Ta Là Chí Tôn

Chương 497: Chờ đó mà xem!




Đám người Bạch Y Tuyết vì đã đánh lâu dài, khí lực hết nổi. Trước mắt tối đa cũng chỉ có thể phát huy nửa chiến lực bình thường. Nhưng coi như chỉ một nửa, cũng đủ để chứng minh thực lực đám người áo gai này không thể coi thường, đủ để dùng hai chữ khủng bố.

Phải biết, Bạch Y Tuyết cùng Vân Hầu đều là cao thủ Thiên cảnh, cho dù chiến lực không được đầy đủ, nhưng cũng xa xa cao hơn Sơn cảnh đại viên mãn!

Bạch Y Tuyết lại thúc dư lực, đối cứng với mười mấy người áo gai, lúc này trong tàn quân Ngọc Đường, cũng chỉ còn mình Bạch Y Tuyết đủ sức đánh một trận, dù sao thực lực Thiên cảnh Lục trọng của hắn cũng không phải để không. Đám người áo gai có thể ngăn trở người khác, thế nhưng muốn chặn đánh Bạch Y Tuyết, vẫn có chút không đủ!

Bạch Y Tuyết cường thế đối ứng trận thế kỳ quái, dư quang nhìn sang phía xa lại xuất hiện bảy tám người áo gai tay áo thêu chỉ vàng, nhưng người này hiển có địa vị cao hơn nhóm người ở đây một bậc, nhưng lại đứng ngoài quan sát, như chờ thời cơ xuất thủ.

Bạch Y Tuyết khẽ động tâm niệm, cơ hồ muốn thổ huyết:

- Ma Y Kim Câu! Các ngươi dám tham gia trận chiến này, không còn muốn tồn tại nữa sao?!

Người áo gai ở phương xa cười lạnh một tiếng:

- Đến cùng là ai tìm chết, chưa đến lượt ngươi nói.

Bạch Y Tuyết nổi giận kêu lên:

- Ma Y phái xưa nay không dính vào quốc quân tranh bá, không nhập thế tục, rời xa hồng trần. Trước mắt hai nước giao chiến, lại có quan hệ gì với các ngươi? Các ngươi tùy tiện dính vũng nước đục này, chẳng lẽ không sợ vi phạm tổ huấn, rước họa diệt môn, đoạn tuyệt truyền thừa?

Ma Y phái, chính là một trong thập đại môn phái trên Thiên Huyền đại lục, vũ khí duy nhất của môn phái này, chính là một cái móc câu.

Thậm chí, chất liệu của cái móc câu này, cũng tượng trung cho địa vị trong môn!

Phàm là người dùng Tinh Thần kim chế tạo kim câu, đều là đệ tử tinh anh, nhân vật trong yếu trong phái.

Nhưng Ma Y phái xưa nay không tranh quyền thế, xưa nay không dính giang hồ, càng không can dự hoàng triều tranh bá.

Nghe nói tổ sư khai phái năm xưa đã nói một câu.

“Cùng thế không thù, Ma Y Kim Câu, không nhiễm tục trần, không đọa cửu u. Tướng tướng vương hầu, cùng ta vô niệm. Tử tôn nhớ kỹ, chớ chọc ân cừu. Một khi kết thù kết oán, vĩnh thế dừng ở đây.”

Chính bởi như thế, Ma Y phái xưa nay không dính vào chuyện hoàng triều thế tục, chỉ bản thân thành danh lập vạn, phàm là chuyện vương triều hưng suy thay đổi, chưa bao giờ thấy được thân ảnh đệ tử Ma Y.

Thậm chí mỗi một tên đệ tử mới nhập môn, đều phải thề trước tượng Tổ Sư, vĩnh viễn không được dính vào hoàng triều tranh bá.

Nhưng Ma Y phái lần này hiện thân cõi trần, lại càng công khai tương trợ Đông Huyền, giao đấu Ngọc Đường. Mục tiêu đầu tiên lại là nhân vật hết sức trọng yếu của Ngọc Đường, Thu Kiếm Hàn Thu Lão Nguyên soái!

