Ta Là Chí Tôn

Chương 469: Dụ hoặc




Lúc hắn được lão y sư cứu lên, bị thôn dân Hoàng Sơn Khẩu Thôn vây xem, lúc ấy có nghe bọn họ nói một chuyện rất cổ quái: Lúc hắn nằm dưới bờ cát, có vô số cá lớn cá nhỏ không để ý dòng nước chảy xiết bám chặt vào hắn...

Thậm chí đối mặt với người bắt cũng không chịu bỏ đi, tựa như đang tranh đoạt bảo bối nào đó còn quý hơn cả tính mệnh?

Vân Dương nhất thời liên tưởng, không khỏi nghĩ tới những thiên tài địa bảo mà bản thân đã dùng qua, thầm nghĩ, chẳng nhẽ huyết nhục của hắn... Đối với đám động vật này có lực hấp dẫn đặc biệt?

Nhưng ngựa cũng không phải là động vật ăn thịt a, huyết nhục của hắn có thể hấp dẫn vượt qua tập tính chủng loài hay sao?

Vân Dương tự suy nghĩ một lát, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cây đao, bắt đầu xoát xoát cắt cỏ. Mất con ngựa xung quanh phì phì trong mũi, không vui đi tới, dùng mông ngựa ủi Vân Dương sang một bên.

Người này sao có thể đáng ghét như vậy, đứng ở đây thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn cắt cỏ của chúng ta.

Chúng ta cũng biết là người không thể ăn cỏ a, làm thế không phải lãng phí đồ tốt sao?!

Vân Dương gãi gãi đầu, cũng không để ý đến chúng nó, chuyển sang nơi khác tiếp tục cắt cỏ. Đàn ngựa này cũng không tiếp tục để ý hắn, thoáng như không thấy.

Da mặt người này quá dày, đuổi cũng không có tác dụng... Kệ hắn đi.

Dù sao chúng ta còn nhiều cỏ như vậy, coi như để hắn liều mạng cắt, một người lại có thể cắt được bao nhiêu?!

Vân Dương một hơi cắt một bó cỏ lớn, lấy tay sách lên phía trước, một đường đi đến vị trí chiến trường, sau đó... Ngoài dự kiến của bầy ngựa mà ngồi xuống...

Hai vị Mã Vương bễ nghễ cao ngạo nhìn hắn... Ừm, chỉ là một con tôm nhỏ... Không cần để ý tới hắn!

Chúng ta làm chuyện của chúng ta!

Cái này mới là đứng đắn!

Lại hí dài một tiếng, tiếp tục lao vào nhau.

Vân Dương thấy hai Mã Vương không thèm ngó tới mình, lập tức quyết tâm khẽ cắn môi, một đao đâm vào trên tay, máu tươi lập tức tích tích đáp xuống, Vân Dương sớm đã tính sẵn, đem máu tươi vẩy vào đống cỏ.

Ngựa không đến thì để ta đến, các ngươi không ăn huyết nhục, vậy ta để máu tươi ngấm vào trong đồ ăn của các ngươi, xem các ngươi có động tâm hay không? Cũng không biết có thể thành hay không!

Nếu không thành công, Vân Dương cũng sẽ không tiếp tục chậm chễ thời gian, tùy tiện chọn một thớt ngựa không tồi là được.

Dù sao tu vi hiện tại của hắn cũng không thể hành phục được Mã Vương, nhưng hàng phục đám tuấn mã bình thường cũng không phải chuyện quá khó!

Trước mắt chỉ vì xác nhận xem phương pháp này có hữu hiệu hay không, Vân Dương mới hồi phục thương thế, đương nhiên cũng không dám lấy ra quá nhiều máu tươi, hết thảy cũng chỉ thả ra nửa bát, vẩy vào trên đống cỏ rồi nhanh chóng băng có vết thương lại. Hiện tại thân thể hắn quá hư nhược, mới thả một chút máu như thế đã cảm thấy hoa mắt váng đầu, nếu thực sự muốn thả nhiều hơn một chút nữa, không ngừng ngất tại chỗ cũng không phải hiếm lạ...

Hai vị Mã Vương lúc này vẫn như Rồng cuộn Hổ chồm mà tranh đấu, hoàn toàn không để ý tới Vân Dương.

