Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 36: Xích Huyết Ma Kiếm




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Kiếm chủ đời thứ mười một ngoài ý muốn bỏ mình, Trần Hạo không hề cảm thấy tội lỗi.

Hắn vốn là một thanh Ma Kiếm thay kiếm chủ còn nhanh hơn thay áo.

Cóc ba chân khó tìm, nhân loại hai giò lại không thiếu!

Trở thành linh kiếm, Trần Hạo đang khẩn cấp muốn trao đổi với người có trí khôn, hiển nhiên không thể chịu được cảm giác nhàm chán, hắn phải đổi một kiếm chủ khác.

Không quan tâm năng lực của kiếm chủ này có tốt hay không!

Đối với hắn hiện tại, việc phải làm sao mới tìm được kiếm chủ căn bản không phải vấn đề khó.

Nếu là lúc trước, khi còn chưa trở thành linh khí, gặp phải loại tình huống này, hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng có người xông vào phòng Hà Chí Phàm, phát hiện căn hầm dưới đất, từ đó cũng tìm được hắn.

Ách... Nếu như không người nào tìm được hắn, hắn chỉ có thể ở tại chỗ chờ đợi.

Nhưng hiện tại hắn là linh khí, hắn có thể bay!

Thực lực của Hà Chí Phàm không tốt, chỉ là Ngưng Khí cảnh, chân khí hắn ta lưu lại cũng không quá đủ đầy. Trần Hạo bay thẳng đến hình đài Phó Viễn Minh hành hình lúc trước, cắm thẳng tắp ở vị trí trung ương hình đài.

Sát khí màu máu đỏ tùy ý khuynh tán ra từ trên thân kiếm, tràn ngập toàn bộ hình đài, như Phó Viễn Minh khi còn sống.

Vong hồn chết dưới kiếm đã có thể đạt tới hàng vạn, sát khí kiếm tích lũy được đã vô cùng đáng sợ!

Chỉ thiếu điều dựng thẳng một tấm bảng bên cạnh, phía trên viết lên: "Đang chiêu kiếm chủ, không phận sự chớ quấy rầy"!

Qua hơn nửa canh giờ, khi sắc trời sáng rõ, trên đường mới xuất hiện người đi đường.

Đêm qua, tuyệt đại đa số người Thiết Thạch thành không thể ngủ ngon giấc.

Sau khi Phó Viễn Minh hiến tế tất cả sinh mệnh và linh hồn đột phá trở thành cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, đã một hơi diệt tam đại gia tộc, đồng thời cũng diệt hai đại bang phái, thậm chí hắn ta còn diệt sát phủ thành chủ... Đánh tới kinh thiên động địa, toàn bộ Thiết Thạch thành, người có thể an ổn nằm ngủ tuyệt đối là người có thần kinh thô.

Đám người thường đi bộ trên đường nhưng trong lòng lại không an ổn, khi gặp gỡ người quen bọn họ bắt đầu trò chuyện, trọng tâm câu chuyện không thể rời khỏi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

"Nghe nói gì chưa? Thiết Lang bang và Hắc Hổ bang xong đời rồi, đều do tên Phó người điên kia làm!"

"Không nghĩ tới Phó người điên còn có thể làm chút chuyện tốt!"

"Ta nghe anh họ ta nói, ngay cả tam đại gia tộc cũng xong đời, ba vị gia chủ chết hết, thành vệ binh cũng bị đánh sụp triệt để, thống lĩnh không còn một mống, giết tới máu chảy thành sông. Chỉ có nhất mạch dòng chính Từ gia có mấy người còn sống, hình như là tên Phó người điên kia nương tay. Thế nhưng bàng chi ở Thiết Thạch thành gần như chết hết. Trong vòng mấy chục năm, bọn họ đừng mong có thể khôi phục nguyên khí!"

