Ta Là Chí Tôn

Chương 872: Ân Cừu




Vân Dương cười nhạt:

- Rõ ràng, đây là một ván cờ!

Niên tiên sinh hoang mang nói:

- Ván cờ? Rõ ràng!

- Không sai, đây chính là một ván cờ mà ta bố trí tỉ mỉ, một ván cờ nhắm vào trung tâm trọng yếu của Tứ Quý Lâu.

Vân Dương nhẹ giọng nói:

- Một nội dung quan trọng tạo thành hành động này, chính là toàn bộ Tứ Quý Lâu chết hết, điểm này do ngươi phối hợp hoàn thành, đúng là nhân tài hiếm có.

Niên tiên sinh cười một tiếng thê lương, tự giễu nói:

- Ta vẫn luôn phối hợp tốt.

Nói xong không tự chủ được mà thở dài một hơi.

- Thử nghĩ một chút, bằng lực lượng của các ngươi, nếu như một lòng muốn chạy trốn, tận lực ẩn nấp, thực sự quá dễ dàng. Thiên hạ này rộng lớn, ta muốn tìm tới từng người trong các ngươi, có khác gì mò kim đáy biển, thậm chí dù tiêu diệt toàn bộ các ngươi, chỉ sợ ta y nguyên vẫn luôn hoài nghi, có phải vẫn còn cá lọt lưới hay không, nhưng vì ngươi động thủ, tuyệt đối không còn cá lọt lưới.

- Một điểm mấu chốt khác thúc đẩy ván cờ này, chính là Thần Cốt của bốn người Kiếm Tuyết Sương Băng.

- Ta đoán chừng vào một lúc nào đó, ngươi sẽ dùng hết thủ đoạn nhằm thu hồi Thần Cốt. Thực tế ta cũng một mực chờ đợi cơ hội này, mà hành động thu hồi chôn vùi thi cốt của ngươi, chính là sự phối hợp tốt nhất đối với ta.

- Vì thế, đây là một ván cờ, ván cờ do ngươi cung cấp điều kiện tốt nhất.

Vân Dương nói:

- Ta đã nói cho ngươi biết toàn bộ ván cờ, ta chỉ càng muốn biết, Niên tiên sinh có tuân thủ hứa hẹn, nói cho ta biết vị trí của Thần Mộ kia không.

Trong miệng Niên tiên sinh đã bắt đầu ứa máu, đau thương nói:

- Tự nhiên là muốn nói cho Vân Tôn đại nhân.

- Ngươi thắng, những thứ này đều của ngươi!

Hắn nhìn Vân Dương, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ quái, tựa như là thương cảm, lại tựa như độc ác... Nhưng tất cả đều lóe lên một cái liền biến mất.

Hắn cười lớn một tiếng:

- Vị trí của Thần Mộ... Nằm ngay phía sau tổng đà Tứ Quý Lâu, ở giữa không trung, chỉ cần truyền vào huyền khí, chống đỡ ba điểm tựa ở ba phương hướng, lập tức có thể mở ra Thần Mộ.

- Ha ha ha... Thần Cốt hợp thân, Thiên Lộ khai môn, vô địch thiên hạ, thành tựu Tiên Tôn! Vân Dương, những thứ này, đều là ngươi rồi!

Niên tiên sinh cười, thanh âm dần yếu đi, cuối cùng lộ ra ý cười:

- Tứ Quý trầm luân... Ha ha ha... Tứ Quý Lâu... Ha ha ha... Thua, thua rồi...

Liên tục nói mười mấy chữ thua.

Nghiêng đầu một cái, không còn hơi thở.

Nhưng thân thể của hắn vẫn còn đang run rẩy, đó là lực lượng Thần Cốt vẫn đang tàn phá bừa bãi.

Lại qua hồi lâu, một tiếng bịch âm vang, thân thể Niên tiên sinh hóa thành vô số thịt nát, hoàn toàn biến mất giữa thiên địa.

Cùng lúc đó, một cỗ uy năng vô địch chậm rãi khuếch trương từ giữa rừng núi.

Ngọn nguồn uy năng, chính là 54 khối Thần Cốt phô bày trên mặt đất.

Mỗi một khối đều trong suốt tuyết trắng, tỏa sáng lập loè.

Nhiều năm như vậy, Tứ Quý Lâu đã thu thập được mấy khối Thần Cốt thế này?

Thân thể xương cốt con người đâu chỉ số này, nếu như Thần Cốt thật sự là thân cốt lột xác biến đổi mà thành, qua vô số năm tháng, Tứ Quý Lâu thu thập được dĩ nhiên chỉ là một số lẻ!

Xem xét những Thần Cốt này, Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi, vung tay lên đã thu hồi tất cả.

Hồi lâu sau, Vân Dương xoay người, phát hiện Kế Linh Tê đang kinh ngạc nhìn mình, thấy Vân Dương nhìn nàng, chợt lộ ra một dáng tươi cười xinh đẹp vô cùng:

- Chúc mừng ngươi, rốt cuộc báo được đại thù, kết thúc thù xưa.

Vân Dương nghe vậy thì thở phảo nhẹ nhõm một hơi dài.

Hắn ngẩng đầu lên trời, nhắm mắt lại, bất động thật lâu, càng không nói một câu.

