Ta Là Chí Tôn

Chương 134: Ân oán ung dung, bốn loại người không giết




- Cái gọi là cao thủ giang hồ, cũng không phải có chút danh tiếng liền phải tỏ ra cao thâm mạt chắc, phải phong độ thập phần, phải khí thế ngạo nghễ, phải luôn tỏ ra hơn người.

Lăng Tiêu Túy nhìn Vân Dương mà nói:

- Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu ngươi không thể sống đúng với chân ngã (con người thật), như vậy, coi như có thành tựu cao hơn nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa, chí ít, bản tâm ngươi thấy không có nghĩa!

Câu nói này, lặp đi lặp lại trong lòng Vân Dương, nhất thời cảm thấy rất hợp ý hắn.

Một người, nếu không thể sống đúng với chân ngã như vậy, coi như có thành tựa cao hơn nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa.

Mà vào tai Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, lại khiến hai người đổ mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm áo trong áo ngoài, chỉ thấy câu nói của Lăng Tiêu Túy như tiếng trống chiều chuông sớm, thể hồ quán đỉnh, trực tiếp khắc vào trong linh hồn!

Ăn xong uống thôi, rốt cục Lăng Tiêu Túy mới mở miệng hỏi:

- Đừng che giấu nữa, người cùng ta đánh cược, là ta thua, nếu đã thua, tiền cược liền phải thực hiện. Điều ngươi cần, hiện tại có thể nói.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:

- Tiền cược của ta, chính là muốn mời ngươi giết một người.

- Giết người?

Lăng Tiêu Túy cười khổ:

- Ta sớm biết không phải là chuyện tốt, bất quá phải nói trước cho rõ, bình sinh ta tuy giết người vô số, nhưng có bốn loại người, ta tuyệt không giết.

- Trung thần không giết, nghĩa sĩ không giết, trinh nữ không giết.

Lăng Tiêu Túy nói.

- Còn một loại nữa thì sao?

Vân Dương hỏi.

- Người Tứ Quý lâu, ta cũng không giết.

Vân Dương bỗng ngồi thẳng người:

- Người Tứ Quý lâu, ngươi không giết?

Truyền thuyết, năm xưa Lăng Tiêu Túy cùng Tứ Quý lâu đánh hơn trăm năm, giết đến núi thây biển máu, thù hận xong phương chưa từng nghe nói dừng lại, lập trường song phương tất nhiên là đối địch, Vân Dương còn từng tưởng cượng, liên thủ với Lăng Tiêu Túy cùng nhắm vào Tứ Quý lâu, nếu có võ lực của Lăng Tiêu Túy giúp sức, đối phó với Tứ Quý lâu tuyệt là làm ít công to!

Lại không ngờ được, Lăng Tiêu Túy lại đột nhiên nói một câu ngoài ý liệu, không giết người Tứ Quý lâu?

Trong chốc lát, Vân Dương thấy bản thân như đang mơ, cả người đều không được khỏe!

Người khác không giết cũng thôi, nhưng ngươi nói người Tứ Quý lâu không giết, vậy ta phí lực lớn như vậy tìm ngươi làm gì?

Còn không bằng mắt không thấy, tâm không phiền đâu.

Chẳng nhẽ phải phong lại thời cơ hợp tác a?

Làm như vậy được chứ?

- Năm đó, vì một biến cố, ta chính diện đối đầu với Tứ Quý lâu, vừa mới đối đầu, ta liền bị ép sống kiềm chế một trăm mười ba năm, khi mới đầu, chỉ cần ta nhìn thấy người Tứ Quý lâu liền giết. Cũng bời vậy mà gần như khắp nơi gặp phải Tứ Quý lâu mai phục, đánh lén, phản phệ.

Trong mắt Lăng Tiêu Túy lóe lên một vòng hồi ức:

- Không, không nên nói là gần như, phải nói là mỗi ngày, mỗi ngày, bất cứ lúc nào, ở đâu, ta đều ở trong sự bố trí nghiêm mật của Tứ Quý lâu, xung quanh ta là tầng tầng cạm bẫy.