Từ đông đến tây, từ năm đến bắc, giăng khắp mọi nơi, tựa như thiểm điện đi đi về về.

Đấu đến lúc này, thớt Mã Vương màu đỏ kia đã ẩn ẩn chiếm thế thượng phong. Trái lại thớt Mã Vương màu trắng lại như thể lực không thể chống thêm được nữa, dần rơi xuống hạ phong.

Lúc này, một đạo xích sắc quang ảnh may mắn thế nào lại lướt qua người Vân Dương, như thiểm điện xông lên, dường như chuẩn bị thừa thắng xông lên, nhất cử đánh bại đối thủ.

Bạch sắc Mã Vương không cam lòng hí dài một tiếng, trong tiếng ngựa tràn đầy cảm xúc bi tráng. Tựa như nó có thể cảm giác được, tiếp tục chiến đấu, nó phải thua không thể nghi ngờ, chuẩn bị liều mạng một kích!

Nhưng theo Vân Dương, va chạm này một khi xảy ra, sợ rằng sẽ phải lưỡng bại câu thương, càng có thể là bạch mã chết, còn xích mã trọng thương, dù sao không có bất cứ phương nào có thể hoạch định toàn thắng, thậm chí xong phương đều xong cũng không phải không có khả năng!

Nhưng mà...

Dưới con mắt trợn trắng mênh mang không hiểu của bạch mã.

Xích Mã Vương đột nhiên chuyển hướng, thế lao lập tức chuyển thành vòng cung vọt về.

Nó muốn làm gì? Có âm mưu gì nữa sao?

Bạch sắc Mã Vương mê võng nhìn qua, chỉ thấy Xích sắc Mã Vương cực tốc vọt tới trước mặt nhân loại đang ngồi chồm hỗm kia, móng trước lẹt xẹt mấy cái, cúi đầu, phát ra tiếng thở khò khè.

“!!!”

Bạch sắc Mã Vương trừng lớn mã nhãn.

Chuyện gì vậy?

Mã loại chúng ta chỉ có lúc vô cùng dễ chịu, vô cùng khát vọng mới có thể phát ra tiếng khò khè như vậy, tên Tiểu Xích này mặc dù tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhưng cũng không nên đối với một nhân loại mà làm ra động tĩnh như thế đi?

Ngươi dễ chịu cái gì?

Ngươi khát vọng cái gì?!

Chưa thấy qua việc đời sao? Khí độ Mã Vương của ngươi đâu!?

Vân Dương ngẩng đầu, liền thấy một cái đầu ngựa đỏ tiến tới trước mặt, cái mũi co lại, trong mắt tràn đầy sắc thái khát vọng, gắt gao khóa chặt đống cỏ xanh bên tay hắn.

Chuẩn xác hơn mà nói, hẳn là nhìn chòng chọc vào đám cỏ xanh nhuôm đỏ máu tươi của hắn!

Có cửa rồi!

Vân Dương lập tức bày ra thái độ thân thiện, dùng một loại thanh âm ôn nhu nói:

- Muốn ăn sao?

Xích mã cảnh giác liếc hắn một cái, nhảy lui hai bước, trừng tròng mắt, vạn phần cẩn thận nhìn Vân Dương.

Vân Dương cầm cỏ non trong tay đưa về phía trước:

- Có muốn ăn không? Đến cùng ngươi có muốn ăn không?

Xích mã bất an dậm chân tại chỗ hai lần, lắc lắc đầu, nhìn thoáng quá phương xa, lập tức quay đầu lại, tiếp tục đem toàn bộ sự chú ý tập trung lên đống cỏ xanh, trong cổ họng vang lên tiếng sột soạt, một tia nước dãi lấp lánh nơi khóe miệng.

- Ta thấy ngươi không muốn ăn a!

Vân Dương thở dài, cầm dây cỏ mà hắn vừa rảnh rỗi bện thành, buộc chặt bó cỏ trên mặt đất, cõng lên lưng, quay đầu rời đi.

Lẹt xẹt lẹt xẹt...

Xích mã nhắm mắt theo đuôi sau lưng người nào đó, con mắt vẫn khát vọng nhìn chằm chằm vào bó cỏ xanh, nôn nóng gào thét một tiếng, lập tức lại sột soạt sột soạt...

