Ta Là Chí Tôn

Chương 671: Vân Tôn, ngươi không nghĩ tới sao?




Phủ đệ lớn như vậy, lúc này đã sớm bị ánh lửa hừng hực nuốt hết!

Từ xa đã có thể thấy, ngọn lửa bốc lên cao vút, sóng nhiệt cuồn cuộn, dù đứng cách xa hơn trăm trượng, cũng có thể thấy bỏng rát.

Đám người Vân Dương thấy thế, tất cả đều đứng lại, trong mắt đầy vẻ khó tin.

- Nơi cháy là phủ đệ của Tất tiên sinh!

Ánh mắt Vân Dương ngưng lại:

- Đến cùng là có chuyện gì, sao lại đột nhiên cháy, hỏa thế còn mạnh đến vậy?

Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:

- Cháy? Hỏa lớn như vậy, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, ta đoán chứng... Phải sớm đã chuẩn bị kỹ càng, mới có thể khiến lửa bộc phát hung mãnh như vậy, có trận đại hỏa này cản trở, e là mục tiêu chuyến này của chúng ta đã phải thất bại, thậm chí ngay cả chút xíu dấu vết cũng đừng mong qua được biển lửa này!

Vân Dương hừ một tiếng, thân thể lập tức xông lên không trung, lóe lên một cái rồi biến mất...

Ào ào ào...

Vô số dòng nước từ trên trời trút xuống, vẩy vào biển lửa hừng hực, khung cảnh tựa như Thiên Hà chảy ngược.

Cùng lúc đó, ba cái miệng giếng trong phủ Tất tiên sinh, cũng đồng thời phun ra ba cột nước lớn, thiên địa hợp dòng, mặc dù đại hỏa như thế, cũng chỉ mất có mấy chục giây đã bị dập tắt triệt để, chỉ để lại khói xanh lượn lờ.

Nhưng mà nước vẫn chưa hề đình chỉ, vẫn không ngừng cuồn cuộn cuốn qua, cọ rửa Tất phủ, ngay cả những chỗ chỉ còn một chút sóng nhiệt, cũng nhanh chóng phải thối lui.

Thân thể Vân Dương lại lóe lên, nhanh chóng tiến vào trong Tất phủ.

Cho dù nước mà hắn tạo ra có dập lửa nhanh thế nào, cũng không thể thực sự vãn hồi được tất cả, nhưng thứ đã đốt, đã hủy cũng không thể nào khôi phục được, khắp Tất phủ là những mảnh vách nát tường xiêu, thoáng như Quỷ vực. Ngay cả những thanh xà nhà bền chắc nhất, lúc này cũng đã hóa thành than cốc.

Vân Dương nhanh chóng dạo qua một vòng, lại đem thần thức thả ra, quét qua toàn bộ Tất phủ, chỉ thấy toàn bộ gia đinh, hộ vệ Tất phủ đều cháy đen ngã lăng trong phòng, trong viện...

- Không ai trốn thoát? Tất tiên sinh ra tay thực ác độc!

Bước tới thư phòng, Vân Dương kinh ngạc phát hiện...

Vốn ban đầu hắn nghĩ, đại hỏa này chính là kế thoát thân của Tất tiên sinh, dùng đại hỏa hấp dẫn lực chú ý của mọi người, còn Tất tiên sinh sẽ nhân cơ hội mà trốn, càng nhờ vào đại hỏa, triệt để chôn vùi hết thảy tin tức, đám gia đinh hộ vệ không đáng quan tâm, chỉ cần bản thân Tất tiên sinh có thể bỏ chạy, những thứ khác đều không cần nghĩ nhiều.

Thế nhưng Vân Dương lại kinh ngạc nhìn thấy bốn bộ thi thể trên mặt đất, bốn bộ thi thể này, diện mạo đều sinh động như thật, chỉ có mái tóc bị sóng nhiệt ảnh hưởng nên hơi chút quăn lại, thực không biết Tất tiên sinh làm thế nào, nơi này rõ ràng chính là nơi bốc cháy đầu tiên, nhưng lại vẫn cứ là nơi bảo tồn hoàn chỉnh nhất.

- Cổ quái, thực sự không thể hiểu nổi, trong bốn người này, nhất định có một người là Tất tiên sinh không thể nghi ngờ.

Vân Dương nhìn kỹ:

- Bốn người có cùng chung một diện mục. Lại không phải là thuật dịch dung, nếu nói là đã sớm chuẩn bị, thì cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân, tuyệt không thể như vậy...

Đám người lần lượt chạy đến, nhìn thấy cảnh này cũng không còn gì để nói.

Tất tiên sinh trí kế thông thiên, không gì không làm được trong truyền thuyết, kẻ có được Tam trọng thế thân, lại cứ thế vô thanh vô tức chết rồi?

Hai là do ba cái thế thân cùng chết, nên ngay cả ý đồ đào thoát giãy dụa cũng không có?!

Diện mục bốn bộ thi thể đều bình tĩnh dị thường, tựa như tử vong với bọn hắn chẳng qua là chuyện đến bữa thì ăn, đến đêm thì ngủ!