- Ngay lúc đó, ta cũng chỉ có thể dựa vào một thân thực lực mà xông ra, tuy nói là ân cừu khoái ý, tuy mỗi lần phá cục đều rất hăng hái, tuy chém địch đắc chí vừa lòng, nhưng bản thân hiểu rõ bản thân nhất, những ngày sau đó, từng bước duy gian, sống bồi hồi trong lằn ranh sinh tử. Cho dù có tu vi cao thâm, có thể khiến huyền khí không dứt, sinh sôi không ngừng, nhưng tâm cũng sẽ mệt mỏi, trái tim con người luôn tồn tại cực hạn.

Lăng Tiêu Túy nói:

- Thời gian đó, có thể nói ngày ngày ta sống trong giết chóc, cũng chỉ trong thời gian đó, ta giết không dưới mấy chục người, khi giết tới mấy người cuối cùng, kỳ thực ta đã bắt đầu nương tay, không phải không dám giết, mà là ta đã có chút chán ghét giết chóc...

- Đương nhiên, đó cũng không phải nguyên nhân chính mà ta không muốn giết người Tứ Quý lâu, cũng có thể nói, lúc đầu ta từng có suy nghĩ muốn hủy diệt Tứ Quý lâu, nhưng lại tuyệt không nghĩ tới, quy mỗ lực lượng của Tứ Quý lâu vậy mà có thể to lớn đến thế, sự hùng mạnh của thế lực này có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim, tổ chức vô cùng nghiêm mật khó mà tưởng nổi, sau này, dưới cơ duyên xảo hợp, ta phát hiện hai trong bốn đại tôn chủ của Tứ Quý lâu, cũng đánh trọng thương hai người hị. Rốt cục dẫn động thủ lĩnh tối cao của Tứ Quý lâu ra mặt. Khi đó, sự tranh chấp của ta với Tứ Quý lâu cũng đã được trăm năm.

- Khi Niên tiên sinh nhìn thấy ta, không nói hai lời liền đưa ra quyết chiến. Nhưng hai người đại chiến một ngày một đêm, bất phân thắng bại, nếu tái chiến tiếp, chỉ có đồng quy vu tận, ngay cả khả năng lưỡng bại câu thương cũng không có. Song phương không thể không dừng tay. Sau đó Niên tiên sinh nói với ta mấy câu.

Lăng Tiêu Túy ung dung thở dài một hơi.

- Nói gì?

Vân Dương hỏi.

Nếu không ngoài dự liệu, quyết định từ bỏ tranh đấu với Tứ Quý lâu của Lăng Tiêu Túy cũng bắt đầu từ đây.

Mấy câu này, chính là trọng điểm, hoặc phải nói, nó là nguyên nhân chính khiến Lăng Tiêu Túy từ bỏ nhằm vào Tứ Quý lâu.

- Niên tiên sinh nói, Lăng huynh, ta biết tại sao ngươi tận lực nhắm vào Tứ Quý lâu. Chính vì năm đó, huynh đệ kết bái của ngươi là Trọng Thiên Đao Vương Lý Vô Quân chết trong ta nhân thủ Tứ Quý lâu, cho nên ngươi quyết ý hủy diệt Tứ Quý lâu, báo thù cho huynh đệ. Báo thù vì tình nghĩa huynh đệ không có gì đáng trách, trên thực tế, nhưng năm này ngươi đúng là làm rất đúng, thậm chí, đã dao động căn cơ Tứ Quý lâu.

- Nhưng ngươi hẳn cũng biết, sở dĩ Lý Vô Quân bị Tứ Quý lâu phục sát, nguyên nhân là trước đó hắn đã giết ba người của Tứ Quý lâu.

- Chúng ta giết Lý Vô Quân chính là vì báo thù, không giết hắn khó mà ăn nói với các huynh đệ bổn lâu, mà ngươi giết chúng ta cũng là vì báo thù, nhưng ta không nói tới oan oan tương báo. Hôm nay ta chỉ nói một sự thực, đó là... Bất kể người nhà, hương thân của Lăng Tiêu Túy ngươi. Thậm chí bao gồm cả thân bằng bạn hữu của Lý Vô Quân, còn cả tất cả người nhà bằng hữu trên giang hồ của ngươi...