Những thứ đã xảy ra trong vài năm qua, hết thảy mọi thứ, tất cả đều như mây trôi nước chảy, đều dần dần hiện lên trước mắt.

Thổ Tôn, Mộc Tôn, Thủy Tôn, Hỏa Tôn...

Từng gương mặt mỉm cười quen thuộc, chậm rãi bay xa trước mắt mình, đi xa...

Kế Linh Tê không hiểu gì, đứng ngẩn ngơ một bên mà nhìn, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào gương mặt Vân Dương, dường như trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, có vô tận biến hóa tang thương hiện ra cụ thể trên gương mặt Vân Dương.

Đây căn bản là chuyện không thể nào, xét niên kỷ của Vân Dương, mặc dù kinh nghiệm phong phú, nhưng làm sao có thể tang thương như thế.

Nhưng Kế Linh Tê lại cảm thấy rõ ràng chính mình không có nhìn lầm.

- Ngươi dự định khi nào sẽ đi tìm kiếm Thiên Thần chi mộ?

Kế Linh Tê cao giọng hỏi.

Trạng thái của Vân Dương lúc này hiển nhiên không bình thường, mặc dù Kế Linh Tê không muốn quấy rầy, nhưng không thể không cắt ngang suy nghĩ của Vân Dương.

Vân Dương ngừng lại một chút mới nhẹ giọng đáp lại:

- Chắc chắn phải đi đến đó, chỉ có đi đến đó, con đường tu hành của chúng ta hiện tại mới chính thức viên mãn. Nhưng mà trước đó, ta dự định ở lại trong này vài ngày.

Kế Linh Tê nói:

- Nghỉ ngơi ở đây vài ngày cũng tốt, cuộc chiến lần này, tuy rằng bố cục thành công, giành được toàn thắng, nhưng tâm thần và thân thể đều bị hao tổn rất nhiều, quả thực nên nghỉ ngơi vài ngày cho tốt... Phải rồi, có cần báo bình an với phó soái ở dưới núi hay không?

Vân Dương trầm mặc một chút rồi nói:

- Không cần. Trận thế nơi đây có thể nói là hoàn mỹ, chỉ cần không phải phá vỡ mắt trận từ bên trong, cưỡng ép phá hỏng từ phía ngoài, căn bản là khó vô cùng, đại động tác của Niên tiên sinh ngược lại đã làm nên một chuyện tốt.

Chờ lúc chúng ta rời đi, ta sẽ gia cố thêm một tầng trận cơ cho nơi này, khiến cho đại trận này tuyên cổ trường tồn, không cách nào có thể phá. Từ nay về sau, ta không hy vọng có bất cứ người nào đến Thiên Huyền Nhai này.

Kế Linh Tê hiểu được:

- Ta biết rồi, chờ một chút, ta giúp ngươi bố trí, hoàn thiện trận thế.

Ban đêm.

Vân Dương vẫn y nguyên ngủ trong Cửu Tôn miếu, một ngày này hắn nghỉ ngơi rất sớm, hắn vừa nằm xuống, Kế Linh Tê đã nghe được tiếng hô hấp đều đều... đã ngủ thiếp đi.

Trên gương mặt thiếp ngủ của hắn, là một loại buông lỏng khó nói nên lời.

Còn có... Loại vui mừng không kịp chờ đợi, muốn báo cho các huynh đệ... tựa như một hài tử nóng lòng muốn khoe khoang.

Nhìn một lúc, trên gương mặt Kế Linh Tê không tự chủ hiện ra rất nhiều ôn nhu ân cần.

Dù nàng chỉ biết chút ít, nhưng vẫn hiểu rõ như cũ, đoạn đường Vân Dương đã đi, không dễ dàng ra sao, những bước đi chồng chất khó khăn thế nào, như giẫm trên băng mỏng, như nhảy múa trên lưỡi đao, như xiếc trên vách núi, một cái so với một cái càng thêm nguy hiểm.

Vì báo thù cho các huynh đệ, Vân Dương vào sinh ra tử, lo lắng hết lòng.

Vì Ngọc Đường, vị Vân Tôn này cũng dốc ra toàn bộ tâm lực bản thân hắn có.

Làm con dân Ngọc Đường, có thể nói Vân Dương đã làm đến cực hạn!

Làm huynh đệ, hắn cũng tương tự làm đến cực hạn.

Thậm chí, trong mắt Kế Linh Tê, làm một nam nhân, Vân Dương cũng đã làm đến cực hạn.

Kế Linh Tê tin chắc, Vân Dương, cái tên Vân Tôn, sẽ lưu truyền vĩnh cửu trên mảnh đất đại lục Thiên Huyền này, đó là... Huyền thoại truyền kỳ không ai có thể thay thế!

Lúc này Vân Dương đã ngủ thiếp đi, tâm thần hoàn toàn buông lỏng.

Ban đầu hắn nằm xuống rất sớm, nhưng hắn không nghĩ đến chính mình sẽ ngủ nhanh như vậy, hắn vốn nghĩ rằng bản thân còn phải trằn trọc một chút, không ngờ vừa mới nằm xuống, lập tức có một cơn mệt mỏi tràn tới, Vân Dương hoàn toàn không chút chống cự, cứ thế ung dung ngủ thiếp đi.

Một giấc này, hắn đã mơ.