Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 127: 127: Mưu Sâu Kế Hiểm






Bên đống lửa, một người một thú đang hăng say cắn nuốt mấy con gà nướng bị xiên que thơm lừng
- Thật không ngờ thiếu gia lại có bản lĩnh này, cái này cũng quá ngon đi
Tôn Sách cảm thán, hắn đã là đấu sĩ có tu vi Nhập Hồn Cảnh Ngũ Trọng, hiếm khi cần ăn uống, vì càng tu luyện lên cấp độ cao càng không cần dùng mấy thứ này, đói bụng chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể khỏe mạnh mấy tháng trời a
Nhưng đây là lần đầu tiên Tôn Sách được thưởng thức mĩ vị như vậy, hắn có thể nói là điên cuồng gặm con gà nướng.

Hắc Ảnh từ tốn ăn, nó đã sớm được đại khai nhãn giới với tài nghệ nấu nướng ngon gấp đôi nữ nhân của Vũ Lôi Phong nên không có quá bất ngờ.

Từ ngày đi theo chủ nhân Hắc Ảnh mới biết còn có thứ ăn ngon hơn cả thịt sống
Rồi trong khi cả hai không ngờ đến, một thân ảnh toàn thân áo đen, bên hông đeo một bạch đai thình lình xuất hiện, không chút tiếng động nào
- Thiếu Gia!
- Chủ nhân!
Hắc Ảnh cùng Tôn Sách hết hồn nhìn Vũ Lôi Phong, một người một thú không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn, bây giờ đùng một cái lại xuất hiện, cũng quá khoa trương rồi
Vũ Lôi Phong không chút để ý việc hai tên này ăn vụng đồ ăn của mình, hắn tiện tay mua một ít thịt trong cửa hàng Hệ Thống KOF đem ra nướng tiếp, sau đó lại hỏi Tôn Sách
- Tên khăn đỏ đâu rồi?
Hắc Ảnh vội vàng chạy đến một bụi cây, nó thân là Tà Ma Dực Long Quỷ Bóng Đêm, bây giờ lại đứng thẳng đi bằng hai chân y hệt nhân loại, trông vô cùng buồn cười
Chỉ vài hô hấp, một thân ảnh đầm đìa máu tươi bị Hắc Ảnh xách trong tay, ánh mắt người này kinh hãi nhìn Vũ Lôi Phong, sau đó nhìn qua Tôn Sách, hắn lại càng thêm sợ hãi
Thấy ánh mắt của tên này, Vũ Lôi Phong đánh ra mấy chỉ ấn, tên khăn đỏ lập tức có thể nói chuyện
- Tôn Sách! Là ngươi?
Câu đầu tiên nam nhân này nói là dành cho Tôn Sách, ánh mắt đầy oán độc
- Ờ! Ta đây
Tôn Sách vẫy tay chào kẻ đeo khăn đỏ
- Đáng chết! Ta với ngươi cùng là đệ tử Phong Vân Môn, lại câu kết với người ngoài bắt ta, ngươi muốn gì?
Tên đeo khăn đỏ trừng mắt, rõ ràng hai người này là một hội
- Người chết hỏi nhiều làm gì?

Tôn Sách cười lạnh, hắn biết kẻ này sắp bị Vũ Lôi Phong cắn nuốt, chẳng qua muốn cho hắn nói một chút cho đỡ oan ức a
Vũ Lôi Phong nhìn người trong tay Hắc Ảnh, hắn phất tay, chiếc khăn đỏ rơi ra làm lộ dung mạo người trước mắt
Người này bộ dáng khá tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh từ trải, hẳn là trải qua không ít sinh tử mới có thể sở hữu khí chất phong trần này
Nhìn dung mạo người này khá quen, Vũ Lôi Phong nhướng mày hỏi
- Ngươi là người Phong Vân Môn?
Tên khăn đỏ trừng mắt với Vũ Lôi Phong, hắn quát
- Đúng! Bổn thiếu gia là người Phong Vân Môn! Ngươi còn không biết đường mà thả ta ra, tránh cả tộc bị tuyệt diệt
Vũ Lôi Phong chẳng chút nào quan tâm, hắn lại hỏi
- Thiếu gia sao? Ngươi là con cháu của ai trong Phong Vân Môn mà tự xưng thiếu gia
Tôn Sách liền nói
- Tam Thiếu! Kẻ này là Phạm Nhất.

