Ta Là Võ Học Gia

Chương 47: Công hội đáng sợ nhất






“Hử? Ngươi vẫn không nhìn thấy cách chơi của những người này hay sao?” Ngũ Hồ Tứ Hải cười tủm tỉm hỏi, trong lời nói mang theo vẻ xem thường Toàn Chân Giáo.

Trong giới game online ở Trung Quốc Đế Quốc Cửu Châu được xem là công hội có nền tảng mạnh mẽ nhất, Ngũ Hồ Tứ Hải với tư cách cao thủ thì khoảng thời gian chơi game online cũng không tính là ngắn.

Trong trò chơi không phải là không có việc dựa vào BUG hệ thống để cày phụ bản săn BOSS gì đó cũng, nhưng từ trước đến nay chưa ai lấy chuyện như vậy ra để khoe khoang, hơn nữa còn vô cùng kiêu ngạo khiêu chiến người của toàn bộ server.

Trong mắt Ngũ Hồ Tứ Hải, những việc làm của Toàn Chân Giáo chắc chắn là đã đưa ra một giới hạn mới cho sự vô liêm sỉ của loài người.

Dựa theo lời Thừa tướng Gia Cát: “Ta chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy...”

Tam Sơn Ngũ Nhạc cười ha hả, chỉ vào Vương Vũ trong video và nói với Ngũ Hồ Tứ Hải: “Theo ngươi nếu như không có Võ sư kia sẽ thế nào?”

Ngũ Hồ Tứ Hải ghé đầu nhìn, ánh mắt rét lạnh nói: “Võ sư này một mình kéo BOSS, không có hắn thì BOSS sẽ dùng đến kỹ năng chiến trận, xem chừng bọn họ khó mà đỡ được.”

“Vậy theo ngươi không có Thuật sĩ này sẽ thế nào?” Tam Sơn Ngũ Nhạc vừa nói vừa chỉ vào Xuân Tường.

Vẻ mặt Ngũ Hồ Tứ Hải trở nên nghiêm túc: “Thuật sĩ này thì chủ yếu đứng hàng trước, hoàn toàn nắm trận chiến trong tay, nếu như không có hắn, coi như Võ sư kéo được BOSS cũng chắc chắn không chống lại nổi!”

“Nếu như không có người này thì sao?” Tam Sơn Ngũ Nhạc chỉ vào Minh Đô đứng ở hàng đầu hỏi.

“Vừa bắt đầu đầu Pháp sư chỉ là gây rối, thế nhưng về sau khi đánh BOSS lại chủ yếu là phóng sát thương...” Ngũ Hồ Tứ Hải nói.


Tam Sơn Ngũ Nhạc mỗi lần chỉ một người thì vẻ mặt Ngũ Hồ Tứ Hải càng ngày càng kinh ngạc.

Không có Doãn Lão Nhị bổ sung vị trí, Xuân Tường bay liên tục sẽ không theo kịp, nhiệm vụ sẽ thất bại.

Không có sát thương của ba người Danh Kiếm Đạo Tuyết, Xuân Tường cùng với Doãn Lão Nhị chặn cửa, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đòn, nhiệm vụ vẫn sẽ thất bại.

Không có trị liệu của Vô Kị, khẳng định ba người tung sát thương chính đã chết từ lâu, nhiệm vụ vẫn sẽ thất bại, đương nhiên bọn họ không biết là việc sắp đặt toàn bộ nhiệm vụ đều là ý của Vô Kị.

Dù vậy trải qua Tam Sơn Ngũ Nhạc chỉ điểm, Ngũ Hồ Tứ Hải còn có thể thấy, tám người Toàn Chân Giáo, từng vòng móc nối với nhau, bất luận người nào xảy ra vấn đề thì nhiệm vụ đều sẽ thất bại...

Thử nghĩ xem, quái nhỏ cấp cao nhiều gấp năm mươi lần bọn họ bao vây bốn phía, phải chiến đấu gần hai tiếng, không thể có chút sai lầm nào, ngay tại dưới tình huống tỉ suất chiến đấu sai sót cực ít này, tâm thái đều sẽ không theo kịp, chớ nói chi là đánh trắng trận này.

