Ta Là Một Ảnh vệ

Chương 35: Ảnh vệ bị vạch trần




Lúc Lô Định Vân mở miệng nói ta sợ ngây người, đã nhiều ngày như vậy ta vẫn luôn cho rằng y chính là một tên rất hài hước, thật không ngờ y che dấu sâu như vậy ta vậy mà lại không nhìn ra… CMN lúc nào cũng bắt ta diễn vở 《 Sự biến mất của thiếu niên vô gian đạo chi ngốc manh》 và 《 Sự biến sắc của thiếu niên không quá ngốc 》 như vậy cũng được sao?

Y phúc hắc như vậy, cấp cao như vậy, thích thoát ly cấp dưới như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của ta sao?

“Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà mặt không đổi sắc, như thế quả thật không hổ là người được Tấn Vương vô cùng tín nhiệm.” Lô Định Vân hí mắt, khóe miệng hơi hơi nâng lên: “Ngươi không hiếu kỳ ta làm sao nhìn ra sao?”

Lòng ta quá mệt mỏi, vì thế hồi đáp: “Không có hứng thú.”

“A, khẩu thị tâm phi.” Lô Định Vân hừ nhẹ: “Ta không thích người như ngươi vậy.”

Ta: …

“Thôi, nếu ngươi đã muốn biết như vậy, ta liền nói cho ngươi nghe.” Lô Định Vân khoan thai nói: “Vốn là nếu theo những gì ngươi đã nói, trước đó thái độ của Lương Tiểu Hầu gia đối với ngươi có vẻ quá mức kỳ quái, huống hồ người tên Chiến Bạch hắn vẫn luôn mang theo bên cạnh, có vẻ quan hệ với ngươi không phải ít.

Ta không nghe nói Lương Văn Hạo có mang người nào từ biên cương về, mà người tên Chiến Bạch kia cũng sẽ không phải là người của Lương phủ —— nếu không hai người bọn họ lắc lư như vậy, Chiến Bạch sớm đã bị Lương công (công = cha) đánh gãy chân. Nhưng nhìn vết chai trên tay, Chiến Bạch lại chính là người đã nhiều năm sử dụng vũ khí, lúc y xuất hiện không chủ định sẽ đi sau Lương Văn Hạo một bước, vừa có thể bảo hộ hắn mà cũng sẽ không đi quá giới hạn, thân phận hiển nhiên cũng không phải rất cao.

Nói cách khác, Chiến Bạch là thị vệ, đồng thời chủ nhân ban đầu của y, là Lương Văn Hạo tín nhiệm, người mà Lương công không muốn đắc tội. Người như vậy rất dễ đoán, trừ bỏ Tấn Vương, còn có ai chứ?”

Y liếc ta một cái, nói tiếp: “Mà ngươi, Chiến Huyền, cùng Chiến Bạch đương nhiên đều là người của Tấn Vương.”

Ta: …

Thám tử lừng danh Conan Lô Định Vân quá mức ngưu bức, lòng ta dường như đã bị rung động thật lớn—— phí tổn thất tinh thần ta sẽ không thu, có thể kí tên được không?

Lô Định Vân liếc liếc ta, giọng điệu thường thường: “Việc này kỳ thật rất dễ đoán, hơn nữa ——” y nói đến một nửa, bỗng nhiên vươn tay thăm dò trên mặt ta, bởi vì khoảng cách quá gần, sự tình lại đột ngột, ta lại đang thất thần, để y đắc thủ.

Ta kịp phản ứng đẩy tay y ra, đồng thời nhân cơ hội tiện tay lấy một thứ từ chỗ y, nhanh chóng lui về phía sau kéo ra khoảng cách, cúi đầu phát hiện thứ lấy được lại là một gói đậu rang, liền nhíu mày quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Lô Định Vân.

Lô Định Vân vịn ghế dựa, vỗ vỗ vạt áo, ngồi xuống vừa chơi đùa mặt nạ của ta, vừa cao giọng nói mặt không đổi sắc: “—— hơn nữa, trên mặt nạ của ngươi còn phóng khoáng viết một chữ Tấn.”

