Ta Không Thành Tiên

Chương 214: Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ




Dịch giả: sweetzarbie

"Khác với ngoại giới, Cực Vực là một giới riêng, cai quản lục đạo luân hồi."

"Quỷ môn quan là cửa ải mà tất cả sinh hồn đều phải đi qua. Sau khi qua cửa, hồn phách người phàm sẽ nhập bát phương diêm điện. Trước tiên phải đến điện thứ nhất để phán xét thiện ác, sau đó kẻ ác sẽ được giao cho các điện còn lại để nhốt vào ngục chịu phạt, cuối cùng gột rửa xong hết mọi lỗi lầm mới được xét chuyển qua điện thứ tám, cùng người thiện lương đầu thai, luân hồi..."

"Nhưng các ngươi đều là quỷ chết oan nên được dẫn thẳng vào trong Uổng Tử thành, tạm thời không phải đi bát phương diêm điện..."

Một thanh âm già nua chậm rãi vang vang.

Một lão giả tuổi hơn bảy mươi đang đứng ở cửa thành, vừa thấy các quỷ sai dẫn các linh hồn chết oan đi tới thì vẻ mặt có phần vui mừng, nên có ý giới thiệu sơ qua cho bọn họ biết thế nào là "bát phương diêm điện".

Ngờ đâu một tiếng rít khủng khiếp vang lên trên đỉnh đầu lão giả. Một luồng sao sa lóng lánh chói lòa từ trong không trung đột nhiên quét đến. Cả Uổng Tử thành, từ cổng cho đến thành lâu, thậm chí cả đường cái cũng vì thế mà được chiếu sáng. Vô số oan hồn, quỷ lại đều ngửa cổ nhìn lên!

Trong nháy mắt, lão giả quên bẵng những lời định nói tiếp theo, mắt ngơ ngác nhìn về phía chân trời, cứ có cảm giác ánh sáng ban ngày từ nhân gian chập chờn ở đó.

Thực là sáng! Bầu trời hoàn toàn đối lập với cát vàng mênh mông của Cực Vực...

Thật là kinh tâm động phách!

Dường như luồng sao kia từ thiên ngoại đến, xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước. Cả một dải sáng nhắm về phía quỷ môn quan, bay nghiêng trên Uổng Tử thành rồi hướng về phía dãy núi xám xa xa để bổ xuống. Nhưng nó chưa đến nơi thì tất cả hào quang dường như đều cạn năng lượng mà tiêu tán hết. Cả không trung chói lòa vì thế lại dần dần mờ tối.

Cả Uổng Tử thành chìm vào một bầu không khí tĩnh mịch. Ngay một khắc sau, tiếng xôn xao như ong vỡ tổ nổi lên, ồn ào huyên náo.

"Trời ơi, cái gì thế?"

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Có phải ta hoa mắt không?"

"Trên trời vậy mà có tinh lưu!"

"Có chuyện gì vậy?"

***

Lão giả tai nghe tiếng xôn xao nhưng ánh mắt vẫn còn dõi nhìn về phía chân trời đã trở nên bình thường như trước. Âm thanh kia, luồng sao kia dường như chưa từng xuất hiện, tựa như ảo giác. Nhưng vào giờ khắc này, xung quanh đầy tiếng bàn tán ầm ĩ, thật là quá rõ ràng. Đây không phải là ảo giác! Vừa rồi đúng là có một luồng sao sa từ ngoài vũ trụ xẹt qua trên Uổng Tử thành.

Một tên quỷ lại đứng bên cạnh lão trố mắt, lắp bắp hỏi:

"Nghê lão à, rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?"

Lão giả vẫn dõi mắt nhìn, mãi sau mới từ từ nhìn về hướng mà đạo tinh lưu đã phóng tới. Quỷ môn quan Uổng Tử thành khoảng chừng ba mươi dặm...

Lão cảm thấy cổ họng thắt lại, mãi một lúc sau mới nhấc mạnh chân lên, bước thẳng về phía cổng thành để đi ra ngoài. Dĩ nhiên lão không còn đoái hoài gì đến đám oan hồn vừa mới tới kia nữa.

***

Trong Uổng Tử thành, mọi người nhìn nhau: Nghê lão đã đảm nhiệm chức vụ lâu năm trong Tống Đế vương điện vậy mà chưa có ai từng thấy lão thất thần như hôm nay, chỉ e là... có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra.

