Ta Không Khóc

Chương 27




A nha, hóa ra người cổ đại cũng khẳng khái như vậy, thật ngại quá, cư nhiên dốc túi cũng đi giúp đỡ người khác, thật tốt quá!

Một tay bắt lấy, sách, sức lực của lão nhân này vẫn còn tốt lắm, nhưng mà nể tình lão giúp đỡ ta, quên đi, không cần cùng lão so đo!

Kéo, kéo, kéo ~

A nha, lão nhân này sao lại thế, có cho thêm một chút xíu thôi, không cần chạy trốn thế chứ, ta biết diện mạo ta đẹp như tranh, ngươi muốn nhìn ta nhiều hơn một chút, nhưng mà trước tiên phải đưa ta nhiều tiền một chút a! 

Ta lại kéo kéo kéo ~

Lão nhân lại giật giật ra ~

Ta vẫn kéo kéo kéo ~

Rốt cục, vì vẫn giữ vững tư tưởng ta không vào địa ngục thì sẽ kéo người khác vào, ta không bị sỗ sàng vậy sẽ kéo người khác bị, rốt cục trong đêm tối gió lạnh, ta “tiếp” lấy bọc tiền to của lão nhân, còn mỉm cười nói với lão, “Ngươi thật tốt bụng, cám ơn!”

Nhìn thấy thân ảnh lão nhân lảo đảo té ngã rồi tiếp tục chạy đi, ta không khỏi cảm thán, gió thật sự quá lớn a, làm việc tốt sẽ mãi được lưu danh!

“Người kia thật tốt bụng ~!”

Ta vẫn như cũ đắm chìm trong sự cảm động tột cùng!

“Cái đó phải gọi là cướp giật mới đúng!”

Quay đầu lại, ta trừng!

Cái gì mà cướp giật, rõ ràng là người ta hảo tâm cho ta mà, tuy rằng lão cũng kiên trì do dự mãi đến tận mấy canh giờ, nhưng mà ta biết lão là người tốt, cho nên tạo cơ hội cho lão thể hiện lòng tốt đó mà.

Không thèm quan tâm đến y nữa, đi đi đi ~ vừa rồi không chịu giúp ta, bây giờ lại quay sang nói ta, ô ô ô, Tiểu P chẳng biết tốt xấu gì cả!

Lại nói, Tiểu P vốn kiên cường không muốn dùng tiền lão nhân “cho”, kiên quyết không ăn bánh mỳ hôm sau ta mua, dưới sự dạy bảo tận tình của ta, rốt cục, hì hì hì, đã chịu khuất phục!

 …

Đuổi bắt, đuổi bắt, vẫn liên tục đuổi bắt!

Mục Bối tộc, thậm chí trong lãnh thổ của Lâm Quỳnh đều treo đầy chân dung của ta, nói thật, tranh vẽ gì mà khó coi quá mức!

“Tiểu P a, mắt ta to hơn so với mắt người trong tranh đúng không!”

Vừa lòng nhìn thấy người bên cạnh gật đầu!

“Tiểu P a, miệng ta so với miệng người trong tranh nhỏ hơn phải không!”

Hì hì hì, vẫn gật đầu, ngoan, cho ngươi ăn bánh mỳ!

“Tiểu P a, ta đẹp hơn phải không!”

Ân, không tồi, vẫn gật đầu như cũ.

“Giờ thì đi được chưa?”

Tiểu P rốt cục mở miệng, kéo kéo tay ta, xuất phát!

Ai, không có cách nào khác a, ai bảo người truy bắt ta lại đem treo cái tranh vẽ xấu vậy chứ, cho nên a, một người bận rộn như ta cũng phải bớt chút thời gian mà chỉ đạo một chút a!

Đi vào rừng cây, bốn phía tràn ngập huyết tinh, ta biết, ở đây từng phát sinh một trận ác đấu, mà người thắng lợi, là ta cùng Tiểu P.

Có lẽ là do may mắn, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cho nên chúng ta trở lại chỗ này.

Gạt bụi cỏ dại đi, nhảy qua khe rãnh, lội qua con suối nhỏ ~

Mệt chết đi, thật sự mệt chết đi!

Thắt lưng bị người đâm một kiếm, tuy rằng không phải vết thương nghiêm trọng, nhưng nó vẫn luôn tra tấn thần kinh của ta.

Phía trước vẫn là thân ảnh mỏi mệt của Tiểu P, y cũng bị thương, y cũng mệt mỏi, y cũng căng thẳng!

“Có cần nghỉ ngơi một chút không?”

Lắc đầu, mỉm cười, có lẽ lúc này, thứ ta cho y chỉ có như thế.

Ta vô dụng, ta biết, lúc chém giết, ta chỉ có thể trốn sau lưng Tiểu P, chỉ có thể một mặt trốn tránh truy kích, thậm chí còn liên lụy tới Tiểu P!

Yên lặng kéo kéo tay y, cánh tay y bị thương…

Rừng cây tăm tối, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ còn tiếng thở dốc khe khẽ và tiếng tim đập liên hồi.

“Còn bao lâu nữa a?”

Nhìn khu rừng như trải dài vô tận, hai tháng truy đuổi, hai tháng trốn chạy, hai tháng màn trời chiếu đất, ta bắt đầu sợ hãi, sợ hãi bản thân sắp không còn khí lực trải qua thêm hai tháng như vậy nữa!

“Xuyên qua khu rừng này là có thể kỵ mã, kỵ mã chỉ một ngày là có thể vào hoàng thành! Nơi đó Mục Bối tộc không thể đuổi theo được nữa!”

“Hoàng thành? Có phải ở đó sẽ nhìn thấy Khiếu hay không?”

Hoàng thành, Khiếu, có phải chúng ta sẽ rất nhanh có thể gặp lại nhau không?

Gắt gao nắm chặt bàn tay rộng lớn, hy vọng nó sẽ giúp ta trở lại bên cạnh hắn!

Thấy Tiểu P quay đầu lại, thấy nét tình cảm trong khóe mắt y, ta không biết đó là gì, chỉ vẫn nở nụ cười với y như trước.

Im lặng quay đầu đi, có lẽ đó cũng là hy vọng được trở về nhà của y.

Vẫn im lặng đi tiếp, một trước một sau, có thể thấy cánh tay y dần nhiễm đỏ, có thể cảm giác phía sau lưng đang có từng trận từng trận hỏa nhiệt đôt cháy đau đớn, thế nhưng ai cũng không muốn dừng lại, ai cũng không muốn!

Không biết đã đi bao lâu, không biết còn phải đi bao lâu, chỉ có thể tự nhủ, thoát ra khỏi cánh rừng này, là rất nhanh có thể nhìn thấy hắn!

Cho nên không hề hỏi còn bao lâu, chỉ lẳng lặng bước theo.

Mệt mỏi, mệt nhọc, tựa vào gốc cây nghỉ ngơi một chút.

Đói khát, uống một chút nước suối.

Tựa như hết thảy đều đang truy đuổi vầng thái dương không thấy rõ, truy đuổi ánh trăng không thể nhìn thấu……