Ta Là Chí Tôn

Chương 657: Thổ lộ tâm tình




Nói là chiếu cố Vân Dương, cũng không phải nói xuông vô căn cứ.

Hai cô gái cứ ngồi yên lặng tại chỗ, ban đầu Thượng Quan Linh Tú toàn lực chú ý vào Vân Dương, cho đến khi xác nhận Vân Dương không có việc gì, mới đem sự chú ý chuyển lên người Kế Linh Tê, lại lập tức cảm thấy sợ hãi kinh ngạc, bởi nàng phát hiện, Kế Linh Tê hiện tại so với lúc trước đã có biến hóa cực lớn, khí chất toàn thân cải biến long trời lở đất, nếu không phải chắc chắn người trước mắt là mật hữu chốn khuê phòng, nàng cũng khó có thể tưởng tượng được cùng là một người sao lại có thể thay đổi khí chất lớn đến vậy!

- Hôm nay để Linh Tú tỷ bị sợ hãi rồi.

Kế Linh Tê ôn nhu cười nói:

- Vừa rồi có chút nóng lòng nên chậm trễ, để tiểu muội đi pha trà cho Linh Tú tỷ.

Thượng Quan Linh Tú cười nhạt nói:

- Không sao, hôm nay ta được Vân Dương bảo hộ rất chu toàn, rất an toàn. Nói ra có lẽ muội muội không tin, nhưng chuyện hôm nay, từ đầu đến giờ tỷ tỷ ta vẫn chưa từng có bất kỳ lo lắng gì.

Kế Linh Tê nói:

- Linh Tú quả là đại khí, chỉ tiếc tên ngốc này lại liều mình đến thê thảm thế này.

Thượng Quan Linh Tú nói:

- Cái này lại là chuyện khác, trận chiến hôm nay với ta mà nói cũng chỉ là chuyện sinh tử, mà ta cũng đã sớm coi nhẹ sinh tử, nhưng Vân Dương còn nhiều điều lo lắng, đương nhiên phải kiệt lực ứng chiến.

Kế Linh Tê cười nói:

- Linh Tú tỷ nhìn thấy sinh tử, lòng dạ rộng rãi, tiểu muội lại cũng nghĩ quẩn như tên ngốc này. Luôn muốn có thể còn sống, hơn nữa phải sống tốt, dù sao có sống, mới có tư cách nói đến chuyện khác.

Thượng Quan Linh Tú hơi đổi sắc, chợt lại khôi phục trạng thái bình thường:

- Linh Tê muội muội nói không sai, có thể sống sót, đương nhiên sẽ không có ai muốn chết. Chỉ có điều, nếu quả thực đến thời khắc sinh tử, cần phải đưa ra lựa chọn, lúc đó khó tránh khỏi chuyện chấp nhất.

Kế Linh Tê thở dài:

- Mặc dù chấp nhất, nhưng cũng phải xem có đáng hay không a!

Thượng Quan Linh Tú không tiếp tục đáp lời, nội tâm lại thầm thấy kỳ quái, Kế Linh Tê hôm nay không những chỉ có khí chất biến đổi, mà ngay cả lời nói cử chỉ cũng như biến thành người khác, miệng lưỡi sắc bén hơn hẳn, bản thân nàng cũng ẩn ẩn cảm thấy không đỡ nổi.

Cho dù là lúc còn Nguyệt Như Lan ở đây, Thượng Quan Linh Tú cũng không cảm thấy hai người khó chơi hơn mấy, nhưng hôm nay đối mặt với một mình Kế Linh Tê, lại khiến cho Thượng Quan Linh Tú cảm thấy... Bản thân nàng không còn lời nào để nói, không phản bác được.

Thượng Quan Linh Tú nửa ngày không nói, Kế Linh Tê đối diện cũng cảm thấy lòng đầy không thoải mái.

Coi như chiếm được thượng phong ngoài miệng thì sao, hiện thực là người ta với Vân Dương vừa đồng sinh cộng tử, hơn nữa tên ngốc kia còn vì Thượng Quan Linh Tú mà không tiếc mệnh, để bản thân bị thương nặng đến mức này... Ừm, coi như không phải là thương nặng, thì cũng là bị thương, mệt đến không chịu nổi, hơn nữa trận chiến kia hiểm ác khó lường, Kế Linh Tê vừa đau lòng lại vừa cảm thấy nghĩ mà sợ, tự nhiên sinh cảm giác chán ghét Thượng Quan Linh Tú.

Thế nhưng nàng vừa đổi suy nghĩ, lại thở dài nói:

- Ta... Vừa rồi ta có chút nóng nảy, Linh Tú tỷ chớ giận tiểu muội a.

Lời này của nàng thực sự là thật lòng, Kế Linh Tê để tay lên ngực tự hỏi, trong tình huống này chớ nói là Vân Dương, mà coi như là nàng, nàng cũng không thể vứt bỏ Thượng Quan Linh Tú mà chạy một mình? Lựa chọn duy nhất cũng chỉ có chiến đấu đến cùng như Vân Dương!

Đồng sinh cộng tử!

Tuyệt sẽ không có lựa chọn khác.

Tương tự, nếu đổi cho Thượng Quan Linh Tú vào vị trí này, vậy Thượng Quan Linh Tú cũng tuyệt đối không lựa chọn buông tay mà đi.