Hiển nhiên là muốn duỗi miệng lên ăn, nhưng bản năng lại cảm thấy nguy hiểm, hết lần này tới lần khác lại không muốn từ bỏ, thứ này là dụ hoặc mà đời này nó chưa từng được thấy.

Căn cứ vào loại tình huống này, xích mã chỉ có thể từng bước đi theo.

Vân Dương tựa như cảm giác được đem cỏ xanh vác sau lưng có chút nguy hiểm, trực tiếp dỡ xuống ôm vào trong ngực, tiếp tục tiến lên phía trước, tốc độ không ngừng tăng trưởng.

Xích mã lập tức gấp gáp.

Không dám hạ miệng ăn, có thể nhìn cũng tốt a.

Ngươi thu đến trước mặt làm gì?

Ngươi sao có thể keo kiệt đến thế?!

Lại chạy vội hai bước, đầu ngựa ủi ủi lên lưng Vân Dương.

Vân Dương quay đầu nhìn lại, đã thấy. Xích mã như bị kinh hãi lui lại ba bốn trượng, mắt đầy cảnh giác nhìn hắn.

Vân Dương phất phất tay:

- Không cần tiến. Lần này ta đi, sau này chỉ sợ không còn gặp lại.

Lời còn chưa dứt, lần nữa quay đầu đi tiếp.

Xích mã lại đuổi.

Lại quay đầu.

Lại đi tiếp.

Quay đầu đi, xích mã lại đuổi.

Lặp đi lặp lại, một vở kịch tuyệt không đặc sắc cứ vậy ra lò!

Bên này trình diễn vở kịch, bên kia bạch sắc Mã Vương giữa chiến trường ngơ ngác nhìn đối thủ của mình hoàn toàn không để ý đến mình nữa, một lòng một dạ đi theo nhân loại kia làm trò, không biết đang làm gì, nhất thời cảm thấy mê vọng.

Thực sự không còn gì để nói.

Nó muốn làm gì?

Nó đang làm gì?

Sao lại kỳ quái như vậy?

Nhân loại có thể không hiểu hành động của Xích mã, nhưng dưới con mắt của Bạch mã, vừa nhìn đã liền hiểu.

Rõ ràng nó đang lấy lòng, thậm chí là đang nịnh nọt!

Thế nhưng, rốt cục là có chuyện gì?

Tại sao rõ ràng đang đánh với ta, lại đi vỗ mông ngựa người khác?

Ngươi có chút khí độ Mã Vương hay không?

Có thể có chút tôn nghiêm, kiêu ngạo của cường giả hay không?

Ta thế mà lại đặt song song với con ngựa này, thực sự hổ thẹn với tổ tiên a!

Ta con mẹ nó trên người còn có từng khối xanh xanh tím tím đây, còn đau lắm...

Đối thủ chiến đấu đã con mẹ nó biến mất.

Đi nịnh nọt, đi lấy lòng, ngươi con mẹ có đúng là cực phẩm a, sao ngươi không hiến thân luôn đi, để ngươi kia cưỡi luôn đi!

Nếu ngươi để người kia cưỡi, lão tử mới chân chính phục ngươi!

Bạch mã oán hận vô hạn nhìn đối thủ đi theo nhân lại kỳ quái, một đường đi mấy trăm trượng, nhịn không được mà ngửa mặt hí dài, phát tiết bất mãn nồng đậm trong lòng!

Trong tay người kia có chút cỏ không giả, nhưng... Cỏ này không phải ngày nào chúng ta cũng ăn rồi sao?

Chẳng lẽ cỏ kia còn gì đặc biệt?

Ngươi con mẹ nó tám đời chưa được ăn cỏ sao?

Ngươi thiếu cỏ, thiếu cỏ như vậy sao? Không có cỏ không chịu được sao? Thiếu cỏ một chút cũng không chịu được sao?!

Thế mà cứ đi như vậy...

Ngươi đúng mà làm mất mặt loài ngựa chúng ta!

Xích mã theo tiếng mà sững sờ, quay đầu hí dài một tiếng, trong thanh âm tràn đầy ý vị chẳng thèm ngó tới.

Ngươi thì biết cái gì!