- Những người này, trong lúc ngươi đối phó với Tứ Quý lâu, đều dốc sức tương trợ. Trực tiếp hoặc gián tiếp tạo thành tổn thất trọng đại cho Tứ Quý lâu, nhưng ta hỏi ngươi, chúng ta có từng đối phó với bất kể người nào trong bọn hắn?

- Đệ nhất tông chỉ của bổn lâu chính là có cừu báo cừu, tuyệt không liên lụy đến bất luận kẻ nào ngoài đối tượng, cái này cố nhiên là do bổn lâu tự tin, cho mình là cao cao tại thượng, cũng là nguyên tắc tiêu chuẩn để làm việc, nhưng mà Lăng Tiêu Túy ngươi thực quá mạnh, không phải sức người có thể tiêu diệt!

- Thế nhưng... Mặc dù chúng ta không giết được Lăng Tiêu Túy ngươi, chẳng lẽ chúng ta còn không thể giết huynh đệ của ngươi? Mặc dù chúng ta vô năng, ngay cả huynh đệ của ngươi cũng không thể giết được. Nhưng người nhà của huynh đệ ngươi, chẳng lẽ đều là cao thủ cái thế? Nếu Tứ Quý lâu chúng ta muốn động, chỉ sợ, ngoại trừ ngươi có thể bảo vệ tính mệnh, người khác, không một ai có may mắn tránh khỏi!

- Cho dù ngươi dốc toàn lực bảo vệ một người, chỉ cần Tứ Quý lâu muốn động, cuối cùng ngươi cũng không thể làm gì!

- Nhưng, từ đầu đến cuối chúng ta cũng không động.

- Mặc kệ Lăng Tiêu Túy nhà ngươi có hiểu hay không, hoặc căn bản cũng không nghĩ đến, nhưng, chuyện này mà nói ra, từ đầu đến cuối cũng là một cái cự đại nhân tình.

- Đệ nhất tông chỉ của Tứ Quý lâu chính là có cừu báo cừu, tuyệt không liên lụy đến bất luận kẻ nào ngoài đối tượng, cái này cố nhiên là do bổn lâu tự tin, cho mình là cao cao tại thượng, cũng là nguyên tắc tiêu chuẩn để làm việc, nhưng mà qua nhiều năm như thế, trước trước sau sau Lăng Tiêu Túy ngươi đã giết mấy ngàn người của chúng ta!

- Cho nên ta mới xuất hiện đánh với ngươi một trận. Thế nhưng Lăng Tiêu Túy người thực quá mạnh, trận chiến này đã chứng minh, ngươi không phải là người có thể dùng sức người để giết! Cho nên ta quyết định, nếu Lăng Tiêu Túy huynh còn chưa thấy giết đủ, như vậy, từ đây về sau, ta sẽ lập tức truyền lệnh, Tứ Quý lâu triển khai thủ đoạn phản công cực đoạn nhất, bất quá, mục tiêu không phải chỉ có bản thân ngươi, mà còn có tất cả những người có quan hệ với ngươi. Cá chết lưới rách, không chế không thôi!

- Trái lại, nếu như Lăng huynh thấy Tứ Quý lâu chúng ta còn có chút đạo nghĩa giang hồ, hoặc nhiều ít cũng có chút tôn trọng với Lăng huynh... Như vậy, chúng ta từ đây giảng hòa, nước sông không phạm nước giếng, ân oán một trăm mười ba năm, từ đây chấm dứt.

Lăng Tiêu Túy khẽ thở dài một hơi.

Vân Dương cũng khẽ thở dài một hơi.

Lời vị Niên tiên sinh này nói, thực quá chuẩn, nếu thay thay vào vị trí của hắn, Vân Dương cũng không có tự tin dọn dẹp tình huống này, có thể bức Lăng Tiêu Túy không thể không vào khuôn khổ.

