Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa

Chương 5




Editor: Tiểu Ly Ly.

Thời gian thoáng chốc đã tới tháng năm, Lục Châu bưng tới cho Trường Hoan mấy cái bánh chưng nho nhỏ, lá bánh chưng có góc cạnh bị sợi tơ màu đỏ cuốn lấy, thập phần đáng yêu.

Trường Hoan lột ra vừa thấy, Sơn Chi quả* bị phơi khô ngâm với gạo nếp nấu chín lộ ra màu vàng nhàn nhạt, mặt trên không đều do được khảm mứt hoa quả táo đỏ, còn tản ra hơi nóng rõ ràng là vừa ra nồi, mùi hương ngọt thơm ngào ngạt chui vào xoang mũi, Trường Hoan cắn một ngụm thỏa mãn mà nở nụ cười.  

Sơn chi quả*: còn gọi là quả dành dành, là vị thuốc Đông y lấy từ hạt dành dành, tên khoa học là Gardenia Jasminoides Ellis, thuộc họ cà phê. Cây thường gặp ở miền núi chỗ ẩm mát và có bóng râm như ven suối, bờ hồ lớn. Là loại cây nhỏ, thân cao khoảng từ 2-3m. Lá mọc đối, hình tròn bầu dục xanh bóng. Mùa hè hoa nở trắng có 6 cánh đều, uốn cong, mùi thơm. Lúc hoa sắp tàn biến màu vàng nhạt, vào mùa thu thì kết quả sắc vàng, hình tròn dài bầu dục, có 6-9 góc cạnh. Quả được thu hái vào tháng 7-9, lúc chín già, ngắt bỏ cuống, phơi hay sấy nhẹ đến khô. Theo y học cổ truyền sơn chi tử có vị đắng, tính hàn, có tác dụng tả hỏa giải độc, lợi tiểu, chỉ huyết, cảm mạo phát nóng, hạ lỵ mọi chứng, họng đau, miệng lở,…

Không biết có phải ăn quá nhiều hay không, nàng đặc biệt thích ngọt, những thứ như bánh táo bánh mứt hoa quả ngọt táo, chỉ cần là đồ ăn ngọt ngào thì đảm bảo nàng muốn ăn căng cái bụng mới bằng lòng bỏ qua. 

Trong miệng còn tràn đầy, liền vẫy tay gọi Lục Châu qua đi, nàng ném một cái bánh chưng. Lục Châu tiếp nhận có chút dở khóc dở cười, nàng ta không thích ăn ngọt, huống hồ còn chiều theo ý của chủ tử mình nên cố tình dặn Ngự Thiện Phòng thời điểm làm bánh chưng bỏ thêm chút đường nữa, so với đồ ăn ngọt ngây thì nàng ta càng thích ăn cay mặn.

Nghe nói đua thuyền rồng trong Đoan Ngọ, tiến hành ở Ngọc Lang Hà. Đội ngũ thuyền rồng phần lớn là do đệ tử thế gia tạo thành, thân thế to lớn.

Ngọc Lang Hà là Mẫu Hà của Thịnh Đô, từ phía Tây Bắc và Đông Nam chảy vào biển, trong đó một đoạn là ở hoàng cung Nam Diện.

Ngọc Lang Hà ở kinh thành Thịnh Đô là khu vực hạ du, mặt hồ rộng lớn, nước gợn lân lân. Đua thuyền rồng vào Tết Đoan Ngọ đã là lệ thường, đã là hoạt động giải trí, cũng là hoạt động rèn luyện thân thề.

Trường Hoan ngồi ở phía bên phải đài ngắm cảnh, thường nhìn xem Hoàng đế và Hoàng Hậu ngồi ở giữa, toàn bộ đài ngắm cảnh rất lớn, nhưng vẫn đầy ấp người, có các vị chủ tử công chúa trong cung còn có đại thần mệnh phụ tiểu thư trong phủ, đương nhiên càng có rất nhiều cung nhân phó nô hầu hạ.  

