Ta Là Chí Tôn

Chương 464: Nam nhi báo quốc! (2)




Vân Dương thầm thở dài một hơi, lập tức ngưng định tâm thần, bắt đầu toàn lực điều động Huyền khí!

Tình huống trước mắt của hắn, thực sự không thể làm được cái gì, so với chuyện sốt ruột nóng lòng vô tác dụng, chi bằng tranh thủ thử khôi phục, dù sao điều cần thiết trước mắt, chính là khôi phục thương thế, khôi phục thực lực, hy vọng còn có thể kịp đến chiến trường!

Gấp rút tiếp viện, ứng phó một trận sinh tử tồn vong!

Phốc!

Vân Dương phun một ngụm máu tươi, toàn thân uể oải vô lực.

Lúc này đã là nửa đêm.

Một lòng tận sức khôi phục thân thể, thế nhưng lại gần như không chút tiến triển. Bởi kinh mạch của hắn lúc này cực kỳ yếu ớt, phàm là động một chút đều như muốn vỡ vụn ra vậy. Dưới tình huống như thế, há có thể thu được bao tác dụng? Có điều Vân Dương cũng đã sớm đoán trước, thầm biết không thể nóng nảy, phải chầm chậm mưu toan, thế nhưng cảm giác đau như kịch liệt thỉnh thoảng lại xông tới, lục phủ ngũ tạng cũng lộn nhào, đau đớn phiên giang đảo hải, tinh thần thể xác đều đau đớn kịch liệt, khiến cho hành công vận khí càng thêm gian nan.

May mà Vân Túy Nguyệt từng cho Vân Dương phục dụng vô số thiên tài địa bảo, hiện tại chậm rãi phát huy tác dụng, tự động chữa trị thân thể Vân Dương.

Trải qua nhiều lần thử sức, Vân Dương phát hiện, nhất định phải đợi các loại năng lượng tiềm ẩn chữa trị kinh mạch cho xong, nếu không chỉ cần động một chút khí, lập tức sẽ cảm thấy đau như cắt xé, vì vậy hạn chế tiến độ chữa trị một cách ghê gớm.

Biết rõ như vậy, Vân Dương chỉ đành dứt khoát không làm gì, chỉ yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Sáng sớm, lại một bát thuốc đắng ngắt bị trút xuống bụng, đem Vân Dương từ trong hỗn loạn tỉnh lại.

Vân Dương cảm giác một chút, nhẹ nhàng cử động thân thể, phát hiện đau đớn trên người đã nhỏ hơn rất nhiều, nhất là đau đớn trong đại não cũng nhẹ đi không ít, về phần các vết thương quanh người, tất cả đều đã có dấu hiệu khép lại.

Đối với hiện tượng này, khiến lão nhân chẩn trị cho Vân Dương phải hô to kỳ tích!

Lấy thương thế mà Vân Dương phải chịu, chỉ sợ tĩnh dưỡng một hai tháng cũng khó có được khởi sắc. Thậm chí có thể cứ vậy mà liệt giường, vĩnh viễn không thể hồi phục cũng không phải không có khả năng. Thế mà bệnh nhân này, hoàn toàn không giống một người bị bệnh nên có!

Lão y sư hoàn toàn không biết nội tình của Vân Dương thâm hậu cỡ nào, phát huy như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý, thậm chí nếu không phải không liên hệ được với Lục Lục, chư tướng thần công cũng biến mất. Một chút ngoại thương nội thương này căn bản không được tính là thương thế!

- Trọng thương như thế, chỉ mất một ngày có thể hồi phục đến mức này, ngài nhất định hẳn là một nhân vật không tầm thường!

Lão y sư tôn kính nói.

Mặc dù lão y sư không biết nội tình Vân Dương như nào, nhưng đối với y đạo lại có mấy phần tạo nghệ, lão ẩn ẩn cảm giác được, Vân Dương tuyệt không phải người bình thường, thậm chí cũng không phải là tu sĩ bình thường, rất có thể là cao giai tu giả trong truyền thuyết, bất thế cao nhân!

- Ngài khách khí, ta chỉ là một tiểu binh Ngọc Đường.

Vân Dương tôn kính nói:

- Ngài tế thế cứu nhân, mới thực sự là anh hùng!

Lão nhân khiêm tốn cười cười.

- Gia gia!

Thanh âm trẻ trung đầy nhựa sống vang lên, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bước vào, trên mặt còn nét ngây thơ chưa hết. Vác trên lưng một giỏ thuốc lớn đầy thảo dược xen lẫn bùn đất băng tuyết.

