Ta Là Chí Tôn

Chương 453: Đại quân áp cảnh!




Chút liều mạng sau cùng của vị quân sư này đã có hiệu quả, chiến mã của Hà Đại Chùy bị hắn đâm một kiếm, bộc phát tốc độ chưa từng có, thế mà thực sự thành công chạy thoát ra ngoài. Hà Đại Chùy liều mạng ghìm chặt chiến mã, lại không thể thành công, chỉ có thể để mặc nước mắt chảy ngang.

- Huynh đệ...

Bình sinh lần đầu Hà Đại Chùy cảm nhận được hàm nghĩa hai chữ “Huynh đệ”.

Hóa ra đây chính là huynh đệ!

Nhưng, đến lúc ta hiểu ra, đến một người huynh đệ cũng không còn!

Phía trước là Thiết Cốt quan, hùng vĩ lọt vào tầm mắt.

Hà Đại Chùy tâm thần còn chưa ổn, đã nghe thấy có người quát lớn:

- Mở cửa, để hắn vào!

Đại môn thật dày chầm chậm mở ra.

Nước mắt chảy ngang dần chuyển sang màu đỏ, huyết lệ trào lên!

Lúc này, hắn vô cùng hối hận, hối hận vì sao bản thân lại ích kỷ như thế!

Muốn tiền đồ làm cái gì?

Một đám huynh đệ vui vẻ sống với nhau giữa núi rừng bát ngát, lại cứ vậy vì hắn mà chết!

Lời quân sư cùng các huynh đệ trước khi chết như lôi đình phích lịch đánh vào đầu hắn.

“Đại ca... Ngày sau phong quan phong đất đều có thể, chỉ xin huynh chớ quên thắp một nén hương cho các huynh đệ!

“Đại ca, các huynh đệ... Đều biết!”

“Dù sao đều phải chết, nếu có thể dùng tính mệnh các huynh đệ, đổi cho đại ca một con đường vinh quang xán lạn... Mọi người cũng vui lòng!”

Tam đầu lĩnh bị bắn thành nhím trước khi chết cũng nói: “Các huynh đệ liều mạng xông trận... Chính là vì tiền đồ của đại ca... Dù sao đều phải chết... Chớ có cô phụ tâm ý của các huynh đệ...”

Trước khi chết, quân sư gào thét: “Đi mau a~~~ ”

Hà Đại Chùy ngửa mặt thét dài, điên cuồng khóc lớn.

- Mau vào quan, nếu còn không vào, cửa quan đóng lại chớ trách!

Có người nghiêm nghị thúc dục!

Lúc này binh hùng chiến nguy, đại môn Thiết Cốt quan ngày thường không mở, nếu không phải đám Lang đạo này loạn nhập chiến cuộc, trợ thiết kỵ đặt vững thắng cục, sao lại tùy tiện mở, nhưng mà Hà Đại Chùy chậm chạp không vào quan, người trong quan đương nhiên lo nghĩ, há không biết chậm dễ sinh biến, chẳng may xuất hiện biến số ngoài ý muốn thì sao!

Nhưng mà trong tiếng liên thanh thúc dục, Hà Đại Chùy vẫn không vào trong quan ải, lại bỗng quay đầu ngựa, hét lớn một tiếng:

- Các huynh đệ, đến Âm gian, chúng ta lại làm Lang đạo! Tới lui như gió, tụ tán vô thường! Ta đến đây!

Lại nhanh chóng thúc ngựa xông vào trận doanh hắc kỵ, hai thanh đại chùy vung vẩy liên hồi, từng cái đầu nổ tung, cả người hắn cũng bị hàng chục chuôi trường mâu đâm vào thân thể!

Hà Đại Chùy thất khiếu chảy máu, đột nhiên nở nụ cười.

Ta tới.

- Cả đời ta... Chưa bao giờ vui vẻ như vậy!

Hà Đại Chùy chết!

Cả đời hắn đều muốn được sinh hoạt giữa ban ngày, một đời ngóng trông hòng thoát khỏi cái tiếc Lang đạo, trở thành người bình thường, trở thành người có thân phận, rạng rỡ tổ tông!

Nhưng mà cho đến khi hắn nhìn thấy hy vọng đạt thành, đụng tay là có thể với tới, ngay cả Thiết Cốt quan cũng đã tán thành hắn để hắn vào quan, hắn lại từ bỏ, từ bỏ không chút do dự!

Vào, liền không còn là Lang đạo. Từ nay về sau, chính là sĩ quan, chỉ cần không chết, tiền đồ tất như gấm!

Nhưng hắn không vào.

Không ai biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì.

Càng không ai biết, lời hắn nói: “Cả đời ta, chưa bao giờ vui vẻ như vậy...” Lại có ý gì.

Có lẽ, hắn rốt cục hiểu rõ, huynh đệ là cái gì.

Lại có lẽ thân làm nam nhi Ngọc Đường, rốt cục vì nước chinh chiến một lần.

