, giường là có, mền ta sẽ tìm cho ngươi, ta có chuẩn bị, còn có ta mở điều hòa cho ngươi, gian phòng luôn không có người ở, có chút hương vị, ngươi bỏ qua cho a."

Ưng Nhạc Thiên đứng ở cửa ra vào không có ý định đi vào, "Ta không quấy rầy các ngươi, Tây Tử, ngủ ngon."

Tống Tây Tử giang hai cánh tay dùng lực ôm lấy hắn, "Ngươi đừng đi a, ta để Lâu Xuân Vũ ngủ với ta, ngươi ở phòng kế bên. Ngươi đêm nay đừng trở về, một mình mừng năm mới không thú vị a." Trương Hâm nhất định là về nhà cùng cha mẹ hắn đón năm mới, cha mẹ hắn hận không thể đem sự nghiệp thành đạt của nhi tử mang về từng nhà ở quê nhà mà khoe khoang, liền vì muốn để cho người khác biết được Trương gia bọn họ có một nhi tử bảo bối từ trong khe suối bay ra ngoài.


Mà tỷ tỷ của Ưng Nhạc Thiên di dân ra nước ngoài, cha mẹ của hắn đến chỗ của tỷ tỷ hắn mừng năm mới, cùng nhau đoàn viên, mà Ưng Nhạc Thiên chính là vì Trương Hâm mới lưu lại, không có cùng người nhà đi nước ngoài mừng năm mới. Chỉ là Trương Hâm lựa chọn người nhà của hắn, chỉ còn lại Ưng Nhạc Thiên.

Ưng Nhạc Thiên giống như đại ca của nàng mà vỗ vỗ lên vai nàng, "Được rồi, ta cũng phải trở về. Ta nhận giường, giường của ngươi ta ngủ không quen, ta vẫn là thích chiếc giường rộng rãi thoải mái kia của ta."

"Hảo hảo, ta biết rồi, ta cũng không lưu ngươi lại. Chính ngươi cẩn thận. Năm mới vui vẻ."

"Ân ân, năm mới vui vẻ. Lâu đồng học, năm mới vui vẻ." Ưng Nhạc Thiên không có quên chúc mừng năm mới một đến một nữ hài khác ở đây.

Nhận được lời chúc của Ưng Nhạc Thiên, Lâu Xuân Vũ nói cám ơn, nàng cùng Tống Tây Tử sánh vai đứng chung một chỗ, đưa mắt nhìn Ưng Nhạc Thiên tiến vào thang máy.


Tại thời khắc đó khi cánh cửa đóng lại, Tống Tây Tử đột nhiên nghĩ đến một việc, nàng hướng Lâu Xuân Vũ, hỏi: "Ngươi cảm thấy Ưng Nhạc Thiên thế nào?"

Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Cơ hội gặp mặt của ta cùng Ưng tiên sinh không nhiều, nhưng mà liền chỉ vài lần gặp mặt, ấn tượng của ta đối với hắn là siêu cấp tốt."

"Vậy nếu như muốn ngươi hình dung hắn một cách đơn giản?"

"Là người khiêm tốn. Là một ca ca tốt."

Lâu Xuân Vũ tìm đến đôi dép lê mình mang lúc trước mà thay vào, sau đó đem khăn quàng cổ cùng áo lông cởi xuống, treo lên tường.

Tống Tây Tử đi vào phòng bếp rót cho nàng một ly Socola nóng, hai người từ cửa ra vào chuyển đến trên ghế trong phòng tiếp khách.

Lâu Xuân Vũ ngồi trên chiếc ghế đơn, hai tay ôm lấy ly Socola ấm áp, ngồi thật nghiêm chỉnh.
Mà Tống Tây Tử ngồi trên ghế sofa có chút tùy ý, một chân nàng còn áp ở dưới mông, uống cafe, "Ta vốn là chuẩn bị một mình trải qua cả đêm, hiện tại có ngươi cùng ta, thật tốt."

"Nếu như không phải người cho ta lưu lại, ta liền không có nơi nào để đi." Lâu Xuân Vũ vô thức đưa tay vuốt ve cái ly.

"Không cần phải nói nghiêm trọng như vậy, giữa bằng hữu hỗ trợ là chuyện nên làm, vừa rồi ta quên hỏi, ngươi sẽ tìm nam nhân như Ưng Nhạc Thiên làm bạn trai sao?"

Cùng Ưng Nhạc Thiên nói yêu đương? Vậy căn bản là không thể nào. Lâu Xuân Vũ liền nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì nàng biết Ưng Nhạc Thiên vĩnh viễn sẽ không yêu thích nữ nhân, người Ưng Nhạc Thiên yêu thích chỉ có Trương Hâm, giới tính nam.

Lâu Xuân Vũ lắc đầu, "Ta sẽ không."

