Ta Là Sát Thủ

Chương 62: Một chưởng đối một chưởng . . .




EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!

Nếu như đây là đi ở trên đường gặp phải, cô còn có thể cho rằng có khuôn mặt giống nhau, trông thấy bản lĩnh hồi nãy của hắn, cô thật không tin người bình thường trên cái thế giới này sẽ có loại bản lĩnh đấy, người không có nội lực thâm hậu làm sao có thể làm được loại trình độ đó?

Trác Tiểu Tuyên chợt nhớ tới mấy bạn cùng phòng tổng kết các tình tiết cẩu huyết của tiểu thuyết xuyên không, giờ khắc này, hắn và cô không phải là một ví dụ cẩu huyết gặp nhau sinh động sao?

Cô nhìn thấy súng trên tay hắn nhắm ngay cô, cô vội vàng thu hồi nỗi lòng, nghiêng người né đạn bắn tới núp ở sau xe, đôi môi dưới mũ mím chặt, suy tính phải như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ dưới sự cản trở của mấy người này, hoặc giết chết người này trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy trước.

Hai loại hành động này đều rất khó thực hiện, cùng hắn làm đối thủ, năng lực hai người ngang nhau, cô nhất định phải dốc toàn lực mới có thể giành được thắng lợi, mà giả sử trong thời gian xuất toàn lực đối phó một người, cô có thể không rảnh quan tâm đến những người xung quanh, như vậy chỉ cần những người này giơ súng lên tiến hành bắn cô, như thế thì có thể né tránh được hay không liền khó nói, điểm chết người nhất chính là bên kia có nhiều người như vậy, trên tay mỗi người đều có một khẩu súng, mà cô thì lại chỉ có một người đơn độc, đến một trợ thủ cũng không có.

Kế sách duy nhất có thể tiến hành bây giờ là, chỉ có gia nhập vào phe kẻ thù của địch, kẻ thù của địch chính là chiến hữu, mượn sức của bọn chúng tiêu diệt địch. Đầu tiên giết chết hết thuộc hạ của địch trước, sau đó tập trung tinh thần đối phó tên cầm đầu, đó chính là chiến lược “Nông thôn bao vây thành thị” mà ông Mao nói.

Trác Tiểu Tuyên ước chừng số lượng đạn trên mỗi cây súng mang theo, thử tính nhân số của đối phương một chút, miễn cưỡng có thể đối phó. Cô bắt đầu tập trung tiêu diệt tiểu lâu la đối diện địch, một người đúng một phát súng, mỗi viên đạn đều bắn trúng đầu của từng tiểu lâu la ló đầu ra nhìn, tuyệt đối không lãng phí tài nguyên của quốc gia.

Bên phe truy sát mục tiêu kinh ngạc phát hiện có một tay súng thiện xạ, bắn chết từng tên địch, so với một đám người bọn họ cầm súng bắn loạn xạ, đại đa số đạn đều là cho xe ăn nhiều hơn, bọn họ lập tức được cổ vũ rất lớn, sĩ khí tăng mạnh, không ngừng phấn khởi bằng bằng bằng gia tăng hỏa lực.

Lão già đang được thuộc hạ vây quanh bảo vệ ở vị trí an toàn trung tâm cũng phát hiện ra khác thường, sau khi hỏi vệ sĩ theo sát bên cạnh mình một câu, nói với hắn: “Cậu hãy đi tiêu diệt hắn.”

“Nhưng còn bên này của ngài?”

“Bên này vẫn còn người bảo vệ ta, nếu như đợi đến khi tên đó giết chết hết người của chúng ta, vậy thì thật sự chỉ còn lại một con đường chết, đi mau!”

“Vâng.”

Nếu như nói Trác Tiểu Tuyên vừa rồi còn có một tia hoài nghi về thân phận của người kia, như vậy thì bây giờ đã có thể hoàn toàn khẳng định — hắn cứ như vậy mà thi triển khinh công vượt qua bức tường lửa đạn đối diện đang chém giết kịch lịch kia nhảy tới trước mặt cô.

Trác Tiểu Tuyên lập tức đạp chân liên tiếp lui mấy bước về phía sau, nhanh chóng nhắm ngay hắn bắn một phát, bị hắn nghiêng đầu tránh thoát, hắn phản ứng cực nhanh cũng bắn một phát vào Trác Tiểu Tuyên.

Trác Tiểu Tuyên hừ lạnh một tiếng, vung cánh tay lên, chuôi súng đánh bay đạn, không phải chỉ có ngươi mới có thể làm được loại cảnh giới đó.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên bộc lộ ra bản lĩnh ấy, vẻ mặt liền không còn bình tĩnh tự nhiên như trước nữa, người áo đen trước mặt có vóc dáng nhỏ chỉ lộ ra hai mắt cũng là một cao thủ! Hắn trầm mặt rút súng về, thu hồi tư thế, “Đến đây đi.”

