Ta Là Chí Tôn

Chương 362: Lôi huynh, ngươi sai




Vân Dương rời khỏi Thu phủ, trong lòng cũng không khỏi có thêm mấy phần tiếc hận, giống như Thu Lão Nguyên soái nói, thích khách tuyệt đỉnh như vậy, chết đúng là có chút đáng tiếc.

Có điều có tiếc hận hay không cũng được, bây giờ người kia thân hãm Tử U, ngoài tầm với của hắn, cho dù hắn có tâm cứu giúp, thậm chí biến thành hành động, e là lúc chạy tới nơi, người cũng đã sớm chết, chớ nói chi bây giờ hắn không thể dứt ra được, chỉ riêng chuyện của Lôi Động Thiên cùng hai người Linh Tê Lan tỷ, cũng đã chiếm hết quỹ thời gian của hắn.

Người a, luôn biết phân biệt sơ thân, Vân Dương cũng là người, cũng sẽ không ngoại lệ!

Quá đạo đức, trước người sau mình, trước lạ sau thân, đó không phải là người, mà là Thánh Nhân!

Lúc liên hệ lại với Thủy Vô Âm, Vân Dương tùy ý nhắn nhủ một câu:

- Đúng rồi, Vô Âm, ngươi liên hệ xem thích khách mà Tử U bắt được là ai. Nếu thực là nghĩa sĩ Ngọc Đường ta, ngươi xem thử có thể giúp đỡ một chút hay không, ít nhất cũng phải bảo toàn được người nhà của hắn. Hoặc tìm cơ hội cho hắn được ra đi nhẹ nhàng, không đến mức để hào kiệt phải chịu nhục, chết mà hận.

Thủy Vô Âm đáp ứng một tiếng, cũng không coi chuyện này cho rằng quan trọng.

- Công tử, chuyện của thích khách ở Tử U cũng không khó làm, nhưng có một chuyện khác, hiện tại đang gặp rắc rối lớn.

- Chuyện gì? Lại có thể khiến ngươi gặp rắc rối như thế?!

- Còn không phải là hai vị đại tiểu thư kia...

Sắc mặt Thủy Vô Âm như ăn phải mướp đắng:

- Hiện tại họ sắp điên đến nơi rồi, ta đến trấn an ba lần, thì ba lần đều bị ăn đập, tiếp tục như vậy nữa, ta cũng muốn điên theo họ mất...

Vân Dương vỗ vỗ đầu, đối với chuyện này, hắn cũng đau đầu không thôi.

Trước đó trong dự định của Vân Dương, lý tưởng nhất là có thể toàn thân trở ra, nhiều lắm là không bại lộ thân phận Cửu Tôn, nào có thể nghĩ tới, chuyện này có thể biến hướng như vậy.

Mà chuyện này đã qua, cục diện ác liệt trong dự kiến lại không xảy ra, tiếp đó phải đón Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan trở về, nhưng vấn đề lại bắt đầu xuất hiện, sau khi đón các nàng trở về, phải giải thích với họ như thế nào?

Cửa ải này, làm thế nào mới qua được a?

Đang yên đang lành hắn mê choáng các nàng rồi đưa đi... Trở về có thể dễ đàng tha thứ cho hắn mới là lạ!

- Ai, việc này thực sự có chút khó khăn, vẫn là cực khổ ngươi ở lại bên kia mấy ngày, nói cho các nàng biết ta không có chuyện gì, chỉ có điều phòng ốc Vân phủ đã bị hủy. Cần chút thời gian xây dựng lại, chờ xây dựng xong, ta sẽ đến đón các nàng trở về.

Biện pháp duy nhất của Vân Dương hiện tại cũng chỉ có thể tránh mặt một chút, để Thủy Vô Âm ra mặt gánh tội thay, ai bảo Thủy Vô Âm ngươi có quan hệ thân thiết với Bát ca, hôn thê cùng em gái của Bát ca, do Thủy Vô Âm ngươi ứng phó là hợp lý nhất!

“Dù sao chuyện này đã qua, chờ mấy ngày nữa các nàng hết giận, khi đó lại đón trở về, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!”

Vân Dương thầm nghĩ.

Đáng thương cho Vân công tử, tuổi trẻ Vân Tôn đại nhân, danh xưng tính hết thiên hạ, kỳ thực lại không thể hiểu rõ nữ nhân!

Sinh vật thần bí như nữ nhân, thực sự không phải thứ con người có thể hiểu nổi!

Bất kể là có chuyện gì, chỉ cần sau khi phát sinh, nếu ngươi lập tức giải thích, nói rõ một hai, như vậy bất kể có nghiêm trọng bao nhiêu, sau một hồi giận dỗi cũng có thể nguôi ngoai.

Nhưng nếu ngươi không lập tức giải thích, lựa chọn tránh mặt một thời gian xong mới nói... Như vậy, bất kể là chuyện gì, dù chỉ lớn bằng cái mũi kim, cũng có thể dẫn tới tráng sĩ chết thảm!

