Ta Là Chí Tôn

Chương 287: Sụp đổ! Tới tay!




Trong quá trình ép hỏi này, căn bản chỉ vấn đáp theo quán tính mà thôi!

- Ngươi... Ngươi còn có bao nhiều linh vật như vậy?!

Khương Trung khàn giọng hỏi, hắn biết mình khó kiên trì, điều duy nhất có thể trông cậy chính là hy vọng loại linh vật này không có quá nhiều.

- Không có, đây là một phần cuối cùng.

Vân Dương ôn nhu trả lời:

- Chỉ cần ngươi chống qua lần này, ngươi liền có thể chết! Tin tức tốt a? Chờ mong a? Cố gắng kiên trì! Tiếp tục chống đỡ ngươi sẽ thắng!

- Phi!

Khương Trung tức giận nhổ một ngụm nước bọt!

Lần trước Khương Trung hắn đã hỏi, Vân Dương cũng trả lời thế!

Vốn hắn ôm hy vọng gượng chống qua, nhưng đối phương lại lấy thêm lần nữa, chẳng hề để ý mà cho hắn sử dụng, giống như hoàn toàn chả quan tâm tới chuyện lãng phí linh vật ở trên người một tù nhân vậy!

Mỗi một lần đều hành hắn đến chết đi sống lại, cũng không biết sẽ phải trải qua bao lần nữa?

Mà hắn còn có thể trong tuyệt vọng luận hồi này, dùy trì được bao lâu?!

Khương Trung cảm thấy mình thực sự không chịu nổi nữa!

- Đến cùng ngươi muốn biết cái gì?

Khương Trung tuyệt vọng nói:

- Chỉ cần ngươi đáp ứng cho ta một nhát nhẹ nhàng! Ta nói là được!

- Chuyện ta muốn biết rất nhiều, coi như ngươi muốn nói, cũng phải lãng phí thời gian, thế nhưng hiện tại ngươi không nên lãng phí một chút thời gian a!

Vân Dương đưa tay:

- Sao ngươi còn có thể ngốc như vậy a! Linh vật trân quý như vậy, thế gian này liệu có được mấy phần? Ta lại có thể có mấy phần? Nói không chừng chống qua được lần này, ngươi liền có thể không cần nói là chết rồi a! Khương Trung, hay là chúng ta lại làm lại một lần, nếu ngươi đã không thích Phân Cân Thác Cốt Thủ, vậy chúng ta bắt đầu từ Phần Kinh Phệ Mạch đi. Ngươi nhất định phải nhẫn nại đó, đừng để ta xem thường ngươi!

- Ta nói! Ta nói! Cái gì ta cũng nói!

Một khi phòng tuyến đã bị đánh vỡ, yêu cầu của hắn đã rút xuống vô hạn, Khương Trung liều mạng giãy dụa, gào rú thảm thiết, mong đợi có thể kết thúc quá trình tàn khốc đến cực đoan này, nhưng Vân Dương hoàn toàn không để ý tới lời năm nỉ của hắn, lại lần nữa đưa tay chạm lên người.

Khương Trung phẫn nộ tuyệt vọng chửi mắng, nhưng Vân Dương vẫn hoàn toàn thờ ơ, tiếp tục duy trì thủ đoạn tra tấn. Vẫn là kiểu cũ, chỉ là lần này bắt đầu từ Phần Kinh Phệ Mạch.

Có điều, thống khổ mà Khương Trung phải nhận lần này như gấp lên mười lần!

Hắn thống khổ gào rú, kêu thảm, cầu khẩn, mắng, một khi phòng tuyến tâm lý sụp đổ, hắn cùng với phàm nhân bình thường cũng không có gì khác biệt!

Thậm chí so với người bình thường còn không bằng, một khi phòng tuyến tâm lý tan rã, như vậy sẽ cảm thấy toàn bộ kiên trì trước đó đều là phí công, không công mà nhận tra tấn, tất cả tinh thần mệt mỏi trước đó đột ngột đánh úp lại.

Khương Trung đã triệt để sụp đổ!

Lần này, hắn rất nhanh liền bị dày vò đến ranh giới cái chết...

Trong mơ mơ màng màng, một cỗ sinh mệnh linh khí không có gì bất ngờ tiếp cận.

- Từ bỏ... Từ bỏ... Không cần...

Khương Trung liều mạng ngậm chặt miệng, mưu toan ngăn cản sinh mệnh chi khí quán thâu, nhưng Vân Dương chỉ cần bịt mũi hắn, một lát sau Khương Trung lại ngoan ngoãn mở miệng.

Vẫn như cũ là sinh mệnh chi khí nồng đậm, tiếp vào trong thân thể hắn, kinh mạch hắn, từng chút chữa trị.

Thế là thân thể hắn, lần nữa tiến vào trong trạng thái cấp tốc khôi phục.

Nhưng đối với việc cấp tốc khôi phục như vậy, Khương Trung lại tràn đầy cảm giác sơ hãi!