Trên mặt sông rất nhiều đội ngũ đều vận sức chờ phát động, đây hiển nhiên không chỉ là một cuộc thi đấu, nếu chiến thắng sẽ được Hoàng Thượng ưu ái, có cơ hội tốt tiếp kiến ở trước mặt Thánh thượng, chỉ nghe được hiệu lệnh một chút, tất cả thuyền rồng đều tựa mũi tên rời dây cung lao khỏi điểm xuất phát, bờ bên kia đều bày ra ba cái trống to, tiếng trống như sấm xuyên thấu qua mặt sông rộng lớn chấn động lòng người.

Vị trí của nàng cách xa dòng sông một chút, thấy không rõ lắm cuối cùng là ai chiếm ưu thế, chỉ biết vừa trở về không lâu biểu ca cũng ở bên trong.

Chỉ là nàng không thích cảnh tượng ầm ầm này, nhìn đám người một bên, lại không thể trực tiếp rời đi, cũng không thể che lỗ tai của mình dưới đám đông, chỉ có thể thẳng tắp lưng ngồi ở vị trí của mình.

Ôn Nhược Cẩn từ bên trái đài ngắm cảnh đi tới, sau khi bái kiến Hoàng Thượng liền đứng dậy nhìn đến dáng ngồi đoan chính thẳng tắp, bóng dáng nhìn về  phía trước nhưng ánh mắt không tập trung, khóe miệng cong cong.

Trường Hoan vẫn chưa chú ý đến, cho đến khi âm thanh quen thuộc truyền vào lỗ tai mới quay đầu lại, người nọ giống như rất thích bạch y, lúc này thời tiết ấm áp, người nọ vẫn luôn tỏa sáng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời vấn đề của Hoàng Thượng.

Trường Hoan phát hiện chính mình nhìn chằm chằm thật lâu, ánh mắt chợt lóe một chút, phát hiện bên trái của mình là quận chúa Đình Nhã, ánh mắt nàng cũng trông mong mà nhìn về nơi đó, đột nhiên cảm thấy người nọ có điểm rêu rao phong thái khắp nơi, nháy mắt bĩu môi.

Tình huống đua thuyền rồng ngày hôm đó diễn ra như thế nào, Trường Hoan cũng không có biết, đến khi bóng dáng kia đứng thẳng như cây tùng thâm nhập lòng người, nhớ tới đã gặp mặt vài lần, không biết người nọ rắp tâm ra sao.

Giữa thời tiết mùa hè nóng bức, Trường Hoan không dám ra cửa tránh ở trong phòng hóng mát, bên cạnh thả rất nhiều khối băng, vô cùng thoải mái. Gần đây Hoàng Hậu không có tìm nàng, nhưng Hoàng Thượng lại ân cần chu đáo với nàng, cách vài bữa tuyên nàng đi uống trà chơi cờ, thỉnh thoảng đưa chút đồ chơi nhỏ. 

Trường Hoan nhìn không hiểu rốt cuộc ông ta có ý tứ gì, chỉ có thể dùng “Lôi đình mưa móc*, đều là quân ân” tới an ủi chính mình. 

Mưa móc*: mưa và sương, ví với ân huệ

Ngày này Trường Hoan ở Sương Thanh Điện, Hoàng Thượng phái người tới thỉnh, Trường Hoan vừa vào điện liền bị kêu đi Thiên điện, nơi đó là nơi ngày thường Nhiếp Dục xử lý triều chính và nghỉ ngơi.

“Ngoại tổ phụ người tính toán truyền hầu vị cho Lâm tiểu tướng quân, ngươi thấy thế nào?” Nhiếp Dục bất động thanh sắc*, tuy rằng thần sắc có bệnh nhưng mắt sáng như đuốc nhìn Trường Hoan.

Bất động thanh sắc*: ung dung bình tĩnh.

Trường Hoan thản nhiên, trầm tư một lát: “Phụ hoàng, tuổi của ngoại tổ phụ cũng đã lớn, thân thể không vững vàng lắm, mấy ngày trước đây còn cảm phong hàn, tuy rằng biểu ca tuổi trẻ, sợ là ngoại tổ phụ thật sự không gánh nổi phó thác của phụ hoàng nữa rồi.” 

Nhiếp Dục đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha, đúng vậy. Trung Dũng công tuổi tác đã cao, an tâm dưỡng lão mới là lẽ phải.”