"Vì cái gì?" Tống Tây Tử hiếu kỳ, nàng ngồi thẳng nửa người lên, muốn biết lý do của người kia.
"Ưng tiên sinh thật sự quá tốt, ta không dám hy vọng xa vời. Hơn nữa Ưng tiên sinh thích hợp với người tốt hơn."

Vào thời điểm năm mới đang đến gần, trong lúc vô tình Lâu Xuân Vũ nhìn đến tuyết trắng đang rơi bên ngoài cửa sổ, nàng không xác định có phải là bản thân nhìn nhầm hay không, bởi vì trong ấn tượng của nàng Thượng Hải rất hiếm khi có tuyết rơi vào đúng dịp Tết Nguyên Đán.

Nàng đi đến bên giường, nhìn đến ngọn đèn sáng ngời bên ngoài, cùng những bông tuyết nhở trên không trung từ từ phủ xuống thành phố.

Ngoài cửa sổ, có người kích động bôn tẩu: "Tuyết rơi tuyết rơi."

Còn có người đi tới, đi đến khu đất trống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tìm kiếm dấu vết của bông tuyết.

Trên ban công, cũng có thật nhiều người đang nhìn tuyết giống như các nàng.
Lâu Xuân Vũ xoay người, nói với Tống Tây Tử ở bên trong phòng: "Thật sự là tuyết rơi."

Tống Tây Tử vừa nghe đến tuyết rơi liền nhảy dựng lên, nàng thích tuyết, chỉ là ở thành phố Thượng Hải này luôn không có cơ hội để nhìn thấy, Lâu Xuân Vũ vừa nói tuyết rơi, nàng liền khắc chế không được sự kích động, chạy tới bên cửa sổ.

Nàng còn mở cửa sổ ra, không sợ gió lạnh, vươn tay ra bên ngoài cửa sổ, tiếp được vài bông tuyết nhỏ.

Những bông tuyết mỏng manh nhanh chóng tan biến thành giọt nước trong lòng bàn tay nàng.

"Thật là, bình thường đều rất ít khi có thể nhìn thấy tuyết rơi ở Thượng Hải, càng đừng nói là 30 tết, năm nay thật ra rất hiếm thấy. Ngày mai đoán chừng hẳn là phát cuồng, miền Nam xác thực không có nhiều cơ hội để nhìn thấy tuyết." Tống Tây Tử thậm chí còn nghe được dưới lầu truyền đến tiếng hoan hô, người phương Nam nhìn đến tuyết rơi mà kích động, không chỉ có một mình nàng.
Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu lên, không khí lạnh lẽo bao vây lấy nàng, nhiệt khí nàng thở ra liền biến thành một làn khói giữa không trung, nàng nhịn không được lại hít thêm một hơi, bởi vì tuyết rơi cùng gió lạnh, không khí trở thành lạnh như băng rét đến thấu xương.

Nàng cũng học theo bộ dạng của Tống Tây Tử, vươn tay, tiếp đến vào mảnh bông tuyết bên ngoài cửa sổ, sinh mệnh bông tuyết trong lòng bàn tay ngắn ngủi chỉ trong tích tắc, sau khi chết đi thi thể biến thành giọt nước lóng la lóng lánh, mà những bông tuyết trên tay áo của nàng bởi vì có vải cách nhiệt, có thể bảo vệ lâu một chút.

Nàng mới nhìn thoáng qua, bông tuyết liền tan đi, biến mất không thấy gì nữa.

Vừa lúc đó, tiếng chuông năm mới vang lên, trong thành phố Thượng Hải rộng lớn này, cho dù không cho phép đốt pháo, vẫn là có rất nhiều người đang đốt pháo, trong tiếng pháo nổ liên tiếp, một năm này xem như qua đi.
Tống Tây Tử nói: "Ngoài trời lạnh lắm, vào trong nhà đi, ngày mai chúng ta dậy sớm một chút xem tuyết trong tiểu khu thế nào, nếu nhiều liền có thể đắp người tuyết."

Lâu Xuân Vũ ân một tiếng, "Ngươi liền thích đắp người tuyết như vậy sao." Còn đặc biệt đến phương Bắc mừng năm mới, ở trong đống tuyết trắng lăn qua lăn lại, không biết mệt mỏi mà đắp người tuyết, mỗi một người tuyết đều được đặt tên, Tống Tây Tử nói từng người phương Nam nhìn thấy tuyết đều là phản ứng như vậy, Lâu Xuân Vũ nói không phải, nàng không có, kết quả bị một quả cầu tuyết của Tống Tây Tử ném tới.

"Người phương Nam nhìn thấy tuyết đều là phản ứng như vậy." Tống Tây Tử không cảm thấy có vấn đề gì, "Ai bảo chúng ta nơi này quanh năm không có tuyết rơi làm gì a."

