Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 3 - Chương 20: Nhìn thấu




Nhưng về sau, lời nói của Khổng Triết không hoàn toàn đúng.

Với tầm nhìn hạn hẹp, không có cảnh tượng đẫm máu như xã hội đen trong phim, nhưng cũng không đơn giản chỉ nói vài câu đã tốt đẹp.

Trên bàn ăn có ba cảnh vệ, một là người bị Khổng Triết gọi là lão đầu bò đội trưởng Đinh Hảo, một là cảnh vệ trẻ tuổi đã va chạm với Tần Mạt là Khương Tân, còn có một người trung niên đi với Khương Tân là Ngụy Kiến Hồng.

Mâm cỗ là do Khổng Triết đặt, ở một nhà ăn không lớn không nhỏ, tám người một bàn, ngồi thành vòng tròn bên trong.

Đinh Hào có bộ râu quai nón lớn, sắc mặt đen sẫm bóng loáng tỏa sáng.

Hắn luôn cười, nhe ra một hàm răng màu bạc, thoạt nhìn vô cùng phóng khoáng, nhưng ai cho rằng hắn rất dễ nói chuyện, khẳng định là lỗ lớn.

Khổng Triết vừa gặp đã ôm một cái, Đinh Hào cười ha ha, hai tay đập bang bang sau lưng Khổng Triết, nhìn lực tay này, tuyệt không chỉ thân mật vui đùa, mà là thật sự muốn đánh Khổng Triết, ra đòn phủ đầu tr Khổng Triết nhe răng giữ khuôn mặt tươi tắn, cũng cười ha ha nói: "Đinh ca, nửa tháng không gặp, nghề này nuôi anh ngày càng tốt nhỉ! Lực tay này, thần sắc này, xem xem xem xem, cao thủ khí phách á!" "Tiểu tử thối, đừng có mà tìm Đinh ca gây rắc rối!" Đinh Hào dùng giọng vui đùa oán trách Khổng Triết, "Đối với tên không an phận này, không thể khách khí!" Lúc này Xương Bình trầm mặc bỗng tiến lên từng bước, kêu nhạt một tiếng: "Đinh Hào." Thân hình hắn cao lớn đứng đó, tuy ít nói, nhưng lại mang theo uy thế dọa người.

Đinh Hào vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt tươi cười cũng bắt tay hắn: “Thì ra là đội trưởng Xương! Ôi ô, giờ gặp ngài không phải dễ đâu, nghe nói gần đây ngài xin nghỉ dài hạn, thế nào? Đi đâu chơi à?” Lời nói của hắn rõ ràng là có gai, mơ hồ chạm vào nỗi đau của Xương Bình, Tần Mạt có chút lo lắng nhìn Xương Bình, lại chỉ thấy khuôn mặt nghiêm nghị không hề động, lại nghe hắn bình tĩnh đáp: "Qua tết, có thể đoàn viên với gia đình." "A, ha ha!" Đinh Hào cười gượng vài tiếng, cũng hiểu được.

Hắn lại trò chuyện với Minh Hàn Thư vài câu, nhưng rất khách khí.

Về phần Tần Mạt và Bùi Hà, tất nhiên hắn rất coi thường.

Một bàn mấy người đàn ông, Đinh Hào coi như chủ nhà, nhiệt tình kêu gọi mọi người uống rượu, phảng phất như hắn mới là người mời khách.

Có lẽ trong khái niệm của hắn, hắn là người đãi khách, về phần ai thanh toán, không phải chuyện Qua ba tuần rượu, Bùi Hà không nuốt được nữa, Tần Mạt tao nhã lắc đũa, dương dương tự đắc.

Minh Hàn Thư chọc cười, thỉnh thoảng lại trêu Tần Mạt; Khổng Triết cười không ngừng, ra vẻ anh em tốt với Đình ca; Ngụy Kiến Hồng và Khương Tân như cảnh nền, nói chuyện cũng không được coi trọng, mà Xương Bình tiếp tục trầm mặc, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn gây cho Đinh Hào không ít áp lực, về phần Tần Mạt thì thấy Đinh Hào len lén quan sát Xương Bình không dưới mười lần.

"Mẹ nó!" Vẫn không chịu nói tới đề tài chính, Đinh Hào bỗng vỗ đùi, nổ một câu nói tục.

Hắn uống một ngụm bia, phun nước miếng thô lỗ nói kháy: “Ông đây khó chịu nhất chính là đàn bà lề mề, là kỹ nữ lại còn ra vẻ lập đền thờ trinh tiết! Ông thần của tôi ơi! Có chuyện gì mà không thể nói? Sao phải quanh co lòng vòng!” Những lời này của hắn, rõ ràng là chỉ gà mắng chó, hơn nữa mắng đến quá đáng.