Trác Tiểu Tuyên cũng rút súng về, hai người cứ cầm súng bắn qua bắn lại như vậy cũng bắn không ra cái dạng gì, vẫn không nhanh bằng dùng kiểu sở trường của họ chấm dứt cái màn yêu thương này.

Hai người đánh đánh rồi rất có ăn ý đánh tới ven đường, rời xa đám người đang giao chiến với nhau kia.

“Người anh em có lai lịch gì? Tại sao lại không lộ mặt thật ra vậy? Sợ hãi rụt rè trốn trốn tránh tránh còn gì là quân tử?” Sau khi hai người lại một lần nữa đánh nhau phản đạn ra, hắn mở miệng hỏi.

Quân tử? Thật là chuyện nực cười trên đời! Đôi tay sát thủ không biết đã nhiễm bao nhiêu máu tươi lại còn nói cái gì quân tử không quân tử? Trác Tiểu Tuyên không trả lời, chân đá một cái, hất một đống tuyết về phía hắn, trong nháy mắt thừa dịp hắn nhắm mắt lại tấn công qua.

Hắn lập tức đỡ lại, hai người lại cùng nhau giao đấu, nhưng trình độ hai người ngang ngửa nhau, mắt thấy đám người thuộc phe mục tiêu tối nay của Trác Tiểu Tuyên bên trong trận ác chiến bên kia đã sắp chuyển bại thành thắng tiêu diệt phe truy sát kia, nếu như thế, bọn chúng nhất định sẽ qua đây giúp hắn diệt trừ cô.

Trác Tiểu Tuyên nghiến răng một cái, cho dù có liều mạng bị trọng thương cũng phải dốc sức giết chết hắn, không tránh không đỡ mà hứng lấy bàn tay đang chưởng thẳng tới của hắn, cùng lúc đó bàn tay cô vận lên mười phần công lực chưởng về phía lồng ngực của hắn.

Hắn hoàn toàn không ngờ tới người này lại dám dùng loại chiêu không cần mạng ấy, không phải nói hắn tự phụ, từ khi hắn đi tới thế giới này, còn chưa gặp được người có thể ngang vai ngang vế với hắn, chỉ dùng cái sức thô bạo nhỏ nhoi đấy thì muốn làm thương hắn?

Hai người cứ như vậy bị đối phương cho nhau một chưởng, lực chưởng rất lớn, đều đánh bay đối phương ra ngoài, không chỉ có vậy, lồng ngực đau đớn, máu nóng từ lồng ngực vừa biến mất thì liền xông thẳng vào khoang miệng, vị gỉ sắt tràn ngập cả miệng mũi. Hắn ọe một cái phun ra một ngụm máu lớn, đưa tay lau máu trên miệng, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Trác Tiểu Tuyên ở đối diện.

Trác Tiểu Tuyên chậm rãi nuốt xuống từng miếng từng miếng máu tanh xông lên từ trong miệng, đảo đôi mắt lạnh qua đám người đang bắt đầu xông tới bên này, xoay người nhảy vào trong rãnh trũng bên cạnh chạy ra xa, cho dù phía sau truyền đến tiếng súng cũng không thể khiến cô dừng bước lại.

“Vậy, có cần đuổi theo hắn hay không ạ?” Có người hỏi hắn.

“Khỏi cần, các anh không đuổi kịp cô ta đâu.” Một chưởng kia của hắn là đánh vào trên ngực Trác Tiểu Tuyên, đương nhiên biết là cô mà không phải là hắn.

Trác Tiểu Tuyên thấy bọn họ không đuổi theo, lại chạy một đoạn đường mới dừng lại, ôm ngực nằm ở trên mặt tuyết, bởi vì dọc đường vận công chạy trốn mà làm máu đã dồn nén xuống lại phun ra, đưa tay cởi xuống cái mũ bị nhiễm ướt do máu tràn ra, thở dốc từng ngụm từng ngụm lớn.

Một lát sau, cô mới chậm rãi ngồi dậy vận công chữa thương, sau đó mới trở lại chỗ mai phục ban đầu của cô tìm súng bắn tỉa, tháo rời nó thành từng phần nhỏ từng phần nhỏ nhét vào trong túi sau đó vác lên rời đi.

Sau khi Trác Tiểu Tuyên trở lại nội thành thì lập tức đổi lại bộ trang phục lúc đi ra ngoài, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, trên đường chỉ có mấy đốm nhỏ lẻ loi của xe cộ và mấy người đi đường. Cô vẫn đi tới tiệm sách nhỏ kia nhận tài liệu nhiệm vụ, ca trực của ông lão kia đã hết, đã đổi một ông lão khác.