Thực đúng là làm khó một đứa nhỏ như nó, trong gió tuyết như vậy lại phải đi nơi nào mới có thể thấy thuốc?!

Chỉ nhìn vẻ phòng trần trên mặt thiếu niên, hiển nhiên chuyến đi này cũng không đơn giản.

- Về rồi à? Nghỉ ngơi một chút đi, chờ chút liền ăn cơm.

Lão nhân hòa nhã nói.

- Vâng, gia gia, ta muốn thương lượng với ngài một chuyện.

Thiếu niên mang theo vẻ ngây thơ muốn nói lại thôi.

Lão nhân nghe được hai chữ thương lượng, lập tức không hiểu mà run rẩy một chút, thanh âm chuyển thành trầm thấp:

- Nếu không có chuyện gì quan trọng, cũng đừng có thương nghị, tránh để khách nhân chê cười.

Thiếu niên trù trừ cắn môi, cúi đầu, mũi chân ép chặt mặt đất, mặt mũi đỏ bừng, rốt cục không cách nào đem lời muốn nói nói ra khỏi miệng.

Lão nhân thấy thế khẽ thở dài, buồn bã nói:

- Nói đi!

- Ta muốn ra chiến trường!

Thiếu niên bỗng ngẩng đầu:

- Ta muốn đi đánh trận! Ta muốn ra chiến trường!

Thân thể già nua của lão nhân run rẩy, lẩm bẩm:

- Mười ba năm trước đây... Phụ thân ngươi cũng nói như vậy...

Lão chậm rãi quay đầu, nhìn quan cánh cửa lẩm bẩm nói:

- Sau đó...

Hai mắt thiếu niên đỏ hồng lên, nói:

- Cường đạo Đông Huyền phạm cương thổ Ngọc Đường ta, Ngọc Đường tràn ngập hiểm nguy, tôn nhi muốn lên chiến trường!

- Ta muốn báo thù cho phụ thân! Muốn chinh chiến vì Ngọc Đường! Diệt hết quân giặc!

Thiếu niên phù phù quỳ xuống:

- Gia gia... Mấy người chúng ta đã thương lượng xong, chúng ta muốn... Sớm mai liền đi!

- Các ngươi có mấy người?

Lão nhân run rẩy:

- Còn có những ai?

- Nhị Ngưu, Thiết Trụ, Xuyên Tử, Hổ Tử, Khai Tử... Chúng ta cả thảy mười hai người!

Thiếu niên ưỡn ngực:

- Các thúc thúc đều đã đi, chúng ta cũng đã lớn như vậy, cả ngày cứ ngẩn ngơ trong thôn, lòng cảm thấy khó chịu... Hiện tại mỗi ngày đều cảm thấy nhục nhã! Chúng ta cũng có thể giết địch báo quốc!

- Nhục nhã...

Lão nhân chậm rãi quay người, trầm thấp nói:

- Mặc dù muốn đi... Cũng phải có các nhà đồng ý... Các ngươi đều đi cả, thôn trang này, ngoại trừ phụ nữ trẻ em cùng mấy lão đầu lão phụ... Liền ngay cả một thanh niên trai tráng cũng không có...

Những cái tên mà thiếu niên này nói ra, đều là đám tiểu tử choai choai trong thôn. Thanh niên trai tráng trong thôn đều đã đi chiến trường, đám tiểu tử choai choai này, là tráng lực còn lại duy nhất của thôn, cũng có thể nói là huyết mạch truyền thừa.

Thiếu niên cắn môi, cúi đầu không nói, hiển nhiên hắn hiểu được ý trong lời gia gia của mình. Hắn hiểu, thế nhưng...

Lão giả lập tức hạ quyết đoán:

- Các ngươi đã quyết ý muốn đi, vậy đợi thêm hai ngày nữa. Gia gia thu thập hành trang cho ngươi, tối nay... Oa Tử ngươi... Gia gia làm đồ ăn ngon cho ngươi, còn làm lương khô! Sau đó để đám thẩm thẩm nãi nãi may mấy bộ quần áo, làm giày vải! Để các ngươi có thể no ấm lên đường!

- Không!

Vân Dương nằm trên chợt bật dậy, thần quang lấp lóe:

- Ít nhất đợi thêm bốn ngày!

Thiếu niên quay đầu nhìn qua, lòng đầy ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao? Tại sao lại phải đợi thêm bốn ngày?