Đối với chuyện này, Bạch Y Tuyết thế nào cũng không nghĩ nổi.

Vì sao Ma Y phái đột nhiên vi phạm tổ huấn? Tham dự vào chuyện này?

Cái này thực sự không bình thường!

Nhưng bất kể thế nào, hiện thực đã là sự thật, Ma Y phái tham chiến, đối với đám người Bạch Y Tuyết

mà nói, tương đương với lực cản đột nhiên gấp đôi!

Những người này chủ công cuốn lấy đám Bạch Y Tuyết, Cung Tiễn thủ của Đông Huyền có thể thong dong lựa chọn vị trí, áp dụng phương thức đánh lén. Mà uy lực Huyền Thiết tiễn, coi như đám người Bạch Y Tuyết cũng không thể bỏ qua, sơ ý một chút là trọng thương chứ không đùa.

Hai lần cản trở, Bạch Y Tuyết nhất thời không thể tiến thêm!

Vân Dương vẫn anh dũng vọt tới trước, hiện tại phía sau hắn, đã chất đầy núi thây biển máu, tựa như Địa Ngục tái hiện. Đại đao trong tay đã chặt mẻ tới mười ba thanh!

Mà lúc này, hắn cũng đã thấy được những người áo gai kia.

Càng thấy được cảnh tượng đám người Bạch Y Tuyết gặp áp lực thế nào, tình thế lúc này lại trở nên nguy hiểm.

Vân Dương giận tím mặt:

- Ma Y phái!

Một tiếng gầm thét như lôi đình chớp giật, rung động trời cao!

Giờ phút này, mấy người áo gai quan chiến một bên cũng đã bắt đầu xuất thủ, gia nhập đoàn người đối phó Bạch Y Tuyết, duy nhất chỉ có hai người nghe được tiếng hét lớn, bản năng nhìn lại.

Chỉ thấy trong mảnh núi thây biển máu, một bóng hình đỏ tím xuất hiện, tựa như Sát Thần bước ra từ Địa Ngục, đằng đằng sát khí xông lại.

Trong miệng còn hét lớn:

- Tử tôn nhớ kỹ, chớ chọc ân cừu, một khi kết thù kết oán, vĩnh thế đều dừng ở đây! Ma Y phái, các ngươi nhớ tổ sư các ngươi đã nói gì sao! Các ngươi biết hôm nay các ngươi đã làm gì sao! Đã trái lời thề, phải nhận quả báo!

Trong thanh âm, nộ khí cùng sát khí trùng thiên lộ rõ, khiến người áo gai kia không nhịn được mà co rút lại.

Trong hoảng hốt, tựa như nhìn thấy tổ sư gia của mình hiện thân trong núi thây biển máu, ý vị sâm nhiên đi tới...

- Ngươi là ai?

Người áo gai cố gắng trấn định, trầm giọng hỏi.

Vân Dương vạch ra một đao, lần nữa bổ ra một mảnh chân không, điềm nhiên nói:

- Nếu hiện tại các ngươi thối lui, ta có thể coi như chưa có chuyện gì! Nếu các ngươi tiếp tục chấp mê bất ngộ, ta liền giết tới Mã Thủ sơn, diệt tuyệt đạo thống Ma Y các ngươi, để các ngươi ứng trọn lời thề!

- Đường trước đã có, đi thế nào, các ngươi tự quyết!

Thân thể người áo gai chấn động, đột nhiên cười lạnh:

- Chỉ là một tiểu nhi miệng còn hôi sữa, lại dám mở miệng uy hiếp Ma Y phái ta, chúng ta hông lùi, ngươi lại có thể làm sao?

Vân Dương cười ha ha:

- Tốt tốt tốt, ngươi chờ đó mà xem!

Tám chữ, chấn không mà ra, vang lên đinh tai nhức óc, chấn nhiếp lòng người.