Nghĩ vậy Ngũ Hồ Tứ Hải chấn động nhìn tám ngươi trên màn hình, khiếp sợ nói: “Thật sự là một đám người đáng sợ mà!”

“Đáng sợ nhất là hai người kia!” Tam Sơn Ngũ Nhạc chỉ vào Xuân Tường cùng với Vương Vũ nói: “Thuật sĩ kia có kỹ năng trong thời kỳ test game đáng sợ nhất toàn bộ server, hơn nữa năng lực khống chế trận đấu của hắn ta cực mạnh, không người có thể vượt ra hai bên!”

Ngũ Hồ Tứ Hải gật đầu nói: “Còn Võ sư thì sao?”

“Một mình hắn có thể giữ được BOSS Hoàng Kim! Với lại hắn còn phối hợp với tên Pháp sư kia xử lý BOSS, ngươi có phát hiện lúc tên Pháp sư kia né tới né lui, Võ sư đều sẽ ra tay, cho nên ta dám khẳng định, tên Pháp sư kia chắc chắn không có Thuấn Di, mà là Võ sư dùng kỹ năng có thể giúp hắn ta di chuyển, để hắn ta tự do tung kỹ năng tạo sát thương.”

“...” Nghe được Tam Sơn Ngũ Nhạc nói như thế, Ngũ Hồ Tứ Hải vẫn chưa chú ý đến, khi mỗi một lần Minh Đô thay đổi vị trí, Vương Vũ đều sẽ vung tay kéo  một phát.

Lúc đầu thấy Minh Đô né tới né lui, Ngũ Hồ Tứ Hải còn tưởng rằng là loại kỹ năng né tránh chỉ có ở Pháp sư hệ lôi, ai lại nghĩ đến là nhờ có Võ sư, nếu thật sự là như vậy chẳng phải nói là Võ sư này một người khống chế hai người xử lý BOSS sao?

Ôi mẹ ơi! Quả thực là vô cùng khủng khiếp. Ngũ Hồ Tứ Hải rơi mồ hôi lạnh.

“Trên diễn đàn đều là những kẻ ngu sao? Bọn họ cũng không nhìn ra?”

“Hừ, dĩ nhiên không phải rồi, có người đã nhìn ra chỉ là bọn họ giả ngu mà thôi...”

“Tại sao?”

“Vì thua tiền thôi! Lần này người thắng lớn nhất của cuộc đánh cược không chừng chính là người của Toàn Chân Giáo!” Tam Sơn Ngũ Nhạc nói.

“Mẹ nó... Đám người này chơi dơ thật.”

“Cho nên mới nói, Toàn Chân Giáo này rất đáng gờm mà...” Tam Sơn Ngũ Nhạc cảm thán một tiếng, tiếp tục nghiên cứu video hi vọng lại nhìn ra được điều gì đó.

Ngay tại lúc tất cả mọi người đang chú ý đến việc của Toàn Chân Giáo, thì tám người bọn họ thì lại đi đến phòng nghị sự lãnh địa với vẻ mặt vui sướng.

Mới vừa rồi khi thông báo vang lên, tám người đều nhận được nhắc nhở.

Hệ thống nhắc nhở: Toàn Chân Giáo bảo vệ lãnh địa thành công, ban thưởng quản lý khu vực– hẻm núi Lạc Nhật, phần thưởng điểm tích lũy bảo vệ lãnh địa sẽ nhận ở tổng quản công hội.


“Chà, các ngươi được điểm tích lũy nhiều hay ích?” Minh Đô tò mò hỏi những người khác.

“423!” Bao Tam nhìn rồi đáp.

Danh Kiếm Đạo Tuyết: “512!”

“Ký Ngạo còn ngươi, ngươi thì sao?” Minh Đô hỏi Ký Ngạo.

“Mẹ nó chứ, mạng quái đều bị bọn người hèn hạ các ngươi đoạt rồi, ta chỉ có 377!” Ký Ngạo tức giận nói.

Vô Kị nói: “Thôi đi! 300 cũng không ít rồi, những kẻ lăn lộn hỗ trợ như chúng ta mới được không đến 200 điểm, tìm ai để nói lý chút đi.”

“Ha ha ha, phải không? Xuân huynh ngươi được nhiều hay ít?”