Cùng lúc này, trong Tần Nghiễm vương điện - điện thứ nhất của thập phương diêm điện ở một nơi rất xa, có một nam tử cao lớn đầu đội quan miện cao, đang ngồi xếp bằng hấp thu tinh hoa âm thổ, khí chất vô cùng đôn hậu. Ngay lúc dải tinh lưu lướt qua trên không trung, ngài bỗng khẽ nhướng đôi mày rậm rồi mở mắt. Ở chân trời, luồng sao xa kia lúc này chỉ còn lại một vệt sáng nhỏ.

"Đây là khí tức của ngoại vực..."

Có một thứ gì đó từ ngoại giới xâm nhập, không biết là người hay là vật.

Vị vương uy nghiêm kia không đứng dậy mà từ từ nhắm mắt lại, cất tiếng ra lệnh: "Thôi Giác, ngươi hãy đi tra xét việc này đi."

"Tuân lệnh điện hạ."

Một gã mặc áo lam khẽ nhíu mày, vừa khom người lĩnh mệnh vừa đáp lại nhanh gọn, liền sau đó xuất hành đi về phía vùng quỷ môn quan nơi xa. Y biết rõ người đi điều tra không chỉ có mỗi một mình hắn.

Mà Tần Nghiễm vương, với tư cách dưới một người trên vạn người tại toàn Cực Vực, tuyệt đối không cho phép người khác chiếm trước tiên cơ.

***

Quỷ môn quan hiện tại đã gần như thu hút toàn bộ sự chú ý của Cực Vực. Tuy vậy, không có ai đoán được rằng đạo tinh lưu kia, ngoài việc mang đến một thanh quỷ phủ, lại còn mang đến một thứ khác nữa.

Cách Uổng Tử thành mười tám dặm, cách quỷ môn quan bốn mươi tám dặm.

Tại một vùng đất khắc nghiệt âm u, sắc trời vàng ệch một mảnh hắt hiu âm lãnh. Ở tận cùng quỷ môn quan, từ lâu chỉ còn lại bóng tối thê lương mờ mờ tại ranh giới giữa trời và đất. Trên mặt đất, một vùng cỏ khô xám trắng trải dài tựa như bị lửa đốt. Vùng đất vốn bằng phẳng nhưng lúc này lại có một chỗ trũng giống như bị thứ gì đó nén xuống, cỏ khô cũng đều rạp xuống. Vài con quỷ la sát to lớn vỗ đôi cánh lam đậm bay là là, lượn vòng quanh chỗ trũng kia. Chúng dường như do dự, không biết có nên đáp xuống chè chén một bữa no nê hay không. Cần biết thêm quỷ la sát đi cô đảo nhân gian chính là để ăn xác chết.

Nhưng hiện tại... cái xác ở dưới có ăn được hay không?

Bọn chúng thật sự hơi hoang mang.

Có một thanh trường kiếm đen trông vô cùng tầm thường rơi trên chỗ đất phẳng. Cách đó không xa có một cái thây nằm sấp nhìn gần như không ra hình dạng. Mái tóc dài đen nhánh, có vẻ cực kỳ bóng mượt lại bê bết máu tươi, rũ rượi xõa trên cỏ. Quần áo đẫm máu, thậm chí còn có thể thấy xương gẫy trắng hếu trên bả vai. Trên mặt còn có hoa văn kỳ dị.

Tóm lại là một cái xác thê thảm, nhưng điều quỷ dị là.. linh quang như lửa xanh lập lòe bao bọc cơ thể. Tuy vậy những nơi da thịt bầy nhầy bị lửa thiêu đốt lại máy động, từ từ lành lại. Ngay cả chỗ xương bị gẫy, những đường hoa văn đen trên da cũng được tái sinh, nối lại liền lạc. Toàn bộ quá trình phục hồi diễn ra vô cùng chậm chạp, khó khăn nhưng lại rất chân thực.

Quỷ la sát là một trong những loài tuy không có linh trí tại Cực Vực nhưng lại vô cùng mẫn cảm. Đã mấy lần chúng thử đáp xuống nhưng cứ mỗi lần tiếp cận khối "mỹ thực" kia thì lớp linh hỏa lại dầy thêm một tầng, tỏa ra sức nóng vô cùng kinh khủng như để bảo vệ cho thân thể kia. Trong nháy mắt cỏ khô chung quanh gần như bị thiêu thành tro bụi. Cả đám sợ hãi đến nỗi lại vỗ cánh bay lên cao. Cứ vậy mà không bỏ đi được. Bọn chúng ở Cực Vực đói khát lâu ngày, đã lâu lắm rồi không đi cô đảo nhân gian săn mồi, nay lại thấy món ngon lồ lộ trước mắt, không biết được lúc nào thì linh hỏa lụi tắt. Lúc lửa tắt chính là lúc chúng được ăn uống no nê.

"Liiiiiiiiiii..."

