Ta Là Chí Tôn

Chương 1022: Quyết định của Thương minh




Sắc mặt Lãng Phiên Thiên đã sớm chuyển thành trắng bệch, mồ hôi lấm tấm không ngừng chảy ra, hô hấp cũng có chút bất ổn, trạng thái như vậy, vốn không nên xuất hiện trên người một cao giai tu giả như hắn.

Những lời như vậy, chỉ hắn mới có thể nói, lấy thân phận phó minh chủ, cùng thân phận huynh đệ kết bái, cả hai hợp nhất mới nói ra được.

Nếu những người khác nói… chỉ sợ thực sự sẽ dẫn tới tai hoạt ngập đầu!

Có điều, có thể nói ra hết những lời trong lòng, Lãng Phiên Thiên lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.

Mấy năm nay, thực lực thương minh ngày càng tăng, uy thế của Lão đại cũng ngày càng nặng, dù là không giận tự uy cũng không thể hình dung một phần vạn của lão.

Nội bộ thương minh, càng đã có một số phần tử cấp tiến muốn rục rịch, tiếp tục để như thế, đối với thương minh, tuyệt không phải chuyện tốt, tất cả đều có thể biến thành họa ngầm dẫn phát tai họa ngập đầu.

Lấy biến cố trước mắt làm dẫn chứng: Trước kia, khi gặp được thế lực như Cửu Tôn phủ, điểm đầu tiên mà thương minh nghĩ tới, nên phải là dùng chân thành tới hợp tác, tốt nhất có thể tạo quan hệ khăng khít giữa hai bên. Nhưng hiện tại, khi song phương còn đang hợp tác, Lão đại đã lại nghĩ đến… uy hiếp.

Việc này tuyệt đối không phải chuyện tốt!

Lại một hồi lâu sau.

Tiêu Giang Hồ rốt cục ngẩng đầu thoát khỏi suy tư, ngửa mặt nhìn trời, thản nhiên nói:

- Phiên Thiên, đa tja ngươi. Ngươi ta kết huynh đệ bao năm, hôm nay, ta thực sự phải cảm ơn ngươi!

Toàn thân Lãng Phiên Thiên khẽ run lên, kích động nói:

- Tin rằng Lão đại đã sớm có kế hoạch, tiểu đệ chỉ…

- Không cần khiêm tốn.

Tiêu Giang Hồ nói khẽ:

- Thương minh, chính là thương minh, ngươi nói rất đúng! Mấy năm nay, ta đã bị quyền mưu che mắt, lần này, ngươi nhìn xa hơn ta…

Đám người đồng thời mở miệng an ủi.

- Chờ sau lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này, ta sẽ lần nữa chế định quy tắc, ngăn cản dã tâm không nên có của thương minh, như lời Phiên Thiên nói vậy, thương minh chính là thương minh, thương nhân chi đạo, tuyệt không thể đổi.

Tiêu Giang Hồ cười khổ một tiếng:

- Kỳ thực nếu chúng ta cứ nỗ lực đi lên, cho dù có một ngày đạt tới trình độ siêu việt Thánh Tâm điện, chẳng lẽ còn có thể siêu việt Thiên Cung? Còn không phải sớm muộn một ngày sẽ bị hủy diệt? Chi bằng duy trì thương nhân chi đạo, đứng giữa không đắc tội ai, như vậy mới là trường trì cửu an, lâu dài chi đạo.

- Đã như vậy, theo trình độ nhất định mà tính, có thể biết thời mà dừng lại, giữ lại chút thực lực ẩn không lộ, đây mới là đạo giữ thân, căn cơ cơ sở để truyền thừa vạn thế…

Ngoài cửa sổ, một thanh âm vang lên:

- Minh chủ địa nhân anh minh!

Đám người quay đầu nhìn lại, đã thấy Tống Trường Cung mới phản lão hoàn đồng phiêu nhiên đi tới, vẻ mặt vui mừng:

- Có thể nghe được mấy lời đó của minh chủ đại nhân, lão hủ… chết cũng không tiếc!