Trác Tiểu Tuyên như cũ ném ra một đồng tiền xu, kéo cổ áo đang dựng thẳng lên xuống, “Cho tôi một quyển tạp chí 《 Tan ca rồi! 》 xem thử xem.”

“Nè.”

Trác Tiểu Tuyên nhận lấy tạp chí, lật xem vài cái, trong lúc khép lại bỏ thêm một tờ giấy vào, ném trở lại, “Cuốn tạp chí này làm sao thế? Khó coi chết đi được.” Nói xong thì liền dựng thẳng lại cổ áo lên chôn hết nửa gương mặt của mình vào trong cổ áo xoay người đi.

Bận rộn cả một đêm, vừa lạnh lại vừa đói, trên người còn bị nội thương, hiện tại cô chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ nằm xuống cố gắng ngủ một giấc.

Sau khi Ân Húc Đông thức dậy vào sáng sớm, đứng dậy mở cửa sổ thủy tinh của ban công ra định hít thở hai ngụm không khí mới mẻ, thì phát hiện trên ban công của cậu ta có một người nằm sấp, nếu không phải là theo Tuyên Tuyên luyện tập đã lâu không những cơ bắp trên người phát triển, lá gan cũng bắt đầu lớn, thì cậu ta vô cùng có khả năng sẽ bị dọa lắm.

Thế là người nào đó lá gan lớn ngồi xổm xuống lật người nằm úp sấp lại, “Tuyên Tuyên?! Em thế nào rồi?”

“Không có chuyện gì.”

“Còn không có chuyện gì hả? Không có chuyện gì em sẽ nằm ở đây à? Không có chuyện gì mà mặt tái nhợt phải cùng tuyết trên mặt đất giống nhau à? Không có chuyện gì mà khóe miệng còn dính máu?” Ân Húc Đông đau lòng lau vài giọt máu tươi đang chảy ra từ trên khóe miệng cô, ôm eo cô lên đặt lên trên giường, cởi áo khoác dùng chăn đắp cho cô đến kín kín mít mít, vừa rồi tiện tay sờ vào mặt của cô, đông lạnh giống như khối băng vậy.

“Em có nghiêm trọng không hả? Hay chúng ta đến bệnh viện nhé?” Ân Húc Đông vô cùng lo lắng sờ sờ mặt Trác Tiểu Tuyên.

“Thật sự không có việc gì, phải rồi,  không phải cậu nói cậu muốn làm quân y trị thương cho tôi? Giờ thì có một cơ hội cho cậu xem thử.”

“Anh, anh mới vừa mới bắt đầu học mà? Ngoài da cũng còn chưa tiếp xúc, sao có thể khám bệnh cho em?”

“Không sao, tôi chỉ bị chút ít nội thương, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”

“Nội thương?! Làm sao lại bị nội thương?! Có đau hay không?!” Ân Húc Đông hoảng sợ kêu một tiếng rồi bổ nhào vào Trác Tiểu Tuyên trên dưới tra xét xem thương ở đâu.

Trác Tiểu Tuyên đưa tay đẩy đầu của cậu ta ra, “Đã nói là nội thương, có thể thấy được à? Đừng ồn ào nữa, đừng để người ta biết tôi trốn ở chỗ này.”

Cô vừa dứt lời, cửa phòng liền có người gõ, “Con trai à? Xảy ra chuyện gì thế?”

Ân Húc Đông vội vàng che miệng lại, ho khan hai tiếng, “Dạ, không, không có việc gì, chỉ là cùng Hà Nghị nói chuyện điện thoại, cậu ta nói cậu ta bị làm tổn thương tình cảm thôi ạ.” Được, cậu bé Đệ nhất danh này xui xẻo nằm ở nhà cũng trúng đạn rồi.

“Ồ, vậy con cũng đừng làm ồn vào buổi sáng, ầm ĩ đến người khác đó.”

“Dạ, đúng rồi, mẹ à hôm nay nấu cho con một nồi canh bổ máu nhé, gần đây con cảm thấy hình như có chút choáng váng đầu óc, dự là thiếu máu rồi.”

“Gì? Thiếu máu? Con là dì cả mẹ đến hay là dì cả cha hả? Một thằng con trai lớn còn thiếu máu hả? Mở cửa ra, để cho mẹ xem thử là có việc gì!”

Ân Húc Đông vừa nghe thấy mém tí nữa đụng vào tường, nhưng nghe mẹ nói như thế, nếu không mở cửa sẽ phá cửa mà vào quá, nhanh chóng lao tới mở nhanh cửa đi ra ngoài, vội vàng khóa cửa lại.

Việc này làm cho Ân mẹ càng cảm thấy kỳ quái, “Ơ? Ta nói là giấu vàng ở trong phòng hay là giấu con gái thế hả? Che che giấu giấu như thế kia, sợ bị mẹ nhìn thấy à?”