Sắc mặt Bùi Hà vốn đã tái nhợt nay tối sầm lại, khiến người ta mang theo cảm giác u ám.

Bà miễn cưỡng cười cười, đang định nói chuyện, Tần Mạt bỗng đứng lên, nhìn Đinh Hào lộ ra một nụ cười vô cùng phóng khoáng.

"Đinh đại ca, em gái mạo muội gọi anh một tiếng đại ca, không biết có hay được không?" Nàng vươn người đứng lên, thân hình tuy thấp bé, tư thái lại nhanh nhẹn như ngọc trúc, hai mắt tỏa sáng.

Những người khác trong bữa tiệc bỗng sinh ra cảm giác khó hiểu, phảng phất trước mắt họ như một nhà hàng thô tục đặt mình trong một yến hội danh tiếng.

Động tác tự nhiên như gió thoảng của Tần Mạt lại không khiến người ta có cảm giác đột ngột.

Đinh Hào cũng ngẩn ngơ, lập tức vuốt râu mép, cười hắc hắc nói: “Em gái, em nói những lời này thật không tệ!” Hắn đập mạnh lên bàn, ánh mắt chuyển qua mọi người, to giọng: “Cậu, cậu, cậu, mọi người nói đi, lúc nào tôi không phải là người tình nghĩa trước tiên? Có một cô bé đáng yêu như thế gọi tôi là đại ca, sao tôi có thể nhiều lời? Tôi có thể không đáp ứng à? Tôi có thể tự cao tự đại không?” Cái đập này, mắt mở to, cao giọng lên, hàm răng trắng bóng, cũng dọa không ít người.

Thần sắc Tần Mạt vẫn tự nhiên như cũ, chỉ cười khanh khách nói: "Đinh đại ca nghĩa khí, Khổng ca đã nhiều lần nói với em! Đinh đại ca, chuyện lần này là tiểu muội sai trước, em đắc tội với hai vị đại ca này, vậy tự phạt một ly, nói lời xin lỗi với hai vị đại ca, cũng xin thể hiện tình cảm với Đinh đại ca, được không?" Nàng nói xong, nâng nâng một cốc bia lớn, hơi ngửa đầu, uống dứt khoát.

Trong bữa tiệc vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục, Minh Hàn Thư ồn ào, Khổng Triết thầm lo lắng, Bùi Hà lại trắng bệch cả mặt, trong khoảng thời gian ngắn tinh thần hốt hoảng, lại không kịp ngăn cản Tần Mạt.

Đinh Hào vỗ bàn thật mạnh, lớn tiếng nói: "Sảng khoái! Tôi thích, ha ha!" Hắn quay người mở cửa sau ra, lại gọi hai chai rượu ngũ lương[87].

Cho đến khi rượu đặt trên bàn, hắn liền cầm hai chai, cười như không cười nhìn Tần Mạt nói: “Em gái à, Đinh đại ca cũng không làm em khó xử, rượu này anh uống một, thế được rồi chứ?” Câu nói phía sau còn chưa nói ra khỏi miệng, nhưng ý đã vô cùng rõ ràng.

Khổng Triết biến sắc, đứng dậy muốn lấy bình rượu đó lại.

Tần Mạt nâng tay, ngăn hắn lại, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Đinh Hào, nụ cười không đổi nói: "Đinh đại ca, bình rượu này em gái xin được uống cùng Đinh đại ca.

Đa tạ Đinh đại ca khoan hồng độ lượng, cho em gái cái tình cảm này." Nàng nghiêng người lấy bình rượu, mở nắp ra rồi ra hiệu cho Đinh Hào.

Đinh Hào cười đắc ý, cũng từ từ cầm bình rượu, vặn nắp.

"Bịch! Bốp!" Tiếng ghế đổ mạnh vang lên, Bùi Hà hốt hoảng đứng dậy, kêu to thê lương: “Để một con bé con uống rượu, lương tâm ông vứt cho chó ăn đi!” Khi nói xong bà nhào đến, nhanh chóng đoạt lại bình rượu trong tay Tần Mạt, muốn tự mình uống hết.

Nụ cười trên mặt Đinh Hào đông lại, lộ ra cái răng cửa màu bạc lấp lánh.

Tất cả như lắng đọng, trong chớp nhoáng, vẻ mặt mỗi người lại có điểm quái dị.

Đinh Hào mở to miệng, như đang mỉa mai.