Ta: …

Tấn Vương ngươi là đồng đội của heo sao, giống như động vật đến kỳ động dục nơi nơi lưu lại ký hiệu còn tự mình vụng trộm vui vẻ, không cẩn thận một cái là bị tóm gáy a.

Đờ mờ, còn liên lụy đến ta nữa.

“Ta vạch trần ngươi, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, Tấn Vương muốn động tay động chân vào chuyện ở Phần Châu, thì cứ quang minh chính đại mà động vào đi. Nhưng ta cũng không cam đoan mình sẽ giữ kín như bưng đâu…”

Lô Định Vân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta, bỗng nhiên thử nhếch khóe miệng một cái: “Cũng không nghĩ tới ngươi thật sự là một mỹ nhân, trách không được Tấn Vương coi ngươi như bảo bối mà che chắn cẩn thận. Gói đậu rang kia liền cho ngươi đi, đừng có đằng đằng sát khí như vậy, cũng coi như là sự ngưỡng mộ của ta đối với Chiến Huyền một trong tứ đại ảnh vệ dưới tay Tấn Vương đi. Chiến Huyền và Chiến Bạch, các ngươi là đặt tên theo tứ phương sao?”

Trong ngữ điệu không hề dao động của y lộ ra chút ý tứ hàm xúc khoe khoang, trong câu chữ đều là “Đám người địa cầu ngu xuẩn các ngươi rất thích đến quỳ liếm ta”.

Dừng một chút, Lô Định Vân nâng cằm, bình tĩnh hỏi: “Hai người còn lại, có lẽ là gọi Chiến Thanh… Và Chiến Chu (*)?”

(*) “chu” cũng là chỉ màu đỏ, là đỏ thắm (trong “chu sa”), còn “xích” là đỏ sẫm, đỏ đậm (thiên về đen)

Ta sửng sốt.

Năng lực trinh thám quá cường đại.

Nhưng mà hình như có một vấn đề nhỏ?

… … Đờ mờ Chiến Chu là cái gì a? Đứng lại (*) ngươi muội a, lão Đại rõ ràng tên là Chiến Xích, Chiến của Chiến Xích, Xích của Chiến Xích biết không!

(*) Chiến Chu [战朱] đọc là /zhànzhū/ hài âm với [站住] /zhànzhù/ nghĩa là “đứng lại” =))))) trưởng FC fan cuồng của Lão Đại là đây =)))

Y bị sụp hố như vậy ta cũng rất khó xử, ngươi nói xem chân tướng tàn nhẫn như vậy mà nói trắng ra, có khi nào sẽ làm hại tới nội tâm mẫn cảm của vị thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành này hay không? Y mà kích động có thể give me some color to see see (*) hay không? Một thám tử lừng danh Conan Lô Định Vân trong tương lai có thể chết non trong tay ta hay không?

(*) câu gốc là “give you some color to see see”, theo baidu thì, “đây là một cách học Tiếng Anh của người TQ, tức là đem từng chữ tiếng Trung dịch sang tiếng Anh (chính là kiểu word-by-word đó), có nghĩa là: đưa cho bạn chút sắc màu để nhìn một chút ~ tôi sẽ giúp bạn trở nên tốt hơn” =.= giải thích như không, bạn nào hiểu mong giúp mình đoạn này nhé,  mình xin cảm ơn ~

Aiz, làm một  người địa cầu ngu ngốc thật sự là rất khó khăn.

Ta trù trừ trầm mặc một hồi, rốt cục quyết định vẫn lấy cổ vũ là chính, an ủi là phụ, bịa ra một lời nói dối có tình có lý, chú trọng chi tiết để cứu vớt khiến thế giới càng thêm tốt đẹp, vì thế gật gật đầu, chân thành nói: “Đúng, Chiến Thanh và Chiến Chu, Chiến Chu còn có một đệ đệ tên Lưu Bộ (*).”