Đến thời gian đi ngủ, Tống Tây Tử chuẩn bị cho Lâu Xuân Vũ đồ dùng rửa mặt dùng một lần như trong khách sạn, khăn tắm cùng khăn mặt là hoàn toàn mới, chăn cũng là hoàn toàn mới, ba thứ trên là nàng mang từ trong nhà tới, nàng từng dùng qua, nhưng mà đã giặt sạch phơi nắng.
Phòng bên cạnh mở điều hòa tới 23 độ, hơn nữa đã mở được một thời gian, khi Tống Tây Tử mở của ra nhiệt độ trong phòng ấm áp tựa như mùa xuân.

"Phòng vệ sinh này là cho ngươi dùng, khăn mặt treo ở đây, nếu như ngươi có quần áo muốn giặt, kéo cửa ở đây ra ngoài, có một ban công nhỏ trong nhà, có thể phơi quần áo, nhưng mà không thể để nước nhỏ xuống. Ngươi không mang theo quần áo, có thể sẽ bất tiện, nếu như ngươi cần tắm rửa thay quần áo, y phục này là hoàn toàn mới, ngươi mặc đi, không cần trả lại cho ta." Tống Tây Tử đem khăn tắm đã gấp tốt đặt trên ngăn tủ, nàng nói quần áo, chính là một túi đồ lót hoàn toàn mới đặt dưới khăn tắm, bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột mà không có chuẩn bị đồ lót, nàng liền chuẩn bị một miếng băng vệ sinh mỏng hàng ngày, trong lòng hy vọng Lâu Xuân Vũ không để ý.
Bản thân nàng là mỗi ngày đều phải tắm rửa cùng thay quần áo, nhưng mà người khác có thể sẽ không có cùng thói quen với nàng, vì muốn chiếu cố khách nhân, nàng vẫn là đem những thứ này đều chuẩn bị xong.

Lâu Xuân Vũ nhìn thấy đồ lót cùng băng vệ sinh mỏng hàng ngày phía dưới khăn tắm, nhịn không được mà bật cười, đây là chuyện Tống Tây Tử mà nàng quen thuộc sẽ làm.

Tắm rửa xong, Lâu Xuân Vũ mang theo một thân hơi nước đi ra, nàng đã đem nội y cùng qυầи ɭóŧ giặt sạch bằng tay ở trong phòng tắm, treo ở ban công nhỏ.

Đi trở về phòng phụ ấm áp, vừa vặn đụng phải Tống Tây Tử đi ra châm trà ở phòng khách, Lâu Xuân Vũ nghĩ đến bản thân thật sự chính là mang đến cho nàng rất nhiều phiền phức, chủ động mở miệng nói cám ơn, trong lòng Tống Tây Tử âm thầm đếm, nàng từ chỗ của Lâu Xuân Vũ nhận được bao nhiêu lời cám ơn rồi, nếu như mỗi lời cám ơn có thể đổi lấy tiền, nàng có thể đã tích lũy được rất nhiều.
Không biết là Lâu Xuân Vũ rất thích nói cám ơn, hay là làm sao, nàng dường như thường xuyên có thể từ Lâu Xuân Vũ nghe được một câu cám ơn.

"Ngủ ngon, hảo hảo ngủ." Tống Tây Tử cầm lấy ly trà đẩy ra cửa phòng của mình.

Lâu Xuân Vũ đi theo một hướng khác mà trở về phòng phụ, nàng đưa lưng về phía Tống Tây Tử bước đi, hai cánh cửa không sai biệt lắm là đóng lại cùng một lúc.

Buổi tối, Lâu Xuân Vũ nằm ở trên giường, thật tỉnh táo.

Trong căn phòng tối đen, nàng chớp mắt, đôi mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nhìn thế nào đều nhìn không đủ.

Nàng từng dùng góc độ như vậy nhìn lên một mảnh trần nhà này hơn một năm trời.

Nàng từng ở nơi này cùng Tống Tây Tử ở gian phòng bên cạnh sớm chiều ở chung hơn một năm trời.

Nàng đã từng là bằng hữu thân nhất bên cạnh Tống Tây Tử, không có gì không thể nói, không có gì giấu giếm.
Hôm nay, nàng là đồng học của Tống Tây Tử, bởi vì không thể quay về ký túc xá, được người kia lưu lại. Cho nên tâm tình hoàn toàn khác nhau, nàng tự nói với bản thân, đời này Lâu Xuân Vũ sẽ chăm sóc tốt bản thân, đời này Tống Tây Tử, sẽ không lại khổ sở.

Tống Tây Tử ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, nàng còn nhớ đã nói với Lâu Xuân Vũ muốn đi xem tuyết đọng ở hoa viên của tiểu khu rồi đắp người tuyết, nhưng mà đợi đến khi nàng kéo màn cửa sổ ra, vốn còn đang mong đợi có thể nhìn thấy một vùng trắng xoá, nhưng thực tế làm cho nàng triệt để thất vọng, cái gì tuyết trắng, vốn là không tồn tại, về phần người tuyết, đã có người chất đống, trên một dãy mui xe là những người tuyết rất nhỏ, to nhất chỉ là người tuyết mini lón bằng bàn tay.