Người áo gai nghe được, thân bất do kỷ mà giật nảy mình.

Lập tức, đã thấy thân ảnh màu tím, vượt qua đám người, hai tay liên tục giơ lên, từng đạo phích lịch như chớp giật hàn quang chém ra.

Những hàn quang này là binh khí mà hắn nhặt được từ bốn phía, vừa đoạt liền ném, gần như không gián đoạn mà ném ra ngoài.

Sau đó liền xuất hiện vô số tiếng hét thảm, đám Cung Tiễn thủ vừa vào chỗ, dang chờ phát công đã bị Vân Dương từng cái găm chết!

Liên tục mấy trăm đạo hàn quan, không một đạo nào thất bại!

Chỉ trong mấy tức, mấy trăm Cung Tiễn thủ hồn đi cửu tuyền!

Lúc này Vân Dương đã bay thẳng vào không trung, Hồng Hồng phía dưới mất đi phụ trọng trên lưng, động lực tăng mạnh, hí dài một tiếng, trực tiếp mở đôi chân dài, tái hiện tư thái cuồng xông, chỉ là lần này lại trực tiếp vọt lên ba trượng, tựa như thiên mã hành không, một đường giẫm lên đầu người xông tới.

Một con ngựa, lại có thể làm ra hành động kinh hãi thế tục như này, đủ để khiến đám người ở xa da đầu tê dại, tựa như đang nằm mơ.

Sau khi Vân Dương ném binh khí, giết Cung Tiễn thủ, dứt khoát bay lên chân trời, ngự không mà đi, mạn vũ trong đầy trời mưa tiễn, đột nhiên rơi xuống.

Điểm rơi chính là trước người Bạch Y Tuyết cùng Vân Hầu, khi thực sự đối mặt Ma Y phái, cương đao trong tay lập tức sáng lên, Thiên Ý đao pháp lần nữa hiển lâm.

Đao Bất Dung Tình, Đao Bất Lưu Tình, Đao Ngoại Hồng Trần, Sinh Tử Nhất Niệm.

Hét lớn một tiếng, hai chiêu bốn thức đồng thời chém ra.

Đao chiêu triển khai, không gian mấy chục trượng nhất thời bị đao quang tràn ngập, hoàn toàn không có nửa điểm lách người.

Sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, có tới mười mấy tên Ma Y phái hóa thành toái thi, hoặc là thân thể tàn phế ném ra ngoài, nhưng ở giữa không trung, cũng đã không tiếng thở, một mệnh ô hô!

Thanh âm lệ liệt của Vân Dương vang lên:

- Sinh cơ phía trước, mọi người theo ta xông ra!

Lập tức bước mạnh, một ngựa đi đầu, điên cuồng xông ra ngoài.

Tàn quân Ngọc Đường lập tức phấn chấn.

Tốt cho một câu sinh cơ phía trước, có sinh cơ liền có hy vọng, người, sợ nhất là không có hy vọng!

- Cản bọn họ lại!

Thanh âm lo lắng của Chiến Ca vang lên, hắn tuyệt không nghĩ tới, đã dùng tới đồng quy chiến pháp, ngọc toái chiến thuật, thế mà vẫn không thể ngăn nổi bước chân người áo tím kia, chẳng lẽ thực lực người kia còn mạnh hơn Bạch Y Tuyết!?

Vân Dương nghe tiếng, ánh mắt phát lạnh, bỗng khẽ vươn tay, một thanh trường mâu năm chắc trong tay, sau một khắc, đã lại hóa thành một đạo lưu quang!

Nháy mắt vượt qua mấy trăm trượng, thoáng như xuyên thẳng không gian, cắm chắc trên đại kỳ mà Chiến Ca đang đứng, một tiếng “oanh” bạo hưởng, Chiến Ca kêu to một tiếng, trực tiếp từ trên cao ngã xuống.

Đại kỳ đốc quân của Đông Huyền cũng tùy theo mà ngã, trên không càng như bom nổ, tan ra bốn phía.