"Tam đại gia tộc hợp lại cũng không đánh thắng Phó người điên? Đây chính là tam đại gia tộc đó, nhiều cao thủ như vậy!"

"Anh họ ta là thành vệ binh, tối hôm qua hắn ta ở ngay đó, chính mồm hắn ta đã nói với ta, ta có thể lừa ngươi sao? Anh họ ta nói, hình như Phó người điên sử dụng cấm thuật gì đó, trong nháy mắt thực lực vượt qua tam đại gia tộc, gia chủ Lưu gia không thể chống đỡ mấy chiêu của Phó người điên đã toi đời!"

Tối hôm qua, cho dù Phó Viễn Minh giết hăng máu tới cỡ nào, cũng không tránh được có cá lọt lưới!

"Phó người điên kia thật đáng sợ, trước đây ta đã cảm thấy hắn ta không phải người thường, vừa thấy hắn ta, cả đêm ta phải gặp ác mộng!"

"Lá gan của ngươi quá nhỏ, anh họ ta nói, tối hôm qua rất có thể Phó Viễn Minh đã chết rồi, cái giá khi sử dụng cấm thuật chính là mệnh của hắn ta!"

"Ta chỉ muốn hỏi một chút, tam đại gia tộc có thù gì với Phó người điên mà khiến Phó người điên liều mạng như thế? Kẻ thù của hắn ta không phải Huyết Lang sao? Ta nhớ được tuy rằng tên đao phủ kia rất đáng sợ, nhưng hình như hắn ta chưa từng tùy tiện giết người. Ngoại trừ khi hắn ta hành hình!"

"Ta biết, hôm qua khi anh họ ta trốn tới nhà ta đã nói hết cho ta biết. Đúng là Huyết Lang chưa chết thật, thân phận chân thật của hắn ta là con cả Bạch Vô Ưu của gia chủ Bạch gia, hắn ta đã giết cả nhà Phó người điên, thành vệ binh Lưu Dũng Minh cấu kết với Huyết Lang, có ý đồ che giấu sự thực. Bọn chúng muốn giết chết Phó người điên, chẳng qua bọn chúng không nghĩ tới thực lực của Phó người điên lại mạnh như vậy... có thể làm thịt toàn bộ bọn họ!"

Thiếu niên kia nói chuyện quanh co giữa Phó Viễn Minh, Huyết Lang cùng với Lưu Dũng Minh cho mọi người. Một thiếu niên khác nghe được, ngẩn người: "Thì ra là vậy, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám bịa ra như thế. Chỉ có điều Bạch gia bị diệt cũng là đáng đời, hai đại gia tộc khác hoàn toàn là bị dính líu!"

"Phó người điên đã điên mất rồi, hắn ta nào quan tâm tới có phải ngươi bị liên lụy hay không!"

"Chẳng qua nếu Phó người điên đã chết rồi thật, vậy thanh kiếm kia của hắn ta đâu?" Thiếu niên tranh thủ chuyển dời trọng tâm câu chuyện đến trên người thanh kiếm kia, "Nếu thanh kiếm kia thật sự lợi hại như vậy, cho dù là ai nhận được thanh kiếm kia, chẳng phải đều có thể trở thành cường giả võ đạo xưng bá một phương trong thời gian ngắn sao?"

"Ai biết được, cái này phải đi hỏi Phó người điên, chỉ có điều cho dù là ai, nếu quả thật hắn ta nhận được thanh trường kiếm kia, sợ rằng cũng sẽ giấu kỹ đi! Đó chính là bảo bối!"

"Được rồi, thanh kiếm kia không phải là thanh kiếm của Phó người điên đấy chứ?" Đột nhiên thiếu niên cảm giác lạnh lẽo kéo tới, không nhịn được sợ run cả người. Hắn ta dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên hình đài ở quảng trường nhỏ cách đó không xa.

Trên hình dài tràn đầy sương mù màu máu đỏ, một thanh trường kiếm như ẩn như hiện trong sương mù.