Đó là cỏ bình thường sao?

Có thể là cỏ bình thường sao?!

Ngươi cho rằng ra là đần giống ngươi sao?

Ca ca dù gì cũng là nhất thế Mã Vương!

Ca ca không thiếu cỏ, thiếu cỏ, mà là chưa từng được thưởng thức qua loại cỏ cực phẩm thế nào được chứ?!

Ngươi con mẹ nó coi cỏ tốt như vậy để gặp, dễ ngửi, dễ sờ được sao?

Thực sự quá con mẹ nó muốn ăn vào trong miệng!

Vân Dương quay lại mấy lần, mấy lần dẫn dụ, mấy lần đùa, từ từ xích mã đã không thể nhẫn nại được thêm nữa. Bắt đầu chủ động tiến lên phía trước, ghé vào sau một Vân Dương, cắn lấy vạt áo của hắn, vẫy đuôi đùng vang.

Tựa như một cô gái nhỏ nắm lấy tay áo người lớn, muốn thứ gì đó lại không tiện mở miệng đòi hỏi, chỉ có thể nóng lòng đi theo, sốt ruột muốn phát hỏa miếng miệng, mong mỏi người lớn hiểu ý đưa đồ.

Thế nhưng người trước mắt này sao lại có tầm mắt kém vậy a! Bó cỏ lớn như vậy, ngươi cho ta một chút có thể chết sao?!

Nhưng mà Vân Dương nhiều lần đưa tay thăm dò, xích mã cũng dần dần không còn cự tuyệt, tập mãi thành quen, không phải chỉ sờ một chút thôi sao, cũng không mất miếng thịt ngựa nào.

Để ngươi sờ, ngươi có cho ta cỏ không a!

Ban đầu Vân Dương nhẹ nhàng tiếp xúc, có chút đụng chạm, đến hiện tại sờ trên sờ dưới, càng sờ càng tùy ý, càng sờ càng hài lòng, con mắt đã sớm híp lại thành đường chỉ nhỏ.

Xích mã này rõ ràng là mới thành niên, nhiều nhất cũng mới chỉ bốn năm tuổi, đối với nhân loại mà nói cũng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám, có nhiên là thời kỳ đỉnh phong hung hãn nhất, nhưng tố chất của nó thực sự khiến người trố mắt ngạc nhiên.

Thậm chí, Vân Dương còn cảm giác trong con ngựa này có một cỗ năng lượng đang khuấy động, mà loại năng lượng này cũng không phải ngựa nào cũng có.

Vân Dương suy đoán, hẳn là con ngựa này cũng ngựa trắng bên kia ăn được thứ gì đó đặc dị, khiến cho bản thân phát sinh dị biến nhất định. Nếu không chỉ với thiên phú bản năng của loài ngựa, tuyệt đối không thể cường hãn đến mức này!

Vân Dương mắt thấy chuẩn bị của bản thân sắp được đền bù, cuối cùng rút ra mấy cây trong đống cỏ, như bố thí mà đưa đến bên cạnh miệng ngựa.

Vân Dương vững tin, sau khi chính thức nếm qua cỏ xanh thấm máu tươi của hắn, xích mã này quyết không thể kháng cự được sự cám dỗ của mình!

Xích mà vừa nhìn tới, hai mắt lập tức sáng lên, há miệng, đầu lưỡi cuốn một cái, lập tức đem mấy cây cỏ xanh nhai kẽo kẹt trong miệng, vừa nhai một cái, hai mắt lại càng sáng thêm, vừa ăn, hai mắt vừa nịnh bợ nhìn Vân Dương, ừm, là thèm nhỏ dài nhìn chằm chằm bó cỏ lớn kia...

Vân Dương đưa tay vịn lưng ngựa, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ra hiệu rõ ràng: Còn muốn ăn cỏ? Được, để lão tử cưỡi ngươi, ngươi liền có thể có cỏ!

Xích mã lập tức hiểu ý nghĩ của người nào đó, lập tức lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn Vân Dương, trong ánh mắt chất chứa sự bất mãn.

Ta coi ngươi là bằng hữu, chính là coi trọng cỏ của ngươi, ngươi lại muốn cưỡi ta?

Trên đời này có chuyện như vậy sao?!