Nàng thật sự vô cùng thất vọng.
Buổi tối sau khi Lâu Xuân Vũ tan việc đi đến trước cửa nhà Tống Tây Tử, trong tay cầm lấy hai túi nilong thật to, đứng trước cửa nhà Tống Tây Tử, trong lòng Lâu Xuân Vũ nổi lên lời thoại, nàng là tới cảm tạ người kia đã cho bản thân lưu lại một buổi tối, mà mạo muội quấy rầy là bởi vì nàng còn có một vài thứ ở nơi này.

Mà những vật này, nàng thật sự là không tiện mở miệng.

Nàng đem lời thoại trong lòng suy đi nghĩ lại mấy lần, cuối cùng chờ đến khi cảm thấy mình có thể mặt không đổi sắc mà thuận lợi nói ra, nàng nhấn xuống chuông cửa nhà Tống Tây Tử.

Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, dáng tươi cười trên gương mặt Lâu Xuân Vũ hiện ra.

Đứng trước cửa cũng không phải là Tống Tây Tử như nàng nghĩ, mà là Lăng Đông Dĩ, mà trong phòng còn có Ưng Nhạc Thiên, cùng Trương Hâm.
"Ngươi là tới tìm Tây Tử sao? Ta gọi nàng một chút a, Tây Tử, đồng học của ngươi tới tìm ngươi." Lăng Đông Dĩ hướng về phía phòng ngủ chính mà nói.

Từ phương hướng kia truyền đến thanh âm của Tống Tây Tử, "Đồng học của ta, ai a? Xuân Vũ, mau vào, ngoài trời lạnh lắm." Tống Tây Tử nhìn thấy Lâu Xuân Vũ đang đứng ở cửa ra vào, không chịu tiến đến, nàng vội vàng đi tới, kéo Lâu Xuân Vũ đi vào.

Dáng tươi cười nơi khóe miệng Lâu Xuân Vũ đã cứng ngắc, nàng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi quấy rầy đến các ngươi."

Lăng Đông Dĩ nghe nói như vậy, hiểu ý mà mỉm cười.

Tống Tây Tử ha một tiếng, "Có ý gì a, nàng là bằng hữu, ngươi cũng là bằng hữu, ngươi cần gì khách sao như vậy"

Tống Tây Tử không nhìn thấy dáng tươi cười của Lăng Đông Dĩ trong nháy mắt liền tàn lụi.

"Xuân Vũ tiểu học muội, ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta đang đánh bài." Trương Hâm quen biết Lâu Xuân Vũ, cho nên nhìn thấy nàng xuất hiện ở cửa ra vào, lập tức đứng lên, muốn đem người lưu lại, nhiều người, thêm một phần náo nhiệt.
Ưng Nhạc Thiên cũng nhiệt tình hoan nghênh nàng, "Hoan nghênh."

Lâu Xuân Vũ vội nói: "Các học trưởng, thực xin lỗi, ta e là không có biện pháp lưu lại cùng mọi người đánh bài."

"Không phải là vội vã trở về ký túc xá sao? Kỳ thật không cần phải gấp gáp, bỏ lỡ liền bỏ lỡ, ngươi ngủ ở chỗ của Tống Tây Tử thì tốt rồi, hôm qua không phải ngươi cũng ngủ ở đây rồi sao." Ưng Nhạc Thiên mang theo ý cười ôn nhu mà nói.

Hai người kia vốn không biết có chuyện này, Trương Hâm kinh ngạc nói: "Thật sao? Tống Tây Tử lưu nàng qua đêm? Quan hệ giữa các ngươi tốt như vậy rồi sao? Tống học muội, ta không nhìn ra ngươi là một người yêu mến đồng học như vậy a, là người tốt lấy việc giúp người làm niềm vui a."

Tống Tây Tử đi tới, cho hai người này một cái liếc mắt, "Là sắp xếp cho nàng ở phòng ngủ phụ. Phòng phụ vốn là dùng để chiêu đãi khách nhân, các ngươi không phải cũng từng ngủ ở đây sao?"
"Kia không giống nhau, chúng ta là lão bản của ngươi, ngươi nể tình vài đồng bạc mà chứa chấp chúng ta, Lâu Xuân Vũ với ngươi chính là không có quan hệ tiền tài."

"Ta là loại người thấy tiền sáng mắt không có nửa điểm nhân nghĩa sao? Thật là. Nói bừa cái gì a." Tống Tây Tử đem ánh mắt xem thường thu hồi, rơi vào bên người Lâu Xuân Vũ. "Đêm nay ngươi cũng có thể ngủ lại ở chỗ của ta, không cần phải gấp gáp trở về."