Hắn rốt cục không chịu được nữa.

- Ta nói!

- Ngươi hỏi gì ta cũng nói!

- Ta nói thật mà, tất cả đều nói, cầu ngươi, không nên tra tấn ta a!

- Ô ô ô...

Khương Trung không thể khống chế mà khóc rống lên, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Hắn vốn cho rằng cả đời này của mình sẽ không bao giờ rơi lệ, hắn có ý chí sắt đá như vậy, sao còn có thể rơi nước mắt?

Nhưng hiện tại hắn đã khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt.

- Khương Trung, ngươi nói thế nào cũng là một vị Huyền giả có tu vi Cửu trọng a!

Vân Dương cau mày:

- Sao lại có thể không giữ tôn nghiêm như thế? Dưới chút tra tấn của ta, vậy mà đã khuất phục? Không phải ngươi nói xương cốt ngươi rất cứng sao? Ngươi thực sự là sỉ nhục cho Huyền giả Cửu trọng!

Khương Trung khóc càng thêm đau lòng.

Ta lúc nào tự xưng xương cốt cứng rắn...

Nhưng thực sự là có xương cốt cứng rắn thế nào, cũng tuyệt không chịu được tra tấn lăn qua lăn lại như thế a.

Vị Vân công tử, Phong Tôn trước mắt này, tuyệt đối là một tên điên!

- Nếu không ngươi nhịn thêm a, đừng nói, đừng tùy ý vứt bỏ tôn nghiêm của cao giai Huyền giả!

Vân Dương thản nhiên nói:

- Chí ít phải để ta làm lần nữa a, ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng qua lần này, ngươi có thể chết a, ta đã không còn linh vật kia nữa, đây thực sự là lần cuối cùng, có được không?

Hai tay, lại đưa tới.

- Không!

Khương Trung nhìn đôi tay trắng nõn kia, tựa như nhìn thấy rắn độc, thân thể liều mạng co lại:

- Ta nói! Ta nói... Từ bỏ...

- Ta không phải Khương Trung, ta là Khương Thành huynh đệ sinh đôi với Khương Trung, ta không phải Khương Trung, lần trước bởi vì mệnh lệnh của lâu chủ, đột nhập hoàng cung, giết ca ca Khương Trung của mình, sau đó vẫn luôn giả mạo hắn...

- Ta vào cung từ ba mươi năm trước, ta đã làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện...

Khương Thành đã sụp đổ, Vân Dương mới từ từ đưa tay qua, hắn đã không ngừng kể, đem tất cả nhưng chuyện mà bản thân đã làm, nhanh chóng nói ra.

Bởi vì hắn sợ!

Sợ bản thân nói chậm một cái, tên ác ma này sẽ tiếp tục tra tấn hắn!

- Lệ phi là do ta giết hại, người nhà Lệ phi cũng là do ta giết, còn có ngự trù Đỗ công công cũng là do ta giết, ta... Chuyện Ngọc Phái Tranh trúng độc cũng là do ta làm, ta phụ trách một khâu quan trọng trong đó... Còn có còn có, Cửu hoàng tử chết yểu, cũng là do ta làm...

- Ta còn làm...

- Chuyện Cửu Tôn, cũng có ta tham dự, ta phụ trách...

- Phó Báo Quốc, là do ta thiết kế bốc cục để hắn tiếp xúc Xuân Hàn Tôn Chủ, sau đó bị thi triển Di Hồn Đại Pháp, liên tục mấy làn, quá trình...

- Ta...

Khương Thành liều mạng nói, quá trình không dám dừng lại nửa giây, bởi, tay Vân Dương, đã đặt trước ngực hắn.

Một đường dùng tốc ngữ nói nhanh, triệt để nói ra tất cả mọi chuyện mà hắn từng làm.

Vân Dương lạnh lùng chăm chú nhìn Khương Thành, ánh mắt sâm nhiên càng sâu.

Trong bóng tối, Thủy Vô Âm múa bút như bay, nhanh chóng ghi lại lời Khương Thành nói!

Trong quá trình nói nhanh như vậy, không ai có thể nói dối!

Nói mãi cho đến chuyện gần nhất.

Nói đến Mễ Không Quần chết, còn nói Hà Hán Thanh chết.

- Ta rất sợ, các ngươi có thể tra ra được Mễ Không Quần, càng tra được Hà Hán Thanh, tiếp nữa không biết lúc nào sẽ tra đến ta... Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ cách, vốn đã may mắn nghĩ được cách chạy... Nhưng ta...

Trong một cái chớp mắt này, Khương Thành đã nói xong mọi chuyện, trong lúc nhất thời không biết nói tiếp tục thế nào, bởi hắn đã đem tất cả những chuyện trọng đại mình làm mấy chục năm nay nói hết một lần!

Không còn nữa!

Hắn ngẩng đầu hoảng sợ, nhìn Vân Dương:

- Hết rồi!

- Hết rồi?

Vân Dương sầm mặt lại:

- Nói tiếp!