Minh Hàn Thư trừng mắt nhìn Đinh Hào, cánh tay Khổng Triết muốn kéo Tần Mạt về vẫn dừng giữa không trung, Ngụy Kiến Hồng giơ đũa gắp rau, vẻ hâm mộ còn đọng trên mặt, Khương Tân vốn thấp đầu bỗng lên, trong miệng còn có một miếng thức ăn.

Phá vỡ ma chú này là Xương Bình.

Bàn tay Xương Bình to mà mạnh mẽ, trong tay có một vòng vết chai, xương tay thô to, móng tay cắn gọn gàng mà sạch sẽ.

Hắn vững vàng lấy bình rượu trong tay Bùi Hà.

Động tác của hắn trầm ổn mà chậm chạp, nhưng trên thực tế lại khiến người ta không kịp phản ứng.

"Cô không thể uống." Giọng Xương Bình trầm lắng, nhập vào tai mọi người đang ngồi, "Cũng đừng uống." Nói dứt lời, hắn lại chộp bình rượu trong tay Đinh Hào.

Đinh Hào vừa mới tỉnh táo lại, nhưng tay hắn thả lỏng, vẫn để Xương Bình lấy rượu đi.

"Tôi uống." Xương Bình nói ngắn gọn, không nặng không nhẹ, phảng phất như mang sức mạnh làm không ai có thể phản kháng.

Hắn nâng cái chai trong tay trái trước, ngửa đầu, uống một hơi, mùi rượu tản ra, khiến người ta choáng đầu.

Cổ hắn rung từng đợt, mắt lại không chớp một cái.

Những người khác ngơ ngẩn nhìn hắn uống xong một bình rượu, lại nhìn hắn giơ bình rượu bên tay phải, nâng tay, uống cạn.

Miệng bình đổ thẳng vào cổ, không có một giọt chảy ra ngoài.

Xương Bình uống xong, sau đó đặt hai chai lên bàn, nhìn Đinh Hảo nói: “Có thể không?” Lông mày hắn dày đậm, râu ỏng, nét mặt rõ ràng, đầu hơi ngẩng, hoàn toàn khác với vẻ thiếu niên ngây ngô, lại là một sức mạnh làm rung động lòng người khác.

Đinh Hào cười khan một tiếng, đang muốn nói chuyện, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.

Hắn cười hắc hắc, lấy điện thoại di động ra, xem xong, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.

Khi nghe điện thoại Đinh Hào đi ra ngoài cửa, trong phòng là một mảnh yên lặng.

Tần Mạt từ từ ngồi xuống, sắc mặt nghiêm nghị; Khổng Triết gãi mu bàn tay, cau mày; vẻ mặt Bùi Hà có điểm mờ mịt; Minh Hàn Thư cười toe toét miệng, cũng không biết cười cái gì.

Chỉ có Xương Bình không động đậy, lại ngồi xuống.

Mấy phút đồng hồ sau, Đinh Hào mở cửa quay lại, khua tay nói: "Hôm nay em gái Tần vô cùng có thành ý, Kiến Hồng, Khương Tân, mấy món đồ bọn họ làm mất kia là các anh đã nhặt được? Lập tức đưa trả lại giúp các nàng!" Ngụy Kiến Hồng và Khương Tân ngẩn người, sau đó không nói nữa.

Đinh Hào vội rời đi, chuyện này xem như giải quyết nửa vời như vậy.

Tần Mạt cầm lấy đơn thanh toán của Khổng Triết, một bữa cơm tiêu hết hơn năm trăm đồng.

Nàng lại cảm ơn Khổng Triết và Xương Bình, sau đó mấy người cùng đi lên xe.

Đưa Tần Mạt và Bùi Hà về tiểu khu Nguyệt Quang chỉ có Khổng Triết, hắn trầm mặc suốt dọc đường, cho đến khi về đến cửa tiểu khu, bỗng hứ một tiếng nói: "Đinh Hào đúng là cái đồ đầu bò! Hôm nay coi như đã nhìn thấu hắn ta!" Tần Mạt cười cười, cũng không an ủi hắn, chỉ thản nhiên nói: "Khổng ca, sớm về ngủ đi, cảm ơn không cần nhiều lời, em sẽ nhớ kỹ trong lòng." Khổng Triết vỗ vỗ vai Tần Mạt, cũng không nhiều lời, nhe răng rồi xoay người rời đi.

Lúc này Bùi Hà mới thở dài thành tiếc.

"Mạt Mạt, hôm nay đúng là ác mộng..." Trên người Tần Mạt bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, nàng mở ra xem, hiển thị thông báo là người nhà.