"Ta cũng hết cách rồi, là quy định của trường học, bởi vì đệ tử ở lại phải điểm danh, cho dù không quay về, cũng phải xin phép trước, ta không quay lại có thể sẽ bị ghi danh. Đúng rồi, đây là một ít nước trái cây ta chọn ở trong siêu thị, ta nghĩ nếu là đến chúc tết, không thể đến tay không." Lâu Xuân Vũ đem cái túi trong tay đặt trên bàn, nàng thấy buổi chiều siêu thị nhập về một ít nước trái cây tươi mới, sau khi tan tầm liền lựa chọn vài loại tốt nhất xem như làm lễ vật.
Sau khi nàng để đồ xuống, "Xin lỗi, ta còn phải đi vào phòng vệ sinh một chút." Lâu Xuân Vũ vừa nghĩ tới những thứ mà mình muốn lấy, càng thêm ngại ngùng, nàng một đường chạy đến phòng vệ sinh mà mình dùng ngày hôm qua, mở cửa thủy tinh ra, đem đồ lót phởi ở ban công gỡ xuống, bỏ vào trong túi áo của mình.

Khi đi ra, vẻ mặt của nàng không được tự nhiên, hướng về phía hai người trong phòng mỉm cười, "Đã muộn, ta cũng cần phải trở về."

Tống Tây Tử muốn giữ nàng lại, nhưng vốn không kịp nói ra một câu nói kia, mà Ưng Nhạc Thiên luôn phát huy phong độ thân sĩ muốn đưa nàng về ngay cả cơ hội đứng lên đều không có, Lâu Xuân Vũ liền đã hóa thành một đám ảnh tử, biến mất ở cửa trước, thuận tiện đóng cửa lại.

Nhìn thấy cửa trước đã tĩnh lặng như trước khi Lâu Xuân Vũ đến, Lăng Đông Dĩ tò mò nói: "Nàng thật kỳ quái."
Lúc này Tống Tây Tử mới hồi phục tinh thần, kết hợp giữa động tác vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm trong phòng phụ vừa rồi, cùng với vẻ mặt không được tự nhiên lúc đi ra, nàng đoán được người kia là đến làm gì.

Nàng nghĩ Lâu Xuân Vũ lúc này nhất định là rất lúng túng, mà chính mình cũng có sai, liền quên đem đem những thứ kia sắp xếp lại để nàng thuận tiện cầm đi. Tình cảnh vừa rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy cầm lấy nội y tư mật, nếu đổi lại là mình, có thể cũng sẽ không bình tĩnh được.

Bước đi trong cơn gió lạnh đêm đông, trước mắt Lâu Xuân Vũ nhiệt khí thở ra đã biến thành sương trắng, nàng hít sâu vài hơi, cuối cùng đem tâm tình ổn định lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà phía sau, dưới ánh đèn đường, nàng chuẩn xác không sai biệt là nhìn đến ánh đèn trong phòng ở của Tống Tây Tử.
Lúc này bên cạnh Tống Tây Tử có bằng hữu làm bạn, được tiếng cười vui vây quanh, tưởng tượng hình ảnh như vậy làm cho Lâu Xuân Vũ lộ ra mỉm cười, Lâu Xuân Vũ cúi đầu, bước đi trong đêm tối giữa trời tuyết lất phất.

Ngày nghỉ đông cuối cùng, Lâu Xuân Vũ nhận được điện thoại ba ba gọi tới, ba ba nói với nàng ba người trong nhà cũng đã đến Thượng Hải rồi, hơn nữa nhờ một bá bá ở Thượng Hải đã tìm được trường học, hiện tại ở chỗ của bảo vệ trường học mà đợi nàng, Lâu Xuân Vũ hoàn toàn không thể tin được những lời mà nàng nghe thấy.

Nàng ở trong điện thoại xác nhận: "Mọi người ở chỗ phòng bảo vệ nào?"

Lâu ba ba sợ mình giải thích không rõ ràng, liền đưa điện thoại cho sư phụ ở chỗ gác cổng, nhờ sư phụ cùng Lâu Xuân Vũ giải thích.

Sau khi nghe xong, Lâu Xuân Vũ cúp điện thoại, nắm điện thoại trong tay, một đường chạy nhanh đi ra, nàng từ trong điện thoại biết rõ, người nhà của nàng đang ở phòng bảo vệ cách vị trí của nàng xa nhất, nàng từ phòng ngủ chạy đến đó, mất mười phút.
Ở chỗ gác cổng, nàng gặp được cha mẹ cùng đệ đệ.

Đệ đệ mặc áo lông hoàn toàn mới, quần jean, còn có một đôi giầy thể thao, vẻ mặt không tình nguyện, khi nàng vào phòng bảo vệ liền nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống.

Lâu ba ba đứng lên, "Con gầy. Con có phải là không có tiền ăn cơm hay không?"

"Mọi người sao lại đến đây?" Lâu Xuân Vũ còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ cơn chấn kinh.