Rõ ràng, Vân Dương hiện tại còn không ý thức được.

Cho nên, lúc phải trả một cái giá lớn, cũng là là chuyện đương nhiên, hợp lý hợp tình, chẳng có gì lạ!

Một trận trà đạp này, Vân Tôn đại nhân e là không thể chạy thoát.

...

Trở lại phòng Tiếp Thiên lâu.

- Lôi công tử đã tỉnh.

Bạch Y Tuyết bước tới bẩm báo.

- Ừm, để ta đi xem một chút.

...

- Vân huynh đệ!

Lôi Động Thiên vừa nhìn thấy Vân Dương, vành mắt lập tức đỏ lên.

- Được rồi được rồi, hiện tại đã không sao.

Vân Dương rất đau xót ngồi xuống:

- Lôi huynh, ta rất xin lỗi... Lão Mục chết tồi.

- Ta biết, ngươi không có việc gì là được rồi...

Vành mắt Lôi Động Thiên đỏ lên:

- Trời cao có mắt, huynh đệ hai ta đều bình an.

Lôi Động Thiên hiện tại trọng thương chưa lành, trở về từ cõi chết, lòng đầy thương cảm.

- Đúng là ông trời phù hộ. Thực lực thấp như ta, vì cầu vạn nhất nên có bố trí mấy phần độc dược trong phủ. Không nghĩ tới, hẳn là do Lôi huynh khiến bọn chúng lâm nguy đại loạn, lúc đắc thế lập tức hủy diệt Vân phủ cho hả giận, quả nhiên bọn chúng ra tay với Vân phủ, cuối cùng khiến Kiếm Tôn Giả trúng độc, đối phương không có giải dược, trong lúc bất đắc dĩ mới đồng ý thỏa hiệp, chỉ là dùng thủ đoạn bỉ ổi tham sống sợ chết như vậy... Thực sự không ra gì.

Vân Dương thở dài, có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép:

- Lôi huynh... Tứ Quý lâu, thực sự là... Thực sự là quái vật khổng lồ, người trong Tứ Quý lâu cũng không có kẻ bình phàm, trước đó ta cũng đã nói với ngươi, Tứ Quý lâu tài ba lớp lớp, nhất là thủ lĩnh Niên tiên sinh, càng là nhân vật có thể sánh ngang với thiên hạ đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy. Coi như ngươi không muốn né tránh, cũng nên về nhà gọi người, lúc đó mới lại đến đối đầu, nhưng ngươi lại không nghe, khiến... Ai.

Lôi Động Thiên cúi đầu:

- Lần này là ta sai thật rồi...

- Lần này thực sự quá nguy hiểm.

Vân Dương thở dài thật sâu:

- Mặc dù may mắn dùng độc bức lui, nhưng bọn hắn cũng đưa ra điều kiện, địa thế đối phương hơn hẳn, ta cũng không thể không đồng ý.

- Điều kiện gì?

Lôi Động Thiên hỏi.

- Điều kiện là muốn ta cùng huynh phân rõ giới hạn, bọn hắn nói thẳng, mục đích của bọn hắn chỉ là huynh, sẽ không tiếp tục nhắm vào ta!

Vân Dương nói.

Hận ý trong mắt Lôi Động Thiên đại thịnh, đồng thời cũng nghi hoặc:

- Vì sao lại vậy?

- Cái này phải nhắc đến do ta có một cái bảo bối hộ thân.

Vân Dương trầm mặc một chút lại nói:

- Quân Mạc Ngôn báo ân lệnh, một viên còn lại chính là ở trong tay ta.

Lôi Động Thiên hiển nhiên cũng từng nghe qua danh tiếng Quân Mạc Ngôn, trầm giọng nói:

- Thì ra là thế, vậy ngươi đã đáp ứng rồi hả?

Vân Dương tức giận không vui:

- Lôi huynh, ngươi xem tiểu đệ là người như thế nào? Nếu lúc ấy ta đáp ứng, hiện tại Lôi huynh có thể còn ở đây sao?!

Lôi Động Thiên vội vàng xin lỗi:

- Vân huynh đệ, vừa rồi là ta lỡ lời, ta sao có thể không biết huynh đệ ngươi nghĩa bạc vân thiên, ngu huynh ở đây trịnh trọng xin lỗi huynh đệ!

Vân Dương nói:

- Ta đương nhiên không thể đáp ứng điều kiện này, nhưng lúc đó tình huống quá nguy cấp, ta không thể không thỏa hiệp, vì vậy ngoại trừ chuyện giúp Kiếm Tôn Giả trừ độc, ta còn đáp ứng về sau sẽ không được tham dự vào tranh đấu của các ngươi, ngược lại, bất cứ thời điểm nào bọn hắn cũng không được bước vào Vân phủ ta nửa bước.

Ánh mắt Lôi Động Thiên chớp động, hiển nhiên đã hiểu rõ khác biệt trong đó.