Nước mắt Khương Thành mới ngừng chút lại chảy ra:

- Thực sự hết rồi, ta thề với trời, đã thực sự hết rồi! Chuyện Thanh Vân phường lần trước, ta hoàn toàn không biết rõ, ta cũng không biết là ai làm! Nếu ta biết mà không nói, kiếp sau nhất định sẽ biến thành con rùa, làm người cũng mỗi ngày làm con rùa, làm rùa cũng mỗi ngày làm con rùa...

Kiếp sau làm con rùa!

Đối với thái giám mà nói, đây chính là lời nguyền rủa ác độc cực đoan nhất!

Đời này thân thể không trọn vẹn, vất vả lắm mới có kiếp sau, thế mà còn muốn ngày ngày làm con rùa...

Nguyền rủa này không thể nói là không độc.

Vân Dương tức giận hừ một tiếng, bàn tay đột nhiên khẽ đảo.

Thân thể Khương Thành bắt đầu run rẩy, hoảng sợ nhìn lòng bàn tay Vân Dương, nơi đó lại có sinh mệnh nguyên khí chậm rãi hội tụ, lần này tạo thành một đoàn lớn tới cỡ đầu người!

Mà những lần trước, lớn nhất cũng chỉ lớn cỡ ngón tay...

Cái đồ chơi này còn có thể có nhiều như thế?! Cái này đủ để tra tấn hắn đến lúc nào a?!

Thực sự muốn tra tấn đến ngày hắn trăm tuổi a?!

Khương Thành cảm thấy, lời này có vẻ không phải chỉ đe dọa không a!

- Thuôc hạ của ngươi, cấp trên của ngươi, người ngươi liên lạc!

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Nói hết cho ta, ta sẽ để ngươi được chết! Phàm là sót một cái, chúng ta liền tiếp tục chơi tiếp, quyền quyết định ở trong tay ngươi.

Khương Thành gật đầu như gà môt thóc:

- Ta hiểu, ta hiểu, ta là đường chủ Nhị Nguyệt đường (Tháng hai), thuộc hạ của ta, theo thứ tự là... Trong hoàng cung có... Ngoài hoàng cung có... Quan văn có... Võ tướng có...

- Cấp trên của ta chính là Xuân Hàn Tôn Chủ, bây giờ hắn đã vẫn lạc...

- Nhiều hơn nữa... Ta thực không biết...

Hắn cầu khẩn nhìn Vân Dương, nước mắt chảy ầm ầm:

- Tin ta, ta thực sự không biết... Nếu biết không nói, để cho ta vĩnh viễn làm con rùa..

Vân Dương trầm mặc, nhắm mắt lại.

Một cảm giác đau đớn kịch liệt lóe lên trong đầu.

Hắn không biết.

Xem ra hắn thực sự không biết...

Nhưng, chuyện Thanh Vân phường, là ai làm?

- Đem những chuyện ngươi đã làm, nói lại một lần nữa!

Vân Dương lạnh lùng nói.

- Vâng vâng.

Một hồi lâu sau.

Lúc này đã là canh ba nửa đêm.

Thuỷ Vô Âm mang theo ghi chép của mình, xoa xoa cổ tay đi tới:

- Toàn bộ đã được ghi chép lại, xác nhận không sai.

Vân Dương nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói:

- Vẫn chưa đầy đủ, có vẻ như còn có điều không nói...

Đột nhiên khẽ vươn tay, nhanh như cắt nắm lấy cánh tay Khương Thành:

- Ngươi nói láo!

Phân Cân Thác Cốt Thủ, lần nữa được sử dụng!

Khương Thành quát to một tiếng, toàn thân run rẩy kịch liệt, đột nhiên đũng quần ướt sũng, hiển nhiên bị một câu của Vân Dương dọa đến sợ vỡ mật, tiểu tiện không thể tự khống chế:

- Ta không nói láo, ta thực sự không nói láo, nếu ta nói láo, để ta...

Trong lúc nhất thời, hắn nói nhanh tới mức người thường không thể nghe kịp, trong chốc lá liền phát ra bảy tám chục cái thề độc!

Tra tấn như thế, hắn không muốn nhận thêm một lần nào nữa.

Vân Dương mới chỉ khẽ vươn tay, còn chưa thực sự động thủ, hẵn cũng đã bị dọa đến hồn lìa khỏi xác!

Vân Dương hừ một tiếng, nâng tay một chưởng.

Bộp một tiếng!

Ngay lúc Khương Thành vẫn đang thề thề, đầu hắn đã biến thành trái dưa hấu nát, trong mũi của hắn vậy mà đồng thời thở ra một cái thật dài, tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm.

Như trút được gánh nặng.

Cuối cùng đã kết thúc.

Thân thể hắn cứ vậy mà bất động, giải thoát rồi.

Ánh mắt Vân Dương rét lạnh.

- Một hai ba... Trong thuộc hạ của hắn, thế mà còn tới mười bảy người chưa được tìm ra...