- Tống tiền bối!

Lãng Phiên Thiên nói một câu nhắc nhở thân phận của người tới, đám người nghe được mà giật mình, cùng nhau đưa mắt.

- Thiên Kiếm tiền bối!

Dù Tiêu Giang Hồ đã có chuẩn bị, nhưng cảm giác đánh vào thị giác lúc này, thực sự khiến hắn muốn rớt tròng mắt.

Đám người hàn huyên, cũng bởi Tống Trường Cung tới mà khí thế càng ngất trời.

- Có điều, bất kể thế nào, giao dịch Linh Chi Mộ Địa ngày mai nhất định phải tiến hành, Sinh Linh chi khí, nhất định phải lấy được, nhiều lắm sau này đền bù càng nhiều cho Vân phủ chủ là được.

Tiêu Giang Hồ nói:

- Tấn thăng thượng phẩm, không chỉ là tâm nguyện nhiều năm của chúng ta, càng là nền tảng để bổn minh tiếp tục phát triển… nếu Lý Nhất Tâm tiền bối không thể khôi phục, phần thắng của Thiên Hạ thương minh cũng không nhiều a.

Tống Trường Cung mỉm cười:

- Lão hủ đoán chừng, tất nhiên có thể.



Tiêu Giang Hồ nghe vậy mừng rỡ, trầm giọng hỏi:

- Tại sao lại vậy? Mời Tống lão chỉ giáo.

Tống Trường Cung nói:

- Minh chủ cũng biết, giao dịch lần này của bổn minh thực sự có chút nóng vội. Bản ý của bổn minh chính là muốn thu được Sinh Linh chi khí, tăng tư cách tranh đoạt thượng phẩm Thiên Vận kỳ, điểm này vốn là hợp tình hợp lý, không có gì đáng trách, nhưng đối với minh hữu lại là một loại ép buộc, bất kỳ đền bù nào sau đó, cũng không thể tiêu trừ hoàn toàn hiềm khích, Vân Dương Vân phủ chủ, vô luận là ngoài miệng hay trong lòng đều rất không vui. Tin rằng điểm này, minh chủ sẽ không làm như không thấy!

Tiêu Giang Hồ vẫn giữ vẻ lạnh tanh, lạnh nhạt nói:

- Điểm này bản tọa biết, nhưng việc lần này cũng là bắt buộc phải làm, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, cho dù đúng là không công bằng với đối phương, nhưng cũng nhất định phải làm!

Tống Trường Cung cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng thở dài, lặng lẽ nói:

- Minh chủ cho rằng ta đang chỉ trích minh chủ? Thậm chí là đang nói giúp Vân Dương kia? Minh chủ sai lầm a!

Tiêu Giang Hồ vội vàng nói:

- Bản tọa tuyệt không có ý này, Tống lão không thể hiểu lầm a.

Tống Trường Cung lắc đầu, lại nói tiếp:

- Bình tĩnh mà xem xét, lão hủ thực sự xem trọng vị Vân phủ chủ này, càng có mấy phần thiện ý, nhưng nói cho cùng, Tống mỗ vẫn là người thương minh, Tống mỗ có thể dành được cuộc sống mới, cố nhiên là nhờ Sinh Linh chi khí, nhưng Sinh Linh chi khí này, còn không phải là do thương minh hao tổn đại lượng thiên tài địa bảo mới đổi được sao, điểm này, lão hủ nào có thể không phân biệt rõ!

Tiêu Giang Hồ đứng lên, khẽ khom người với Tống Trường Cung, trịnh trọng nói:

- Tống lão khách khí, cống hiến của Tống lão, bổn minh tự ghi nhớ, Sinh Linh chi khí kia dù trân quý, nhưng so với công tích của ngài, tin tưởng toàn bộ bổn minh, không có bất cứ người nào dám chất vấn ngấp nghé!