Cả đám vô cùng sốt ruột, cứ bay lượn trên không mà chờ đợi...

Trời hoàng hôn dần dần sẩm tối. Thời gian trôi đi.

Cũng không biết qua bao lâu, thương tích trên thân thể kia gần như đã lành hẳn. Linh hỏa quanh thân cũng dần dần ảm đạm. Mấy con quỷ liền phấn chấn, ngóng chờ lửa tắt hẳn.

Song từ quỷ môn quan xa xa lại truyền đến tiếng bước chân, không những vậy còn vang... tiếng cãi vã.

"Tại ngươi hết! Sao tự nhiên lại ăn hết sạch vậy hả? Cái đồ to đầu ngươi ăn thì được cái rắm gì! Biết vậy không cho ngươi ăn, đem chỗ âm thực đó biếu phán quan, còn có thể được thăng quan nữa!"

"Rõ ràng đều do ngươi, tại ngươi không biết chữ! Bởi vậy, bởi vậy..."

"Sao lại trách ta? Ngươi biết chữ sao chứ?"

"Ta..."

"Dù sao cũng tại ngươi. Chử phán quan triệu kiến đó. Dịp may tốt như vậy mà lại lỡ mất..."

****

Trên bình nguyên bao la có con đường trải dài thẳng tắp xuyên qua quỷ môn quan. Trên đường lúc này không có ai ngoài hai tên quỷ lại đang cãi nhau không ngớt. Một tên đầu to, tóc tết bím phía sau, mắt dài xanh biếc, bởi bị trách mắng dữ dội nên ngẩn ngơ, vẻ mặt có phần ấm ức. Tên kia đầu vừa trọc vừa nhỏ, tròng mắt đỏ đảo qua đảo lại, trông láu lỉnh lanh lợi, hoàn toàn tương phản so với tên đầu to. Gã chính là kẻ buông ra câu mắng nhiếc sau cùng kia. Lúc này, gã cứ tiếc vì đã bỏ lỡ dịp may nên đấm ngực dậm chân mãi, hận không thể đập đầu xuống đất.

Hai tên này không phải là người ngoài mà chính là quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ, lúc trước vì không biết chữ mà suýt nữa bắt lộn người tại quỷ môn quan.

Tên đầu to lại nghe thấy tên đầu nhỏ phàn nàn thì không khỏi khuyên nhủ: "Chúng ta vốn là quỷ thường, may nhờ ngươi hối lộ cho phán quan mới có thể mua được một chức quan nhỏ, một ngày được ba bữa ăn, vậy cũng đủ rồi..."

"Đủ cái rắm!"

Tên đầu nhỏ quả thực tưởng như muốn phun hơi vào mặt tên kia!

"Ngươi xem xem Trương Thang chết được bao lâu? Có phải là nhờ người ở nhân gian cung phụng giấy tiền, nhang đèn cho mà tiền xài không hết đó sao? Chử phán quan nếu không ăn tiền, dùng cơm, uống rượu của hắn thì làm sao hắn leo lên đến được chức vụ đó nhanh như vậy chứ? Đã vậy còn hiếp đáp chúng ta!"

Tên đầu to nghe một tràng liên thanh như pháo nổ, mắt trợn tròn đến nỗi mãi vẫn không kịp phản ứng lại.

"Nhưng... nhưng Trương Thang thăng quan không phải nhờ tri thức, nhờ biết chữ sao?"

"..."

Ngươi thật là cha người ta!

Lời thật mất lòng mà!

Tên đầu nhỏ quả thực là bị huynh trưởng ngốc nghếch chọc cho tức đến điên lên rồi!

Chử phán tức là Chử phán quan, cũng chính là một trong những phán quan trong Tần Nghiễm vương điện của phương thứ nhất. Ngài mới chưởng quản quỷ môn quan cách đây không lâu.

Hôm nay trên quỷ môn quan xảy ra chuyện lớn. Chẳng biết tại sao có một cây búa lớn bay tới cắm phập trên cửa. Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ với tư cách là quỷ lại tại hiện trường đều bị Chử phán quan vời tới để chất vấn sự tình.

Đây thật là cơ hội tốt a!

Rốt cuộc cũng được diện kiến phán quan rồi. Gã chỉ cần có thể kiếm thêm điểm, khiến cho Chử phán quan hài lòng thì không chừng có thể được thăng quan một cấp, được điều đi khỏi quỷ môn quan tệ hại này. Thật không ngờ...

Huynh đệ bọn họ chạy lăng xăng khắp nơi mà cũng không tiếp cận được cái thứ chết toi đó. Đến lúc được triệu kiến, cả hai đều dĩ nhiên tay không mà đến.