(*) lưu bộ = dừng bước, đứng lại

Lô Định Vân: …

Cả người y sửng sốt trong chốc lát, trên mặt đột nhiên hơi hồng hồng, yên lặng đứng lên đoạt lại gói đậu rang, cũng trả lại mặt nạ cho ta, sau đó hấp tấp đi ra cửa, vung tay nhấc chân đi về phía nhà bếp.

Qua khoảng nửa chén trà, trong tiếng rống giận “Đừng có quấy rối” của đầu bếp, lại nghiêng ngả lảo đảo đổi hướng đi về phòng.

Ta: …

Các bạn nhỏ, qua ví dụ của Lô Định Vân giúp cho chúng ta biết, lòng tự trọng quá mạnh sẽ dễ dàng gặp trở ngại, bây giờ nếu muốn sống thật vui vẻ, hoặc là da mặt dày, hoặc là không biết xấu hổ, cho dù bị đánh vào mặt cũng phải kêu lên một tiếng thích.

Ngẫm lại xem, đều là cha sinh mẹ dưỡng, chỉ là việc nhỏ đã mắc cỡ chết được vậy quá là không thỏa đáng phải không.

Có điều nếu Lô Định Vân đã tới cửa uy hiếp ta, ta dù sao cũng nên báo cáo một chút với Tấn Vương. Nơi này cách Ninh An không xa, hẳn là sẽ có ám ảnh.

Ta tự hỏi nửa khắc, do dự một chút vẫn là thu mặt nạ vào trong ngực, đẩy cửa sổ sau phòng bên cạnh một ngõ nhỏ, không một tiếng động từ trong đó lướt người ra ngoài, kề sát chân tường chuồn ra khách điếm, tới đường cái, ở nơi không chút thu hút khắc lại hình một con mắt.

Thiên nhãn vọng thiên hạ sự, thiên nhĩ văn thiên hạ thanh. (*)

(*) ngàn mắt nhìn chuyện thiên hạ, ngàn tai nghe tiếng/chuyện thiên hạ

Đây là ký hiệu liên lạc của riêng ám ảnh, trước khi đi, Tấn Vương ôm ta một cái, dán ta bên tai nói.

Ta còn nhớ rõ lúc ấy hắn nghiêng đầu nhìn Lương Văn Hạo một cái, nhẹ giọng nói một câu: “A Huyền, ngươi phải nhớ thật kỹ, Văn Hạo tuy rằng cùng ta thân hậu, nhưng hắn là người của Lương gia.”

Ngữ khí ngay lúc đó của Tấn Vương rất phức tạp, ta kỳ thật không sao làm rõ được thâm ý trong lời nói của hắn. Nhưng người như ta, rốt cuộc vẫn là biết càng ít càng tốt.

Nghe theo mệnh lệnh là chức trách của ảnh vệ, mà chỉ đơn thuần nghe theo mệnh lệnh lại là nguyên tắc bảo mệnh (giữ mạng) của ảnh vệ, không nên truy đến cùng, không cần đào sâu, không thể bát quái (lắm chuyện, đưa chuyện).

Ta không đau trứng, ta rất bình tĩnh.

Dù sao giữ một khoảng cách với Lương Văn Hạo việc này cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đối với ta. Quan hệ giữa ta và Lương Văn Hạo vốn vẫn không tốt như vậy, ta ngại hắn ồn ào đến hoảng sợ, hắn chê ta không nói lời nào, sự khác biệt quá lớn, thật sự không thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ.

Bởi vậy hiện tại khác biệt ở chỗ, trước kia việc ta chán ghét hắn là chuyện cá nhân, hiện tại chuyển thành chuyện công.

Ta vừa nghĩ như vậy, vừa đang định trở về, thì lại có một tên khất cái mặt mũi lấm bẩn cọ lại đây giữ chặt quần áo của ta, run run rẩy rẩy mà vươn tay, giơ lên một cái chén bể trước mặt ta.

Trên viền cái chén bể kia, có khắc một cái tai rất nhỏ, không chút thu hút …