Đại địch khiến đám Vân Dương nơm nớp lo sợ, thậm chí còn chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào như Tất tiên sinh, lại cứ vậy mà... Chết!

Biến hóa chênh lệch khó nói nên lời này, khiến đám người cảm thấy đại hỷ đại bi quá đột ngột.

Đến khi chết, Tất tiên sinh vẫn giữ tư thế ngồi trên bàn sách, trong tay hắn còn cầm một quân cờ trắng.

Bàn cờ đã sớm chất đầy tro tàn khói bụ, Vân Dương thổi nhẹ một cái, phủi đi tro bụi, lộ ra bàn cờ, chính là ván cờ dang dở, mà ngày đó hắn mới đánh cùng Tất tiên sinh.

Trên mặt bàn, còn để đó một bản kỳ phổ.

Vân Dương nhận ra, đây chính là bản kỳ phổ mà hắn lấy từ trong tay Phượng Huyền Ca, cũng chính là bản kỳ phổ mà Tất tiên sinh đã cướp đi.

Rõ ràng nơi này là nơi xuất phát của đại hỏa, vốn nên là nơi hỏa thế thịnh nhất, nếu như ở đây chỉ có bốn bộ thi thể được bảo tồn hoàn hảo, như vậy có thể dùng lý do vì tu vi bốn người đều rất cao, dù đã chết, thì nguyên khí vẫn có thể bảo vệ thi thể, thế nhưng bàn cờ kia lại cũng có thể bảo tồn hoàn hảo, càng quá đáng hơn, là bản tàn khổ kia vẫn có thể giữ nguyên, nếu trong này mà không có điều đặc biệt, có đánh chết thì Vân Dương hắn cũng không tin!

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy kỳ phổ, quả nhiên phát hiện, trên mặt bàn bị bản kỳ phổ che lại có chữ viễn.

Đó là chữ do người dùng tay khắc lên bàn.

Hết thảy chỉ có bảy chữu, nhưng chính bảy chữ này lại khiến người cảm thấy quỷ dị khó nói nên lời, chất đầy vẻ dương dương đắc ý.

Bảy chữ này... Vân Tôn, ngươi không nghĩ tới sao?!

Con ngươi Vân Dương lập tức co rút lại.

Vân Tôn, ngươi không nghĩ tới sao?

Ta không nghĩ đến cái gì?!

Vân Tôn?!

Ngươi viết như vậy... Là đã xác định thân phận của ta sao?!

Nhưng nếu thực như vậy... Vì sao ngươi không nói?

Đây chính là đại cơ mật, có cơ mật này, tuyệt đối có thể đổi được vô số tài nguyên!

Hơn nữa, đến cùng là ai bức giết ngươi? Hoặc nói là... Tại sao ngươi phải tự sát?

Sau khi kiểm tra mấy bộ thi thể, Phương Mặc Phi nói:

- Nguyên nhân dẫn đến cái chết của mấy người này là do tự đoạn kinh mạch, điều này không thể nghi ngờ, nhưng... Trước khi bọn hắn tự đoạn kinh mạch, thì sinh cỡ đã bị một lực lượng nào đó cắt đứt, tổn hại gần hết, lục phủ ngũ tạng cũng đã suy yếu... Có vẻ như tiếp nhận một loại pháp môn nào đó, mà dẫn đến sinh cơ tiết hết ra ngoài.

- Thế nhưng huyết dịch trong cơ thể bọn hắn, lại không hề có dấu hiệu suy bại. Phải biết, máu là mệnh chi nguyên, dưới tình huống sinh cơ tận tiết, huyết dịch phải bị hôi bại trước tiên, thế nhưng bọn hắn lại không hề có dấu hiệu này...

- Sau đó, mới là tự đoạn kinh mạch mà chết, nói cách khác, sau khi lửa cháy một lúc, bọn hắn mới chết!

- Nhưng cuối cùng là vì sao, trong này ẩn chứa thật nhiều bí ẩn, nan giải a...

Vân Dương vỗ bàn một cái, thản nhiên nói:

- Cần gì phiền não vô ích, hiện tại người đã chết, mục tiêu của chúng ta coi như đã đạt thành.

Cái bàn kia khẽ vang một tiếng, ứng chưởng mà hóa thành bột phấn, trên bàn có nội dung tiết lộ thân phận Vân Tôn của hắn, ngoài hắn ra, không được để bất luận kẻ nào được thấy.

- Xét nhà!

Vân Dương bình tĩnh nói:

- Chuyển hết thảy những thứ có giá trị về phủ, chú ý tìm mật thất! Nếu hắn không cam tâm mà chết, như vậy nhất định có để lại manh mối.

Đám người nghe lệnh, bắt đầu chia nhau hành động.

Không ngoài dự liệu, đám người nhanh chóng tìm được mật thất, hơn nữa còn tìm được tới bốn cái mật thất.

Nhưng điều ngoài ý muốn của đám người, lại là trong mật thất lại trống rỗng chẳng có gì, hoàn toàn khác xa với những điều mà Vân Dương hắn mong muốn.

Lửa lớn như thế, sớm đã kinh động tới Hoàng Thành Thủ Vệ quân, binh mã từ bốn phương tám hướng không ngừng chạy tới.