Tiểu đầu quỷ chẳng nhớ rõ mình rốt cuộc đã trả lời Chử phán quan ra sao, chỉ nhớ là ngài hỏi cây búa kia bay tới như thế nào, lúc ấy chung quanh có ai khả nghi hay không...

"Thôi rồi..."

Nhớ lại tình hình lúc đó, quỷ đầu nhỏ vô cùng thất vọng, cứ lắc tới lắc lui cái đầu trọc lóc thiếu điều muốn đập đầu ngay xuống đất. Tên đầu to trông thấy hãi hùng khiếp vía nên cũng không dám nói thêm câu nào nữa.

Người mới tới là Trương Thang, ai cũng tươi cười, đều chào "Lão Trương". Nhưng thật ra chẳng có mấy ai ưa y bởi y biết chữ, không giống như bọn họ. Dưới con mắt của quỷ đầu to, tên này thật không thể khiến cho người ta có cảm tình. Cái mặt chết bầm kia cứ nhơn nhơn ở quỷ môn quan khiến cho người ta phát hãi. Nhưng người ta có tài, không bì được a.

So với hai người vô dụng như bọn họ thì y hiểu biết chữ nghĩa, nhìn xa trông rộng, thậm chí dường như cũng có chút ít tu vi ở nhân gian. Nhưng điều quan trọng nhất chính là y xuất thân từ Uổng Tử thành!

Uổng Tử thành là chỗ nào?

Là chỗ của quỷ chết oan.

Trên sổ sinh từ, diêm vương đế quân quy định người phải chết canh ba mà canh một đã chết hay canh ba mới chết thì những quỷ hồn như vậy được nhập Uổng Tử thành. Ai có thể biết được sự sống chết và luật lệ rắc rối trên sổ sinh sử có điểm quỷ dị và đặc thù như vậy? Vì vậy Uổng Từ thành tại Cực Vực kỳ thực là nơi sinh ra chuyện quái dị.

Trương Thang là người của Uổng Tử thành, lúc còn sống lại đã từng làm quan, có thể giao cho y một chức quan nhỏ thật ra là chuyện rất bình thường. Chử phán quan tuy có hơi tham ăn tham uống một chút nhưng về việc này lại chưa đến nỗi hoàn toàn hồ đồ.

Ôi! Lời thật mà không dám nói cho tiểu đầu quỷ nghe. Quỷ đầu to làm thinh, nuốt nghẹn tâm tình vào lòng, nghĩ tới nghĩ lui mới thấy rằng lúc này nên nói sang chuyện khác mới là tốt nhất. Vì vậy y vui vẻ hỏi: "Tiểu đầu à, ngươi nói xem cây búa kia rốt cục có lai lịch như thế nào?"

"Ta đâu biết!"

Đổi chủ đề cũng chẳng xong!

Tiểu đầu quỷ lại càng thêm khinh khỉnh, chẳng buồn đáp lời. Nó rảo bước đi nhanh về phía trước.

Đại đầu quỷ cũng không biết tại sao thất bại, chỉ nghĩ tiểu quỷ không đề cập tới chuyện cả hai thăng quan thất bại, cũng không nói chuyện Trương Thang, thế là được rồi. Vì vậy nó nói tiếp: "Ta cũng không biết. Nhưng hôm nay lúc đi đường, hình như ta có thấy Thôi phán quan, là cái người mặc áo đỏ, kề cận bên cạnh Tần Nghiễm vương đế quân đó... Ủa, sao không đi nữa?"

"..."

Quỷ đầu nhỏ đang cắm cúi đi về phía trước thì bỗng đứng lại, nhìn về phía trước.

Quỷ đầu to đang đi phía sau kỳ quái liếc nhìn quỷ đầu nhỏ, tiện lúc cũng dời mắt nhìn về cùng một hướng.

Trên vùng đất hoang vu trước mặt thế mà lại có mấy con quỷ la sát màu lam thẫm đang bay lượn vòng vòng, mãi vẫn không chịu bỏ đi. Bên dưới, cỏ dại um tùm rậm rạp, cao tới đầu người. Lúc này, ở chính giữa ngay dưới đám la sát có một lùm cỏ. Tuy vậy nó dường như bị cái gì đó thiêu đốt nên chỉ còn lại một đống tro tàn xám trắng.

Có một người toàn thân bê bết máu nằm trên chỗ tro, trên người cũng không trông thấy có bất cứ thương tích gì, da thịt lộ ra trắng như tuyết. Dưới bầu trời thê lương, âm lãnh nơi đây, cảnh tượng trông vô cùng chói mắt.

Bên cạnh người nàng cách đó không xa, còn có một thanh kiếm nằm ở mép đống tro.