Mẹ của Ân Húc Đông à, ngài thật đúng là vừa đoán tức trúng mà! Trong phòng con trai ngài đúng thật là đang giấu một cô gái!

Ân Húc Đông ôm vai Ân mẹ kéo bà xuống lầu, “Ôi trời, mẹ à mẹ cứ bà tám thế! Con nói với mẹ rồi đó, nấu canh đó…”

“Tuyên Tuyên? Tỉnh tỉnh, đã đói bụng chưa? Ăn chút gì ngủ tiếp nhé.”

Trác Tiểu Tuyên mơ mơ màng màng bị người vỗ nhẹ mặt đánh thức, mở mắt ra liền nhìn thấy hai mắt nơm nớp lo sợ của Ân Húc Đông.

Ân Húc Đông thấy Trác Tiểu Tuyên đã tỉnh, từ từ thả trái tim đã treo lơ lửng nửa ngày xuống, đỡ cô ngồi dậy dựa vào trên đầu giường, sau đó bưng chén canh đặt ở trên bàn lên, ngồi ở bên giường rồi múc một muỗng canh thổi thổi cho lạnh một chút đưa vào miệng Trác Tiểu Tuyên.

Trác Tiểu Tuyên đưa tay giật lấy cái chén và muỗng, lườm cậu ta một cái, “Tôi cũng không phải đứt tay, tôi có thể tự uống.”

“Ờ, em uống nhiều chút nhé, trong nồi còn nhiều lắm đó.”

Ân Húc Đông ngồi vào trước bàn mở máy vi tính lên bắt đầu tìm tòi tài liệu điều trị nội thương như thế nào, tìm được hơn nửa ngày đều là tài liệu rất mơ hồ, xoay người cùng Trác Tiểu Tuyên nói: “Anh coi thử mấy cái tài liệu này, chắc có lẽ chúng ta nên đi khám Đông Y tốt hơn đó, em chịu đựng như thế cũng không phải là cách, dễ lưu lại bệnh căn lắm.”

“Ừ, hai ngày nữa lại đi khám, giờ tôi ở chỗ cậu vận công chữa thương hai ngày đã, cậu cố canh giữ đừng để bất cứ ai tiến vào quấy rầy tôi vận công cho tôi.”

“Được, em yên tâm đi! Anh ngay cả một con ruồi cũng sẽ không để nó bay vào được!”

Trác Tiểu Tuyên uống xong hai chén canh, khôi phục được chút sức lực, lại bắt đầu ngồi thiền vận công ở trên giường, khoảng một lát thì đổ mồ hôi không ngừng, toàn thân giống như mới từ trong nước vớt lên vậy, Ân Húc Đông ở một bên thấy thế định thay cô lau lau mồ hôi trên mặt, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng cô vận công, mấy cái tiểu thuyết phim truyền hình võ hiệp không phải đã nói người luyện võ công trong thời gian vận công, nếu như bên ngoài có thứ gì đó tùy tiện đụng phải bọn họ thì sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma à?

Ân Húc Đông căng thẳng nhìn một hồi lâu, sau đó liền nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ, trên người Trác Tiểu Tuyên đột nhiên bắt đầu bốc khói, mồ hôi trên người bắt đầu bốc hơi lên, lại qua một khoảng thời gian, toàn bộ mồ hôi trên người cô đều bị bốc hơi hết.

Ngay khi Ân Húc Đông cho rằng sắp được rồi, thì vẻ mặt của Trác Tiểu Tuyên nhăn lại đau đớn, trong cổ họng rên lên một cái, khóe miệng liền bắt đầu chảy vài giọt máu, cuối cùng há mồm phun ra một ngụm máu lớn. Toàn bộ những cảnh tượng đó làm Ân Húc Đông sợ ngất, bổ nhào tới đỡ lấy cơ thể ngã xuống của Trác Tiểu Tuyên, nghẹn ngào nói: “Tuyên Tuyên, hay là chúng ta đi bệnh viện nhé, em như vậy…”

Trác Tiểu Tuyên yếu ớt giơ tay lên lắc lắc, “Không…cần, cái tôi vừa phun ra chính là máu bầm, bây giờ khỏe hơn rồi, cậu để tôi nằm xuống ngủ một giấc là được rồi.”

Viền mắt Ân Húc Đông ửng đỏ, cắn răng bặm môi, nghĩ nghĩ hay là nghe theo lời của cô, để cô nằm xuống, “Ừm, vậy em hãy cố gắng ngủ một giấc, anh đi nấu thêm một ít canh nữa, nhưng mà nếu như em không khỏe hơn, vậy thì anh sẽ đưa em đi khám bác sĩ ngay đó.”

“Ừ.”