Phó Viễn Minh đang giảng giải chuyện xưa hỏi thiếu niên: "Cái gì?"

"Trên hình dài có một thanh kiếm?"

"Đích thật là một thanh kiếm!"

"Có phải thanh kiếm của Phó người điên không?"

"Nhất định là phải. Anh họ ta đã nói qua, toàn thân Phó người điên có sương mù màu máu đỏ... tới gần sương mù sẽ khiến ta cảm thấy lạnh muốn chết!"

"Phó Viễn Minh chết rồi, nhưng thanh kiếm của hắn ta vẫn còn đó!"

Hai người nhìn nhau, trong mắt thiếu niên giải thích chuyện xưa của Phó Viễn Minh tràn đầy tham dục. Hắn ta điên cuồng chạy về phía trường kiếm, sợ bị cướp.

Một người thiếu niên khác thấy loại tình huống này, quay đầu rời đi một mạch.

Thiếu niên khẽ tới gần hình đài, xông vào trong phạm vi sương đỏ, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Trong sương mù màu đỏ, hắn ta thấy một nam tử cụt một tay cầm kiếm đứng giữa không trung, dưới chân hắn ta chính là Thiết Thạch thành.

Hắn ta thấy vô số kiếm khí màu đỏ như máu xẹt qua, trong nháy mắt, tam đại gia chủ uy phong hiển hách ở Thiết Thạch thành tử vong, vô số võ giả đầu một nơi thân một nẻo.

Hắn ta thấy dưới chân thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông!

Tay chân hắn ta lạnh như băng, hai chân như nhũn ra, cảm giác sợ hãi trong lòng càng ngày càng mạnh.

Hắn ta đã có chút hối hận!

Đúng lúc này, đột nhiên nam tử cụt một tay xoay người, đôi con ngươi màu máu đỏ đáng sợ cứ nhìn chằm chằm hắn ta như vậy.

Chất lỏng ấm áp từ hạ bộ của hắn ta thuận theo bắp đùi chảy vào trong giày.

Chẳng qua cho dù chất lỏng ấy có ấm áp cỡ nào, cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh như băng của hắn ta.

Cả người hắn ta muốn tan vỡ!

"Ha ha, tiểu quỷ, chỉ là ngươi cũng muốn sử dụng thanh kiếm này sao?" Giọng nói già nua đáng sợ vang lên bên tai hắn ta.

"Ngươi, ngươi là ai?"

"Ta là Kiếm Linh Ma Kiếm!"

"Kiếm Linh?"

"Không sai, ta chính là Kiếm Linh! Chỉ cần ngươi nguyện ý nghe mệnh lệnh của ta, thần công bí kỹ, tài phú mỹ nhân, quyền thế danh vọng...!" Giọng nói đáng sợ kia tiếp tục dụ dỗ, "Chỉ cần ngươi có thể hiến tế thật nhiều sinh mệnh cho ta, những thứ này đều là của ngươi!"

"Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên là thật, cho tới bây giờ Xích Huyết ta nói lời giữ lời!"

"Nếu như ta không đáp ứng thì sao?"

"Vậy ngươi đi chết đi, tiểu quỷ!"

"Không, không, Xích Huyết đại nhân, ta đồng ý với ngươi, ta đồng ý với ngươi!"

"Chúc mừng ngươi, ngươi đã đưa ra lựa chọn sáng suốt, đưa tay nắm trên chuôi kiếm, chúng ta ký kết khế ước!"

"Tốt!"

Trên hình dài, Xích Huyết Kiếm chợt run lên, sương mù màu máu đỏ bị nó hút cạn sạch sành sinh.

"Chúc mừng túc chủ, trói chặt kiếm chủ đời thứ mười hai Triệu Tam Khôn!"

Triệu Tam Khôn nhìn Ma Kiếm trong tay, trong lòng vừa vui lại vừa sợ!