“188.” Xuân Tường thờ ơ nói, mặc dù hắn ta tiêu hao nhiều nhất, góp sức lớn nhất, còn ném ra một quyển sách quý giá, thật là dù sao trí tuệ của hệ thống cũng có hạn, mới không suy tính được những công lao của Xuân Tường trong trận đấu.

“Lão Nhị đâu?”

“Con mẹ nó, 76!!” Vẻ mặt Doãn Lão Nhị uất ức, hắn ta làm dự bị đứng sau lưng Xuân Tường, Xuân Tường cũng có nhiêu đó điểm tích lũy như vậy, hắn ta có thể kiếm nhiều hơn Xuân Tường mới là lạ.

“Ha ha ha!” Minh Đô chợt cười như điên nói: “Rác rưởi!”

“Ngươi nói ai!” Doãn Lão Nhị không bằng lòng nói.

Minh Đô cười đắc ý nói: “Ta không có nói ngươi, ta nói tất cả mọi người, đều là rác rưởi! Điểm tích lũy của ông Lý ta đây được 874, thì hỏi bọn gân gà các ngươi có sợ hay không đây!”

Đám người: “...”

Vừa rồi ngay từ đầu trận chiến, Minh Đô hăng say đoạt mạng quái, khi hỗn chiến hắn ta làm Pháp sư có năng lực giết trong chớp mắt, dĩ nhiên hiệu suất nhanh hơn nhiều so với người khác, sau này Minh Đô lại cùng với Vương Vũ xử lý BOSS, điểm tích lũy trên 800 là hoàn toàn bình thường.

Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng này, đám người hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhất là Vô Kị, hắn ta giận dữ nói: “Tại sao tên hèn hạ này lấy được nhiều điểm tích lũy như vậy chứ!”

Xuân Tường nói: “Đều do ông đây nhất thời mềm lòng, không có giết chết BOSS...”

“Hay là bây giờ chúng ta giết hắn một lần đi, không thì khó giải được mối hận trong lòng ta.” Ký Ngạo nói.

Danh Kiếm Đạo Tuyết: “Không tệ, ta đồng ý.”

“Cùng ý kiến!”

“+1!”


Đám người đó lần lượt bày tỏ thái độ, vây quanh Minh Đô với vẻ mặt không có ý tốt.

Minh Đô hốt hoảng nói: “Đồng ý con mẹ ngươi đó, bọn đê tiện các ngươi có phải ghen ghét ông đây anh minh thần võ vô địch thiên hạ không?”

“Đúng thế thì sao?” Đám người lạnh lùng đáp.

Minh Đô lập tức nói lời nghiêm túc la to lên: “Được rồi! Các vị đại ca, ta sai rồi!”

Đám người: “...” Tên hèn hạ này, dù mình có giết hắn ta cũng ngại bẩn tay.

Một đám người cười cười nói nói, sau khi ầm ĩ đủ rồi, Minh Đô chợt quay đầu, vẻ mặt đắc ý liếc mắt hỏi Vương Vũ: “Thiết Ngưu, ngươi được bao nhiêu điểm tích lũy?”

“1000!” Vương Vũ thờ ơ nói: “Một cú cuối cùng đánh Urtus bị ta đoạt được.”

Minh Đô nghe vậy hoảng hốt nói: “Cái gì? Cái này không hợp lý! Ngươi mẹ nó chỉ giết một con quái kia làm sao lại được nhiều như vậy.”

Vương Vũ quơ ngón trỏ trước mắt Minh Đô nói: “Ngươi nói sai rồi, kia là một con BOSS đó!”

“Ha ha ha ha!” Đám người thấy cuối cùng có người áp chế được Minh Đô, Vô Kị cười nói: “Không tệ, Thiết Ngưu một người đấu BOSS, cho hắn mười nghìn điểm cũng không quá đáng!”

“Đúng, chú Ngưu mới thật sự anh minh thần võ, vô địch thiên hạ! Lão Lý ngươi là cái quái gì.”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ biết trốn dưới háng Thiết Ngưu hiền đệ để tung chiêu, ông đây coi thường loại người này nhất!”

 “Đồng ý!”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

“Đệt!” Minh Đô buồn bực.