Nghe được những lời này của Lâu Xuân Vũ, sắc mặt Lâu mẹ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Có ý gì, chúng ta không thể tới sao? Nơi nữ nhi của ta đi học, ta bỏ tiền cho ngươi đi học, ta không thể tới xem qua sao?"

Phòng bảo vệ nhỏ nhỏ yên tĩnh trở lại, Lâu Xuân Vũ nói: "Mẹ, vừa sang năm mới thật sự lại muốn cãi nhau sao?"

"Ngươi xem một chút ngươi là thái độ gì a, ba ba của ngươi nói phải tới thăm ngươi, nói ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, để cho chúng ta đến thăm ngươi một chút, ngươi ngược lại, không muốn nhìn thấy chúng ta, chúng ta đi..."
Lâu ba ba đem Lâu mẹ ngăn lại, "Ngươi ồn ào cái gì a, người ta đang nhìn a, nơi nữ nhi đi học chúng ta hiếm khi có thể đến xem qua một lần."

Lâu Xuân Vọng tức giận nói: "Mất mặt hay không, mọi người không ngại mất mặt, con liền ngại mất mặt."

Lâu mẹ liền không nói gì, bà chỉ là trừng mắt nhìn Lâu Xuân Vũ, cảm thấy nhìn nàng nhiều liền muốn sinh khí.

Bởi vì kỳ nghỉ đông vừa qua, con phố ẩm thực bên cạnh trường học biếng nhác mở cửa kinh doanh, Lâu Xuân Vũ mang theo người nhà cùng đến một tiệm cơm ngồi xuống dùng cơm, Lâu Xuân Vũ kêu vài món thức ăn, Lâu mẹ sau khi nghe xong liền mất hứng, "Không cần gọi nhiều như vậy, kêu ít chút, ăn không hết liền lãng phí."

"Con gọi hai món mặn, một thức ăn, một chén canh, có thể ăn hết, không nhiều lắm." Lâu Xuân Vũ đem thực đơn đưa cho lão bản.
"Ngươi có tiền. Ngươi còn chưa nói tiền của ngươi từ đâu mà có. Ngươi lấy tiền ở đâu trả lại trong nhà?"

"Dù sao là tiền thanh bạch."

Nhìn thấy bầu không khí lại muốn ồn ào, đệ đệ vỗ bàn, "Lâu Xuân Vũ, ngươi không thể cùng mẹ nói chuyện dễ nghe một chút sao."

Lâu Xuân Vũ nhìn tư thế khí phái này của đệ đệ, nở nụ cười một tiếng, "Ta nói chuyện khó nghe, ngươi không thích nghe liền đừng nghe."

Lâu Xuân Vọng bị nghẹn đến không thể nói được gì nữa.

Lâu Xuân Vũ nói tiếp một câu: "Năm mới con thu ngân ở siêu thị, nhận được lương gấp ba. Tiền này đủ tiền sinh hoạt mấy tháng của con trong học kỳ kế. Tiền con tự mình kiếm được, nuôi sống bản thân, mẹ cảm thấy tiền của con có chỗ nào không sạch sẽ, mẹ cho rằng nữ nhi của mẹ lớn lên xinh đẹp đến cỡ nào, có vốn liếng để đi làm những chuyện như vậy sao?"
"Ta không hoài nghi ngươi đi làm chuyện như vậy, ta quan tâm ngươi không được sao? Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?" Mẹ cầm đôi đũa gõ xuống bàn, gõ ra âm thanh chói tai.

Lâu Xuân Vũ tiếp tục lấy chén cùng muỗng đũa, "Trước khi mọi người đến đây, có thể hỏi con một câu có bất tiện hay không, vạn nhất con không có ở trường học mọi người liền sẽ không tìm được người."

"Ngươi không có ở trường học ngươi còn có thể ở đâu."

Lâu Xuân Vũ không có trả lời, đồ ăn liền tiếp được đưa lên, đồ ăn mới ra nồi còn bốc hơi nóng, tiệm cơm bên cạnh trường học phàm là có thể trụ vững vài năm không đóng cửa, đều là có ưu thế của mình.

Lão bản của tiệm ăn này làm đồ ăn thật ngon, giá tiền cũng phải chăng, là Tạ Nhuế giới thiệu, bình thường trong phòng có liên hoan bốn người liền tới nơi này ăn uống, cũng chỉ mất tám mươi chín mươi đồng.
Lần này liền gọi thêm một phần thịt kho tàu, cũng không đắt.

Vào lúc ăn cơm ít nhất còn có thể bảo trì an tĩnh.

Lâu mẹ bỗng nhiên nhận thức được trong nửa năm ngắn ngủn, Lâu Xuân Vũ đã trở nên xa lạ, nếu như nói lúc trước, Lâu Xuân Vũ chỉ có chút chút biến hóa, bây giờ chính là thoát thai hoán cốt, biến thành một người khác, nữ nhi vốn mỗi lần không quản mình nói cái gì đều là im lặng trầm mặc, lúc này đã trở thành một người mình mắng không được cũng nói không được, đã có tính khí, liền mình nói chuyện với nàng cũng phải cẩn thận một chút.