Tống Trường Cung nhích người qua, tránh cái thi lễ của Tiêu Giang Hồ:

- Lão hủ ở đây nói rõ điểm này, chính là muốn biểu lộ lập trường, hiện nói tới giao dịch lần này, bổn minh đã không cân nhắc cho Cửu Tôn phủ, hoặc có thể nói, là do lần này chúng ta quá cấp bách, đây là sự thật, sự thật không thể phủ nhận.

Tin rằng Lăng phó tạo cũng đã đem ý Vân phủ chủ báo lại rõ ràng, ý Vân phủ chủ rất rõ ràng, chính là… dù bổn minh có tài nguyên, cũng phải tận lực kéo dài thời gian, không thể để cho người trong Linh Chi Mộ Địa nghĩ rằng những tài nguyên này lấy được rất dễ dàng.

Tống Trường Cung mỉm cười:

- Phàm là đại năng giả, năng lực suy luận tuyệt không kém, bao lây Vân Dương vào một lần, vào có thong dong hay gian nan, thiên tài địa bảo có lặp lại hay không… mỗi một khối kim loại, có liên quan gì không… từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể này, đều có thể suy ra rất nhiều thứ…

- Nếu đại năng trong Linh Chi Mộ Địa đánh giá Vân Dương có thể thu được tài nguyên mà hắn cần trong thời gian ngắn, hắn tất sẽ tăng nhu cầu vật tư giao dịch lên. Mà đến lúc đó, không chỉ Vân Dương khó thể hoàn thành nhiệm vụ, càng khiến tổn thất của thương minh chúng ta gián tiếp tăng lên, càng ngày càng khó thu được chỗ tốt.

- Coi như hiện tại Vân Dương không có thực lực cự tuyệt chúng ta, mặc dù trong lòng có ý kiến, cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác với chúng ta. Nhưng lần một lần hai thu được lợi ích nhanh chóng, đối với đại cục mà nói, lại là được không bù nổi mất, di họa sâu xa.

- Kỳ thực sau lần giao dịch trước, Vân Dương đã từng trịnh trọng đề nhắc tới, hắn sẽ tận lực dùng mọi khả năng để thu được Sinh Linh chi khí, cho nên ta… tin tưởng Vân Dương có thể thu được Sinh Linh chi khí, dù sao Sinh Linh chi khí chính là tiêu điểm của bản môn, có Sinh Linh chi khí, hai bên mới đều thu được chỗ trống giảm xóc, dù sao nếu hắn không lấy được Sinh Linh chi khí, chúng ta vì đại cục tất sẽ ép hắn vào lần nữa, mà chuyện đó… chính là thứ mà Vân Dương không thể chịu nổi.

Tống Trường Cung nói:

- Cho nên ta cho rằng, lần này, tám chín phần sẽ lấy được Sinh Linh chi khí. Nhưng về sau… chúng ta nhất định phải càng thêm coi trọng chuyện này… tuyệt đối không thể vì lợi ích trước mắt mà khinh cử vọng động.

Tiêu Giang Hồ nghiêm túc gật đầu:

- Tống lão suy nghĩ sâu xa, bản tọa thụ giáo.



Ngày thứ hai.

Năm người Lãng Phiên Thiên, Tiêu Giang Hồ, Tống Trường Cung, Tống Nhất Tâm, Phong Quá Hải, cùng nhau tới chủ điện Cửu Tôn phủ.

Thành ý lần này của Thiên Hạ thương minh đủ dày, ngoại trừ năm người bọn hắn, mười mấy người khác đều đã rười Cửu Tôn phủ, đi tới chỗ đóng quân của Phong Quá Hải ngoài Cửu Tôn phủ.

Đây cũng chính là tỏ ý tín nhiệm.

Vân Dương đưa mắt đi qua, lập tức hơi híp lại, lòng thầm thấy dễ chịu hơn.

Lần này, năm người cùng tới, Tiêu Giang Hồ đi chính giữa, dáng tươi cười chân thành.

Đến lúc này, còn cần che giấu sao?