Trường Hoan cũng lôi kéo khóe miệng cười cười, ngoài cười nhưng trong không cười.

Không ngờ Nhiếp Dục còn có nói tiếp: “Lâm lão công thân thể ôm bệnh nhẹ, ngươi thân là ngoại tôn nữ của ông ta nên vấn an một phen. Trẫm thấy ngươi ở trong cung cũng không có người thân cận, liền đồng ý ngươi xuất cung hai tháng như thế nào?”

Trường Hoan vạn lần không nghĩ tới Nhiếp Dục sẽ khai ân này, trên mặt tươi cười nhiều hơn một chút. Nhiếp Dục nhìn dung mạo trước mặt giống y như đúc với Lâm Như Vi, cũng có vài phần xúc động.

Từ Sương Thanh Điện thu thập xong đồ đạc, Trường Hoan bước lên xe ngựa đến An Phường, lần này vô cùng thuận lợi dễ dàng dùng ở trước Lâm phủ.

Đây hiển nhiên là quyết định tạm thời của Nhiếp Dục, Lâm phủ cũng không biết chuyện. Lâm lão phu nhân thấy Trường Hoan tới, còn tưởng rằng là đã xảy ra đại sự.

Lâm lão phu nhân cho hạ nhân lui ra ngoài, Trường Hoan nghe bà nói mới biết được ngoại tổ phụ cũng không bệnh tật, chỉ là Hoàng Thượng để ông tu dưỡng ở trong phủ hai tháng mà thôi.

Trường Hoan hoàn toàn ngốc, Trường Hoan căn bản đoán không được lý do Nhiếp Dục làm như vậy. Nàng cho rằng thời thế muốn thay đổi, nhưng trong triều căn bản không có bất kỳ tiếng gió gì.

Lâm Thù Hàn từ trong quân doanh ờ thành Bắc gấp gắp trở về hầu bệnh, vừa vào cửa liền đi đến nơi của tổ phụ. Sau sáu năm xa cách, lần đầu tiền Trường Hoan nhìn thấy Lâm Thù Hàn, so trước kia đã ngăm đen chắc nịch, cũng đã khiêm tốn trầm ổn.

Lâm Thù Hàn thấy Trường Hoan trưởng thành thành đại cô nương xinh đẹp, cũng thổn thức không thôi.

Trường Hoan ở Lâm phủ một tháng, sau khi tuyên bố thân thể Lâm lão công khôi phục một chút, năn nỉ Lâm Thù Hàn mang nàng ra ngoài đi bộ một vòng. 

Từ trước đến nay Lâm Thù Hàn đều yêu thương tiểu biểu muội nhỏ hơn mình hai ba tuổi này, hai lời chưa nói mang nàng đi trường đua ngựa ở thành Nam dạo một vòng, sau đó đến Thao Thiết ở Vinh An phố ăn một bữa.

Chỉ là trên đường ăn cơm, có hạ nhân tới bẩm báo nói là Thánh thượng sốt ruột phái người tới tuyên, Lâm Thù Hàn không còn cách nào đành phải vội vàng rời đi.

Trường Hoan đành phải một mình ăn một bàn thức ăn lớn, Lục Châu kéo kéo góc áo của nàng, Trường Hoan kéo nàng ta đến bên cạnh ngồi xuống, gắp cho nàng ta thêm đồ ăn, sau đó tiếp tục ăn uống thỏa thích, không thể không nói đồ ăn nơi này là thật sự rất ngon.

“Chủ tử, vị kia Ôn Thừa tướng ở bên kia.” Lục Châu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói khẽ với Trường Hoan.

Trường Hoan nghe xong đùi gà đang gặm ở trong tay rớt vào trong chén, vừa nhấc đầu liền có thể thấy Ôn Nhược Cẩn cười như không cười nhìn chằm chằm bên này.

Lầu hai của Thao Thiết các gian phòng được ngăn cách bằng tấm rèm màu ngọc bích, mặc dù tấm rèm không nhiều không ít có vài phần lịch sự tao nhã, nhưng cũng không tư mật, giống như Lục Châu có thể nhận rõ được Ôn Nhược Cẩn, mà Ôn Nhược Cẩn cũng có thể nhẹ nhàng nhìn đến chính mình.