Thế nhưng thân thể hắn, cứ vậy mẫn diệt trong thiên quân vạn mã, xung quanh toàn là hắc kỵ, không có bất cứ ai quan tâm hắn nói gì.

Lang đạo, cứ vậy mà hủy diệt!

Hà Đại Chùy bỏ mình, chiến dịch cũng nhanh chóng hạ mà, hai đại kỵ binh quyết đấu, kết thúc! Thiết kỵ Ngọc Đường, còn sót lại không đến ba ngàn, đắc thắng.

Mười ngàn hắc kỵ Đông Huyền, toàn quân bị diệt!

Đã xong, thân thể Phó Báo Quốc vững vàng đứng trên tường thành, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Chỉ có bản thân Phó Báo Quốc hắn tự biết, vừa rồi hắn đột nhiên sinh cảm giác minh ngộ!

“Ta đã biết, ta nên đối phó Hàn Sơn Hà thế nào. Loại biện pháp này, dù không thể chắc chắn thắng được, nhưng chí ít có thể kéo dài thời gian, chờ đến khi Cửu Tôn đại nhân tới tiếp viện!”

Phó Báo Quốc nói:

- Chờ chút nữa nhất định phải tìm được thi thể tên đầu lĩnh Lang đạo kia, lấy quốc lễ an táng!

- Người này, đối với chiến dịch có đại công, không thể để hắn ủy khuất!

Phó Báo Quốc nói.

Đại công?

Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi. Trong mắt bọn họ, đám Lang đạo này thuần túy là một lũ đầu, thuần túy đi tìm cái chết!

Tại sao lại có thể có đại công?

Chẳng lẽ... Đại soái nói bọn hắn dùng sinh mệnh làm loạn trận hình hắc kỵ? Từ đó có đại công?

Nếu nói như vậy, đúng thực là có thể hiểu được... Chỉ là...

Phó Báo Quốc trực tiếp quay người trở về, hoàn toàn không để ý tới đám tướng lĩnh dưới trướng lải nhải, lúc này hắn chỉ thấy thanh tỉnh như được thể hồ quán đỉnh.

“Làm Đại tướng Nguyên soái nhiều năm như vậy, đúng là đem đầu óc mình vón cục!”

Phó Báo Quốc thầm nghĩ: “Vẫn là Lang đạo này... Một câu nhắc nhở ta!”

“Tới lui như gió, tụ tán vô thường! Cùng nhau tiến lên, giải tán lập tức!”

Hai mắt Phó Báo Quốc càng lúc càng sáng.

“Nếu lấy kỷ luật nghiêm minh của thiết kỵ, khai thác đấu pháp lưu manh của Lang đạo, hoàn toàn có thể phát huy chiến lực gấp mấy lần... Ừm, còn cần phải có kế hoạch hoàn thiện hơn nữa...

- Triệu tập chúng tướng thương nghị quân tình!

- Rõ!

...

Sau bốn ngày, trăm vạn đại quân của Hàn Sơn Hà rốt cục khoan thai đến chậm!

Chúng tướng Ngọc Đường đứng trên Thiết Cốt quan, phóng mắt nhìn về phương xa, đập vào mắt chỉ thấy lít nha lít nhít trướng bồng, khắp nơi tinh kỳ phấp phới, trải khắp núi đồi!

Cho dù căng mắt nhìn qua, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối!

Nhân sơn binh hải, trận doanh như rừng!

Viện binh Đông Huyền đã đến, sĩ khí đại chấn, trong lúc nhất thời binh hùng mã tráng, khí thôn thiên hạ, lộ rõ ý đồ một trận công bại Thiết Cốt quan, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.

- Lão sư, ta đã phụ kỳ vọng của ngài...

Chiến Ca bước đến thỉnh tội, câu đầu tiên chính là như vậy.

- Thắng bại là chuyện thường binh gia, hơn nữa người đánh bại ngươi vô luận là Thiết Tranh hay Phó Báo Quốc đều không mất mặt, đối với ngươi mà nói, đều là kinh nghiệm quý báu, đều là chuyện tốt, ta chưa từng có yêu cầu xa vời với ngươi, đối đầu với đám đại tướng thành danh, ngươi có thể thắng cố nhiên là đáng mừng, nhưng đối với tương lai của ngươi lại chưa chắc đã là chuyện tốt.

Hàn Sơn Hà dị thường bình tĩnh, dường như kết quả như vậy đã sớm trong dự liệu của lão, chầm chậm mở miệng trấn an, ngôn ngữ chân thình.

Sở dĩ lão nhi Hàn Sơn Hà này tới chậm như vậy, một mặt là bố trí thủ đoạn đối ứng Cửu Tôn, đây là chuyện quan trọng cần giải quyết, tuyệt không được có bất cứ trì hoãn cùng chủ quan, mặt khác chính như lão nói, muốn để Chiến Ca tự mình đảm đương một phía, lịch luyện một phen.

Lão cũng không thực có hy vọng xa vời, trước khi đại quân của lão đến, Chiến Ca có thể đánh bại Phó Báo Quốc, chiếm lĩnh Thiết Cốt quan.