Nghĩ tới đây, trong lòng bà liền hít vào một hơi.

Ăn cơm tối, Lâu Xuân Vũ đến tính tiền, Lâu ba ba muốn dành tính tiền, bị Lâu Xuân Vũ nắm lấy cổ tay đè xuống, "Mọi người đến trường của con một chuyến không dễ dàng, con liền mời mọi người ăn cơm, ba, con đến tính tiền."
Lâu mẹ ngồi tại chỗ, nói thầm cái gì đó, bà quay đầu nhìn thoáng qua Lâu Xuân Vọng đang cúi đầu chơi điện thoại, ôn tồn nói: "Đừng luôn cúi đầu chơi điện thoại, đối với đôi mắt không tốt."

Lâu Xuân Vọng thậm chí cũng không muốn ngẩng đầu lên, "Mẹ đừng để ý đến con. Bình thường quản con như vậy, đã nói kỳ nghỉ liền để cho con chơi điện thoại."

Mà Lâu mẹ là một bộ dạng hết cách với hắn.

Lâu Xuân Vũ cảm thấy một màn này hài hước đến cực điểm, vừa rồi là ai nói không thể nói chuyện với mẹ như vậy, phải hiếu thuận? Người nói ra loại lời này, thái độ của bản thân đối với cha mẹ càng là nửa điểm tôn trọng cũng đều không có.

Lâu Xuân Vũ nhìn thân ảnh của Lâu Xuân Vọng, thầm nghĩ nếu như đây là nhi tử của mình, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn hắn, tuy rằng nàng không ủng hộ sử dụng bạo lực, nhưng mà vào những lúc tất yếu, nàng cũng phải để cho hài tử của mình ý thức được nếu như đã làm sai liền phải nhận lỗi, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Lâu ba ba nói: "Con vẫn là phải lấy việc học tập làm chủ, đừng tiêu tiền không đúng chỗ, tiền con kiếm được, phải biết để dành."

"Con sẽ không để lỡ chuyện học tập."

"Liền biết con lợi hại, nếu như con thiếu tiền liền nói với ba. Mẹ của con là nói như vậy, đã quen thì tốt rồi, hơn hai mươi năm ba cũng đã quen rồi."

Lâu Xuân Vũ mỉm cười, không trả lời,

Buổi tối Lâu Xuân Vũ đưa bọn họ đi một vòng trong trường, Lâu Xuân Vọng đi ở phía sau, vẫn là nắm điện thoại không buông tay. Lâu mẹ cùng Lâu ba ba vừa đi, vừa thảo luận hoàn cảnh của trường học.

"Vậy sau khi con tốt nghiệp có thể làm cái gì?" Lâu ba ba hỏi Lâu Xuân Vũ.

"Xem định hướng chuyên ngành, bất quá vấn đề nghề nghiệp không lớn, lưu lại ở Thượng Hải phát triển, tương lai sẽ rất tốt."

"Lưu lại Thượng Hải làm gì, trở về a, Thượng Hải đặt đỏ, ở lại không tốt, con ở đây làm gì?" Lâu ba ba nhíu mày.
"Thượng Hải lương cao a. Hơn nữa có thể lưu lại Thượng Hải, không gian phát triển cũng sẽ lớn."

Lâu ba ba dừng bước, dùng giọng điệu nghiêm nghị nói với Lâu Xuân Vũ: "Con nghĩ cũng đừng nghĩ, nên trở về, là phải trở về, con ở nơi này xa như vậy, con có thể làm gì, con đều không giúp được trong nhà. Chúng ta cũng không giúp được con."

Lâu Xuân Vũ biết rõ Lâu ba ba khẳng định sẽ nói như vậy, nàng nhún nhún vai, bước nhanh vài bước trên con đường nhỏ rợp bóng cây, cùng người trong nhà cách ra một khoảng xa xa.

Nàng vì cái gì mà lưu lại nàng hiện đã nghĩ rất rõ ràng, nàng không phải là nhất định muốn lưu lại ở thành phố Thượng Hải này, Thượng Hải chỉ là nơi để cho nàng trốn tránh, nàng chỉ muốn rời xa nhà một chút, nàng có thể đi đến Đông Tây Nam Bắc, nơi nào nàng cũng có thể đi, chỉ cần không phải về nhà.
Sáng sớm họ hàng lái xem đến đón mọi người trở về, Lâu Xuân Vũ đưa bọn họ đến cổng trường, người bà con xa kia cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Xuân Vũ, thái độ đối với sinh viên Lâu Xuân Vũ rất khách khí, khen Lâu Xuân Vũ thật lâu, cùng Lâu ba ba nói ở ngoài tỉnh có thể thi vài F đại, thật sự là vô cùng lợi hại.