Nghĩ thông điểm này, Kế Linh Tê tự nhiên hiểu rõ lời vừa rồi của nàng có chút quá đáng, tiểu cô nương cảm thấy ngại ngùng, trực tiếp xin lỗi bồi tội.

Thượng Quan Linh Tú cười một tiếng, hoàn toàn không lấy làm ngang ngược:

- Muội muội nói vậy cũng là vì lo cho an nguy của Vân công tử, chuyện này sao ta có thể không hiểu, nên sao có thể tức giận muội muội, kỳ thực tỷ tỷ nói là đã thấu sinh tử, nhưng sao có thể thực sự nhìn thấy sinh tử, nếu quả thực đã nhìn thấu triệt, lúc bị địch nhân vây kín, ta đã sớm nên tự vẫn, cái gọi là đồng sinh cộng tử, cũng chỉ là lựa chọn không cam tâm mà thôi!

Thượng Quan Linh Tú sao có thể không hiểu tâm tình Kế Linh Tê, cho nên lập tức trấn an lại.

Hai cô gái nhìn nhau cười, không còn vẻ ngăn cách.

Kế Linh Tê nhìn Vân Dương nằm trên giường, bĩu môi, thở dài:

- Gia hỏa này, nói hắn không hiểu phong tình, hắn lại vẫn rất... Rất... Nhưng nói hắn là công tử phong lưu... Đôi khi hắn lại cá gỗ đến mức khiến người muốn động thủ... Đánh chết cũng không hiểu, nào có phong thái thủ tịch hoàn khố Ngọc Đường trong truyền thuyết!

Có một lời sau cùng, nàng vẫn giấu trong lòng không nói: Rõ ràng là khúc gỗ không hiểu phong tình, hết lần này tới lần khác lại vẫn rất biết chiêu ong dẫn điệp, câu tam đáp tứ a...

Tỉ như vị trước mắt này, nữ trung hào kiệt, cân quắc hơn cả đấng mày râu, lại cũng bị gia hỏa này mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Thượng Quan Linh Tú nghe vậy nhất thời đỏ mặt, buồn bã nói:

- Kỳ thực hắn như vậy cũng tốt, rất khiến người an tâm.

Kế Linh Tê thở dài, nhìn Thượng Quan Linh Tú một chút, do dự hồi lâu, một câu dừng trong miệng vòng vo mười mấy vòng mới không nhịn được nói:

- Linh Tú tỷ, ta nghe nói, trong thời gian này... Có rất nhiều người đến Thượng Quan phủ cầu thân... Lại không biết, đến cùng Linh Tú tỷ có tính toán gì không?

Sắc mặt Thượng Quan có chút ảm đạm.

Nàng cười đắng chát, vô lực nói:

- Vấn đề này của muội muội hỏi rất đúng!

Kế Linh Tê cũng cười khổ một tiếng:

- Vấn đề này, dù sao cũng không thể né qua, cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt a.

Thượng Quan Linh Tú nặng nề nói:

- Ta cũng biết chuyện này không thể tránh, nhất định phải đối mặt. Có điều, nếu Linh Tê muộ muội ở vị trí như ta, muội sẽ lựa chọn thế nào?

Kế Linh Tê hít một hơi thật sâu:

- Linh tú tỷ, ở đây cũng không có ai, tỷ muội chúng ta cứ thoải mái thổ lộ tâm tình được chứ?

Thượng Quan Linh Tú nhìn thoáng qua Vân Dương nằm trên giường, trầm giọng nói:

- Được.

Kế Linh Tê nhẹ nhàng nói:

- Thực sự mà nói, đối với cảnh ngộ của Linh Tú tỷ, muội hiểu rất rõ, đối với tâm tư của tỷ, muội cũng cảm động lây...

Thượng Quan Linh Tú thở dài trầm thấp.

- Không thể không nói, trên vai tỷ... Gánh quá nhiều thứ, quá cực khổ...

- Nếu đổi vị trí, nếu ta là Linh Tú tỷ...

Kế Linh Tê khẽ cắn môi:

- Nếu trong lòng không có ai, vậy có thể... Dứt khoát lựa chọn một người có ích với gia tộc mình nhất, bản thân cũng không có đối tượng nào, như vậy người sống một đời, cây cỏ một xuân, vô tâm cả đời lại có thể làm sao.

- Nhưng mà... Nếu trong lòng đã có người, sao có thể sống vô tâm? Ta nghĩ... Lựa chọn của ta...

Từ trong ánh mắt của Kế Linh Tê, cũng ánh lên vẻ thống khổ từ đáy lòng:

- ... Có lẽ... Thà tự mình gánh hết thảy, kiên cường tiến lên... Gánh tới lúc nào thì hay lúc đó...

Thượng Quan Linh Tú cúi đầu, yên lặng gật đầu.

Điều Kế Linh Tê nói, cũng là điều mà nàng suy nghĩ trong lòng.

Mỗi lời mỗi chư, đều giống như đúc.

Nàng thâm cảm thấy trái tim run rẩy, khó tự đè xuống, cơ hồ muốn lớn tiếng khóc một trận, giải tỏa cảm xúc kiềm chế đã lâu.

Vẻ ngoài một mực giả kiên cường, bị mấy câu nói ngắn ngủi triệt để đánh tan.

- Cho nên ta nghĩ, hiện tại chỉ sợ... Linh Tú tỷ đã hạ quyết tâm, sống cô độc cả quãng đời còn lại.

Kế Linh Tê nhẹ nhàng than thở, ánh mắt ánh lên một tia không đành lòng.