Trường Hoan nhìn nhìn người đối diện, nghĩ trùng hợp như vậy gặp được Thừa tướng, không bằng đi hàn huyên một phen cũng tốt, liền lau tay đứng dậy đi về phía đối diện, lưu lại một mình Lục Châu ở chỗ cũ ăn cơm.

Ôn Nhược Cẩn nhướng mày, duỗi tay giúp nàng vén rèm lên, Trường Hoan nói câu đa tạ.

Trường Hoan đảo mắt qua, trên bàn tròn gỗ đặc trừ bỏ chung trà sạch sẽ, không giống như một bàn thức ăn đầy ắp giống như bên mình. Lại xem kia trên bàn một ly trà đã không còn hơi nóng, nghĩ đến đã qua hồi lâu.

“Thừa tướng đại nhân thật có hứng thú tốt, nhớ đến trà của Thao Thiết cũng rất tuyệt!”

Trường Hoan đánh giá một phen, đi đến trước bàn ngồi xuống.

Ôn Nhược Cẩn cũng không thèm để ý, cầm bình trà mới rót cho Trường Hoan một ly.

“Trường Hoan cô nương cũng là thập phần lịch sự tao nhã.”

Trường Hoan nghe xong thiếu chút nữa phun ra một ngụm trà ấm, nghĩ đến dáng vẻ cầm đùi gà vừa rồi, cảm thấy người này cũng thật là độc miệng.

“Ha ha, cũng thế cũng thế.”

Nói xong hai bên lặng im, Trường Hoan cúi đầu nhấp trà, Ôn Nhược Cẩn không biết đi khi nào lại đây.

Trường Hoan không biết hắn làm sao lại vươn tay, vô ý thức né một chút ra phía sau một chút.

“Trên đầu ngươi có một mảnh lá nhỏ.” Ôn Nhược Cẩn cũng không ngại, chỉ chỉ búi tóc của Trường Hoan.

Hả?

Nghi hoặc trong lúc đó Ôn Nhược Cẩn đã đụng vào búi tóc nàng, Trường Hoan phản ứng lại đẩy ra hắn một phen, ai ngờ Ôn Nhược Cẩn không có đứng vững, trực tiếp ngã về phía sau.

Trường Hoan vội vàng đứng dậy đi kéo hắn, ai ngờ kéo lại, khiến cho chính mình cũng bị tai ương. Đồng thời cũng ngã phía sau, nàng thấy một bóng dáng màu trắng cũng đảo về phía chính mình, nghĩ thầm lần này chết chắc rồi.

Ôn Nhược Cẩn không nghĩ tới Trường Hoan sẽ đến kéo chính mình, tuy rằng kết quả giống như không có khác biệt, nhưng trong lòng ấm áp mười phần, thoáng chốc quay người một cái, ôm vòng eo của Trường Hoan, ngã về phía sau. 

Trường Hoan chỉ nghe thấy kêu lên một tiếng, chính mình ngã vào trên người của Ôn Nhược Cẩn. Sau khi phản ứng lại, vội vàng luống cuống tay chân bò dậy.

Ôn Nhược Cẩn lấy lại bình tĩnh thuận thế ngồi dưới đất, lấy phiến lá màu xanh trong tay cho nàng xem.

Vốn là gương mặt của Trường Hoan đang đỏ lên lập tức dở khóc dở cười: “Có lẽ là thời điểm phi ngựa với biểu huynh ở Thành Nam không cẩn thận đụng tới lá cây.”

“Ngươi đi đi!”

?? Trường Hoan còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Ôn Nhược Cẩn thấy nàng bất động, trong tay duỗi ra đặt áo choàng ở trên ghế khoác lên người, một tay chống đỡ đứng lên ngắm phong cảnh qua cửa sổ, chỉ để lại cho Trường Hoan bóng lưng.

Trường Hoan cảm thấy không thú vị, bĩu môi, ném nam nhân biến hóa khó lường này ra sau đầu, trở lại gian phòng của chính mình. 

Đến khi ngẩng đầu từ trong đồ ăn lần nữa, đối diện đã không có một bóng người.