Đương nhiên, nếu Vân Dương là người trong cuộc, lại có bản lĩnh ngang với Lăng Tiêu Túy, có thể đấu không chết không thôi mà khồng rơi vào thế hạ phong, khẳng định hắn sẽ ăn thua đủ, đồng quy vụ tận thì đồng quy vu tận, báo thù cho huynh đệ mới là ưu tiên số một!

- Cho nên, từ đó về sau, song phương ngưng chiến.

Lăng Tiêu Túy nói:

- Ta cũng hứa hẹn, từ đó về sau, chỉ cần người Tứ Quý lâu không chủ động trêu chọc đến ta, ta sẽ không giết người Tứ Quý lâu.

- Cho nên, loại thứ tư mà ta không giết, chính là vì vậy mà có.

Ánh mắt Lăng Tiêu Túy trong suốt nhìn Vân Dương, lo lắng nói:

- Ngươi để ý vấn đề này như vậy, xem ra người ngươi muốn giết chính là người Tứ Quý lâu đi.

Vân Dương nhếch nhếch miệng:

- Hiện tại ta cũng không thể khẳng định, đối phương có phải người Tứ Quý lâu hay không. Lại nói, từ xưa đến này, người Tứ Quý lâu luôn ẩn nấp, chưa từng chủ động bại lộ thân phận, ta nào có năng lực biết ai là phải ai là không phải...

Lăng Tiêu Túy méo mó đầu, nói:

- Không ngại nói tên hắn cho ta nghe chút.

Lăng Tiêu Túy biết Vân Dương đang trộm tráo khái niệm, muốn trên lý thuyết, người kia không rơi vào trong danh sách người không giết của hắn, nhưng hắn cũng không quá coi trọng vấn đề này, nếu có thể giết một người của Tứ Quý lâu, trả lại nhân tình đã nợ, lại không vi phạm lời thề trước đó, cớ sao mà không làm?

Vân Dương ho khan một cái:

- Kỳ thực người mà ta muốn ngươi diệt trừ, đối với ngươi mà nói cũng có chút khó khăn, cho nên đối phương có phải người Tứ Quý lâu hay không cũng không phải rất quan trọng!

Lăng Tiêu Túy nghe vậy sững sờ, kinh ngạc hỏi ngược lại:

- Đến cùng mục tiêu của ngươi là người nào? Sao ngay cả ta cũng khó có thể ứng phó a?!

Vân Dương cười ha ha:

- Người này có thực lực cao tuyệt, thậm chí có thể nói vượt qua nhận biết cực hạn của ta, nhưng suy cho cùng cũng bởi thực lực của ta nông cạn, cho nên phán định của ta không đủ để kết luận, có thể người này trước mắt Lăng lão cũng không tính là cái gì, nhưng muốn Lăng lão nhằm vào người này lại rất khó,lại bởi vì, dựa theo tiêu chuẩn không giết của ngươi, người này có hồ chiếm tới ba loại... Lúc trước, trước khi tiên đế tại vị, còn là thái tử, hắn chính là lão sư của tiên đế, sau khi tiên đế đăng cơ, lại lại trở thành lão sư của thái tử tiếp theo. Sau khi đương kim bệ hạ lên ngôi, hắn lại trở thành lão sư của thái tử đương triều...

- Người này, tuy không lộ mặt trước thế tục, nhưng lại là một trung thần trong trung thân, là Đế sư ba đời.

Vân Dương nói:

- Đã là Đế sư ba đời, số tuổi lớn có thể nghĩ, chí ít, nhìn qua gương mặt vô cùng già nua, khó có thể sống thêm được mấy năm... Người này càng là nhất thế đại nho của Ngọc Đường quốc, môn hạ đệ tử vô số, môn sinh trải rộng thiên hạ, có thể nói là văn nhân chi tổ của Ngọc Đường, đức cao vọng trọng...

Lăng Tiêu Túy hít một hơi:

- Một người như vậy, ba đời Đế sư, văn nhân lãnh tụ, đức cao trọng vọng, chỗ nào cũng khiến người khâm phục và ngưỡng mộ, ngươi... Lại muốn giết hắn?

Lúc này, nhãn thần của Lăng Tiêu Túy nhìn Vân Dương đã có chút biến đổi.

-----------