Vân Dương trầm giọng nói:

- Bởi mấy ngày tới... Các ngươi phải theo ta học chém giết trên chiến trường! Vì chính các ngươi, cũng vì người nhà các ngươi, đồng thời thêm một phần thực lực giết địch, thêm một lần lực lượng bảo mệnh!

Hai mắt đục ngầu của lão giả bỗng lóe sáng, lập tức lo lắng nói:

- Vị đại nhân này, thân thể của ngài?

Vân Dương cố nén đau đớn toàn thân, dứt khoát nói:

- Đã không còn gì đáng ngại, chẳng lẽ ngài không thấy thân thể ta đang chuyển biến tốt hay sao? Đám nhỏ đã có tâm báo quốc, quyết ý phó chiến, vậy ta liền truyền cho bọn nó chút thuật phòng thân... Đến chiến trường, ít nhất... Cũng có thểm chút sức tự vệ... Nhiều thêm một phần thủ đoạn giết địch!

Lão nhân cảm động rơi nước mắt, liên thanh nói:

- Tạ ơn, tạ ơn!

Mặc dù lão ở sơn thôn hẻo lánh, nhưng sống cả đời người, kinh nghiệm sành sỏi, sao không biết cái gọi là thuật phòng thân chính là phương thức tu luyện của võ giả thượng thừa? Cái gọi là pháp bất khinh truyền, Vân Dương nói nghe thì dễ, nhưng lão nhân cũng không dám xem nhẹ chuyện này, nhất là lão nhân còn biết rõ, trên chiến trường bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, tân binh xuất chiến, cái gì cũng không hiểu, khả năng gặp bất trắc cực lớn, nhất là phe mình còn đang trong yếu thế!

Một phần có thể tăng chiến lực, thêm chút bản lĩnh bảo mệnh, trước mắt mà nói, trân quý khó nói thành lời!

Nếu người trước mắt có thể dạy cho cháu trai lão phương thức chém giết trên chiến trường, như vậy cháu trai lão chẳng khác nào có thêm vô số cơ hội tìm sống trong chỗ chết!

Lão giả trực tiếp quay đầu:

- Còn không mau dập đầu với lão sư?!

Thiếu niên sững sờ, liền muốn quỳ xuống.

Vân Dương thầm hổ thẹn, lúc này hắn không làm được gì nhiều, không nói lão nhân còn cứu tính mạng hắn, chỉ cần xem đứa bé kia biết rõ chiến trường nguy hiểm, vẫn có thể dũng cảm tiến tới, thì hắn phải nên giúp đỡ, nỗ lực vung tay:

- Không cần lễ nghi phiền phức! Hết thảy chỉ có hai ngày, các ngươi có muốn học nhiều, ta cũng chỉ có thể dạy các ngươi mấy thứ thực dụng, dập đầu thì không cần.

Xế chiều hôm đó, Vân Dương để người khiêng mình ra sân, đám nhóc choai choai đã xếp hàng đứng sẵn.

Mười hai người, không thiếu một người. Mỗi thiếu niên đều sáng rực hai mắt nhìn chằm chằm Vân Dương.

- Chém giết trên chiến trường hoàn toàn khác với đấu võ thường này, chuyện thứ nhất mà các ngươi cần chuẩn bị, chính là... Không sợ chết! Trên chiến trường, càng là người sợ chết, thường thường càng sẽ chết nhanh!

Vân Dương chịu đựng đau nhức kịch liệt trong đầu, từng câu từng chữ rõ ràng:

- Chuyện khác các ngươi không cần biết quá rõ, điều cần nhớ trước nhất chính là... Trên chiến trường, nhớ phải chiếu cố đồng đội bên người của mình! Đây là hai pháp bảo bảo mệnh mạnh nhất trên chiến trường!

- Không sợ chết? Chiếu cố đồng đội?

Đám thiếu niên hiển nhiên có chút mờ mịt không hiểu.

- Ừm, chính là hai thứ này, mà cái sau còn quan trọng hơn cái trước.

Vân Dương thâm trầm gật đầu:

- Chỉ có ngươi đồng ý cản đao cho đồng đội, đồng đội mới có thể thay ngươi đỡ tên! Huynh đệ chiến trường, đồng sinh cộng tử chính là như thế! Có lẽ, ngươi sẽ vì đồng đội mà chết, hoặc đồng đội sẽ vì ngươi mà chết... Nhưng chỉ cần tất cả mọi người cùng suy nghĩ cho nhau, bảo hộ huynh đệ... Sức chiến đấu, sẽ tự tăng gấp nhiều nhiều lần!