- Nói cách khác, về sau các ngươi giao chiến, nếu ngươi rơi vào hạ phong, có thể đến Vân phủ ta tạm lánh.

Vân Dương áy náy nói:

- Đây đã là tranh thủ lớn nhất mà ta có thể làm được.

Lôi Động Thiên hít một hơi thật sâu:

- Ta hiểu mà, có thể thu được kết quả này đã rất đáng quý!

- Ai, ta vốn định khuyên bọn họ trả lại hôn thê cho huynh, hai bên biến chiến tranh thành tơ lụa, thậm chí ta còn hứa hẹn làm thuyết khách cho họ, thay ngươi làm chủ không truy cứu cái chết của lão Mục, thạm chí chuyện huynh bị đánh trọng thương, nhưng Tứ Quý lâu không chịu đáp ứng.

Vân Dương nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói:

- Lôi huynh, ta hoài nghi... Tứ Quý lâu có ý đồ với thân thể của ngươi... Lúc ấy ta lấy tính mệnh Kiếm Tôn Giả ra để uy hiếp, có thể nói cơ hội vô cùng lớn, nhưng ta ẩn ẩn cảm giác được, nếu ta tiếp tục kiên trì, đối phương rất có thể sẽ trực tiếp từ bỏ Kiếm Tôn Giả, không tiếp tục thỏa hiệp, nếu đã không thể cứu, vậy phải tranh thủ lợi ích lớn nhất!

Lôi Động Thiên cười hắc hắc:

- Đây là chuyện hiển nhiên! Bọn hắn sẽ tuyệt không đồng ý, lợi ích trên người ta quá lớn, kỳ thực bọn hắn đồng ý tạm thời buông tha, đã là chuyện ngoài dự đoán của ta!

- Lôi huynh, ngươi cứ ở lại chỗ ta dưỡng thương cho tốt, hết thảy chờ thương lành rồi lại tính.

Vân Dương đứng dậy:

- Hiện tại Vân phủ đang trùng kiến, chờ làm xong, chúng ta liền chuyển về.

Lôi Động Thiên im lặng gật đầu, nhưng trong lòng thầm nói: chuyển về? Ta còn thể diện chuyển về sao? Vân phủ sụp cũng là do ta a!

Nếu thực lực đối phương đã mạnh như vậy, ta nhất định phải có hành động khác, chờ mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ trở về gia tộc, sau đó mời viện binh tới, lúc đó quay lại trả thù! Vô luận thế nào, cũng phải nhổ tận gốc Tứ Quý lâu!

Thù này không báo, thề không làm người.

Có điều, phần thâm tình thắm thiết cùng ân cứu mạng của Vân huynh đệ, làm sao có thể không báo đáp. Hắn vì ta, ngay cả cơ nghiệp tổ tông cũng bị hủy.

Vô luận thế nào, cũng phải báo đáp một chút mới phải.

Ai, huynh đệ tốt như thế, bây giờ lại cứu ta một mạng, tương lai thực sự đem ra làm lô đỉnh, chắc hẳn hiệu quả sẽ vượt xa dự kiến a!

...

Một bên khác.

Đám người Kiếm Tôn Giả đã rời khỏi Thiên Đường thành, tạm thời náu thân trong một cái sơn động gần đó, tạm lánh phong tuyết, chữa thương tu dưỡng.

Lấy tu vi của bọn hắn, đương nhiên có thể không cần quan tâm phong tuyết, nhưng Kiếm Tôn Giả đang trọng thương lại không trụ được!

Ít nhất cũng cần nghỉ ngơi ba ngày, mới có thể miễn cưỡng hoạt động.

Có điều, sau lần trọng thương này, chuyện hao tổn tu vi, Kiếm Tôn Giả lại không thể nào tránh được.

- Lần này đánh xong, trong lòng ta vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng.

Băng Tôn Giả gãi đầu:

- Đến cùng vì cái gì mà phải đánh nhau? Tại sao bọn hắn lại muốn giết lão Ngũ?

Tuyết Tôn Giả lạnh lùng nói:

- Nguyên nhân rất có thể là do một chuyện hiểu lầm, nhưng sau cái chết của lão Ngũ, có hiểu lầm hay không cũng không quan trọng.

- Có vẻ như Lôi Động Thiên này cũng không nói rõ nguyên do. Từ đầu tới cuối chỉ hỏi người đâu? Người đâu?

Băng Tôn Giả nói:

- Chúng ta bắt người nào của hắn hả?

Sương Tôn Giả hừ một tiếng:

- Việc đến nước này, truy vẫn ngọn nguồn còn có ý nghĩa gì? Cái này có quan trọng sao?

Bên cạnh, một thanh âm bi thảm cùng cừu hận hùng hậu vang lên:

- Không sai, việc đến nước này, bất kể nguyên nhân là gì, bắt đầu từ đâu, thực đã không còn là chuyện quan trọng nữa! Thù này không đội trời chung, không chết không thôi!