Lâu ba ba cười đến sắp không ngậm được miệng, ông nói: "Nào có lợi hại như vậy, ngươi thật là khoa trương, nữ nhi của ngươi không phải thi càng tốt sao? Học y đi ra chính là bác sĩ, an an ổn ổn có cái gì không tốt, nàng muốn học thương mại cái gì, làm việc buôn bán, nhà của ta không có tiền cho nàng mở công ty."

"Cũng không thể nói như vậy, hiện nay thương mại rất phổ biến, ngươi không có trình độ gì, để hài tử tự mình làm chủ, đừng quản hài tử, đến đến đến, về nhà, buổi tối đưa các ngươi đi xem Bến Thượng Hải, đi dạo trên đường Nam Kinh có rất nhiều người nước ngoài." Vị bá bá kia đối với Lâu Xuân Vũ phất phất tay: "Ngươi trở về đi trở về đi, không cần tiễn, ngoài trời lạnh lắm."
Lâu Xuân Vũ đưa mắt nhìn bọn họ lên xe, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, nàng nghĩ vì cái gì người xa lạ lần đầu gặp mặt đều có thể khách khí mà duy trì lễ phép như vậy, người nhà có liên hệ máu mủ, lại luôn càng không ngừng tổn thương lẫn nhau, đại khái chính là trong gia đình gắn bó, cảm thấy bất kể tổn thương đối phương như thế nào, đối phương cũng sẽ không đánh trả, càng sẽ không rời đi.

Buổi tối, Lâu ba ba có thể là nhớ đến phần kiên định trong giọng điệu của Lâu Xuân Vũ khi nàng nói muốn lưu lại Thượng Hải làm việc, ông cảm thấy có chút bất an, lại gọi điện thoại đến muốn thuyết phục Lâu Xuân Vũ.

Chỉ là Lâu Xuân Vũ vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình. Mà Lâu Xuân Vũ càng rõ ràng, trong tương lai, Lâu ba ba cùng người trong nhà, nhất định sẽ không ngừng phản phục thuyết phục nàng, tấn công quyết tâm của nàng, cuối cùng đạt tới mục đích làm cho nàng khuất phục.
Ngày qua ngày, năm nối năm, mà bản thân trước đây, vào một ngày nào đó đối với trong nhà mềm lòng khuất phục, nàng thuyết phục bản thân, cha mẹ lớn tuổi, khát vọng một nhà đoàn viên, bản thân là nữ nhi xác thực không nên ở bên ngoài, chính mình là sai rồi, trở về cũng không có cái gì không tốt, trở về cùng người trong nhà đoàn viên, ở bên cạnh người nhà nhiều một chút...Bước đầu tiên thỏa hiệp là khó như vậy, người trong nhà dùng nửa năm thuyết phục nàng, nàng dùng ba tháng tự làm công tác tư tưởng cho bản thân, mà lần thứ hai thỏa hiệp càng thêm dễ dàng, lần thứ ba, lần thứ tư...Vì vậy nàng liền quen dao động trước lập trường của mình, quen vì người trong nhà mà thay đổi ý nghĩ của mình. Đây bắt đầu cho hết thảy, cũng không biết vào một lần nào, nàng rốt cuộc nói với gia đình, hảo. Sau một chữ hảo kia, nàng cũng không có kiên trì vì bản thân thêm một lần nào nữa.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tống Tây Tử: Ha ha thật nhiều tuyết! Thật nhiều thật nhiều tuyết! Ta muốn trượt tuyết! Ta muốn đắp người tuyết!

Lâu Xuân Vũ: Có người đang quay hình ngươi, người thu liễm chút.

Một vài này sau, trên mạng truyền đi một ảnh gif----- khi một người phương Nam nhìn thấy cảnh tuyết rơi dầy đặc ở phương Bắc, phản ứng của nàng...

Tiểu kịch trường 2:

Tống Tây Tử: Trong lúc vô tình nhìn thấy hình thức ở chung giữa Lâu Xuân Vũ cùng người nhà của nàng, nàng dường như cùng người trong nhà có quan hệ không tốt.

Liêu Dật Vân: Ta không phải là một người nhiều chuyện, ta chỉ nói với một mình ngươi, ngươi đừng nói cho người khác, chính là Lâu Xuân Vũ a, nàng...

Tống Tây Tử: (Thật đau lòng) nàng cũng không nói với ta những chuyện này, ta vốn không biết. Vậy làm sao bây giờ? Ta sau này có cần đối với nàng tốt một chút hay không?
Liêu Dật Vân: Bình tĩnh, bình tĩnh, ngươi giữ bộ dạng bình thường là được rồi, làm ơn! Không cần nói với Lâu Xuân Vũ những chuyện này đều là ta nói cho ngươi biết a.

-

Tống Tây Tử: Lâu đồng học, ta muốn mua 5 túi lưỡi vịt.

Lâu Xuân Vũ:???