Tuổi trẻ đệ nhất Ngọc Đường, đâu phải tùy tiện xưng danh?!

Câu này có chút đả kích, nhưng trong lòng Hàn Sơn Hà lại biết đó là sự thật, đối với ái đồ, người thừa kế hết thảy của mình trong tương lai, đương nhiên nói ra thoải mái, trực chỉ căn bản!

- Chiến Ca, ngươi phải biết, ba vị Thu Lãnh Phương của Ngọc Đường giờ đều đã già, mà hai đại chủ soái hiện tại của Ngọc Đường một là Thiết Tranh, người còn lại chính là Phó Báo Quốc, trong chiến dịch như vậy, một mình ngươi đối mặt Phó Báo Quốc, đối với ngươi mà nói, đây là lịch luyện khó được!

Hàn Sơn Hà nặng nề nói:

- Thiết Tranh kia còn có chút nhược điểm, chính là có lúc sẽ dựa vào vũ dũng của bản thân mà xúc động liều lĩnh. Nhưng Phó Báo Quốc này lại có thể xưng là toàn tài, lão luyện thành thục, cực ít có chuyện cầu may trong nguy hiểm. Nhưng mà ít không có nghĩa là không có, chỉ cần phần thắng đủ cao, hắn sẽ không chút do dự. Ba vạn thiết kỵ tập kích trước đó đã chứng minh điểm này!

- Người này, có thể nói là một đối thủ khó dây.

Hàn Sơn Hà nở nụ cười nhàn nhạt:

- Có điều là người không phải thánh, ai cũng sẽ có nhược điểm. Phó Báo Quốc cũng không ngoại lệ, hoặc phải nói ưu điểm của hắn cũng là nhược điểm... Hắn quá mức cầu ổn! Có đôi khi quá ổn, cũng có thể trở thành nhược điểm để lợi dụng!

Chiến Ca khom người lắng nghe dạy bảo, trong chớp mắt này, hắn đột nhiên sinh ra một xúc động, rất muốn hỏi một câu, nếu tướng lĩnh trên đời đều có nhược điểm, như vậy không biết nhược điểm của lão sư ngài là cái gì?!

Đúng vậy, Hàn Sơn Hà người được thiên hạ cộng xưng đệ nhất danh tướng, lại sẽ có nhược điểm gì?

Có vẻ như chưa có người nào biết được, hoặc cũng có thể sẽ lộ trong chiến dịch này?!

...

Vài ngày sau đó, song phương ma sát càng thêm kịch liệt.

Hàn Sơn Hà tự mình điều binh khiển tướng, tình hình chiến đấu thảm liệt dị thường, công thủ song phương đã rõ, Ngọc Đường chủ thủ, Đông Huyền tiến công, Ngọc Đường có Thiết Cốt quan tự nhiên chiếm chút ưu thế, thương vong đại khái duy trì tỉ lệ bốn so một, cũng chính là Ngọc Đường chiếm cứ địa lợi, một người có thể đổi lại bốn cái mạng của đối phương.

Đối với chuyện này, Hàn Sơn Hà không thèm để ý, đây vốn là chuyện trong dự liệu của hắn, Thiết Cốt quan là hùng quan số một thiên hạ, dễ thủ khó công. Lại càng có Phó Báo Quốc ổn thỏa điều hành, tình huống như vậy cũng không phải ngoài ý liệu!

Hơn nữa, phe hắn có binh lực gấp Ngọc Đường mấy lần, coi như tiêu hao như thế, vẫn có thể tiêu hao nổi, cứ vậy tấn công xuống, nhiều lắm mười ngày, liền có thể khiến tinh thần đối phương trượt xuống đáy cốc, mười lăm đến hai mươi ngày, Thiết Cốt quan tất phá!

Đầy là tự tin của Hàn Sơn Hà, lão chắc chắn phán đoán của mình tuyệt không sai!

Từ mới bắt đầu, Hàn Sơn Hà đã không có ý định vận dụng chiến thuật bố cục gì cao siêu, trực tiếp phát động cường công, lấy lực chiến thắng, đây là trực tiếp nhất, thương vong lớn nhất, nhưng cũng là biện pháp hữu hiệu trực tiếp nhất, nhất là đối phó với người bảo thủ như Phó Báo Quốc, hữu hiệu nhất!

Chỉ có điều, giống như Hàn Sơn Hà nói, bất cứ ai cũng có nhược điểm, Hàn Sơn Hà cũng không ngoại lệ!

Nhược điểm của hắn, chính là quá mức tự tin, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, một người tính cách đã định hình, lại đột nhiên xuất hiện chuyển biến kinh người!

Cái gọi là kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng con mắt khác, không gì hơn cái này!

Lần này, Hàn Sơn Hà nhìn lầm Phó Báo Quốc, đến lúc lão phát hiện, có vẻ như lão đã không biết Phó Báo Quốc.

Hoặc chính xác hơn là... Phó Báo Quốc, đã thay đổi!