Cháu nội của Tứ Trưởng Lão, trong Phong Vân Môn địa vị cực cao a, Tứ Trưởng Lão là một trong thập đại trưởng lão, một trong những người thiên phú mạnh nhất Phong Vân Môn, 20 tuổi đột phá Lục Tú, 30 tuổi đột phá Nhập Hồn Cảnh
Vũ Lôi Phong nghe xong cười lạnh, hắn lạnh lùng hỏi Phạm Nhất
- Có phải hai năm trước, ông nội nhà ngươi bị mất một con mắt đúng không?
Nghe Vũ Lôi Phong nói, Phạm Nhất liền giật mình
- Làm sao ngươi biết? Tin tức ông ta bị mất một mắt chỉ có cao tầng Phong Vân Môn biết mà thôi! Ngươi là ai?
Phạm Nhất nghĩ ra điều gì, hắn lại run run
- Không lẽ chính ngươi là kẻ làm ông ta bị thương? Phong Lôi Môn Vũ Lôi Phong sao?
Phạm Nhất kinh hãi nói, hắn đã nghe cha mình kể lại chuyện này, tiểu tử Phong Lôi Môn này dùng thủ đoạn hèn hạ, mượn lực Đại Trưởng Lão đánh ông mình chột một mắt
- Nhưng ngươi đã bị Đại Trưởng Lão một kích đánh thành hư vô, sao có thể?
Phạm Nhất khó hiểu hỏi
Vũ Lôi Phong không đáp, hắn cầm Trường Hồng Kiếm chỉ thẳng vào mắt kẻ này, sát khí từ từ làm không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo
Phập!

Không chút động tác thừa, Vũ Lôi Phong đâm thẳng Trường Hồng Kiếm vào mắt trái Phạm Nhất
- AAA
Phạm Nhất đau đớn hét to, hắn không ngờ Vũ Lôi Phong này lại không thèm giết mình, lại dùng chiêu này để hành hạ hắn
- Ngươi! Ngươi muốn gì? AAAAA!
Đau đớn đến tận cùng, bản thân Phạm Nhất vốn bị cấm chế, không thể dùng Nguyên Lực hay Linh Hồn Lực để gia thân hoặc kìm chế cơn đau, vì vậy trước mũi kiếm không ngừng xoay tròn trong hốc mắt, khóe môi hắn giật giật, cả người run lên vì đau đớn thống khổ đến cùng cực
Vũ Lôi Phong không nói không rằng, bàn tay đặt thẳng vào mi tâm Phạm Nhất
Một đạo Linh Hồn Lực cực mạnh lao thẳng vào não Phạm Nhất, bởi vì tu vi kẻ này kém Vũ Lôi Phong một tầng, Vũ Lôi Phong đã là Nhập Hồn Cảnh Lục Trọng rồi, mấy hôm nay hắn thôn phệ không ít nên đột phá cực nhanh trước sự thở dài của Tôn Sách
Mà Phạm Nhất chỉ có tu vi Nhập Hồn Cảnh Ngũ Trọng mà thôi, lại còn đang bị cấm chế nên không chút phản kháng bị Vũ Lôi Phong đưa Linh Hồn Lực vào não
Phút chốc, chỉ thấy Phạm Nhất ánh mắt đờ đẫn, Vũ Lôi Phong thu tay về khẽ mỉm cười
- Chủ nhân!
Dĩ nhiên là Vũ Lôi Phong lại đánh một linh hồn ấn ký vào đầu Phạm Nhất, kẻ này từ nay trở đi sẽ là thuộc hạ của hắn, nếu có chút âm mưu làm phản lập tức sẽ hứng chịu đau đớn giày xéo cực kỳ khốn khổ trong linh hồn
Mà nỗi đau từ linh hồn lại càng làm người ta sợ hãi, thân thể bị thương còn có thể miễn cưỡng cắn răng chịu đựng, nhưng tổn thương Linh Hồn là một khái niệm khác, sự đau đớn này không gì có thể tả nổi
Phạm Nhất quỳ một gối nhìn Vũ Lôi Phong, ánh mắt hiện ra vô tận sợ hãi cùng bất đắc dĩ, đời này hắn phải phục tùng người này vĩnh viễn sao?
Vũ Lôi Phong không quan tâm đến Phạm Nhất, hắn khép hờ đôi mắt
- Tiểu Na! Bán ta mấy trái bom nguyên tử
Tiểu Na trong hệ thống tròn mắt
- Lại chơi bom? Ngươi cũng rảnh quá đi!
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tiểu Na đã cầm trong tay ba vật màu đen bé bằng nắm đấm
- Bom nguyên tử gì í ẹ vậy? Nhỏ xíu vậy nổ sao mà lớn được?
Vũ Lôi Phong đánh giá ba quả bom trên tay Tiểu Na
- Trông nhỏ nhỏ xinh xinh vậy thôi, chỉ cần kích nổ sẽ gây ra một vụ nổ lớn hàng trăm cây số, ở trung tâm vụ nổ sẽ ngang với một lần tự bạo của cường giả Ý Hồn Cảnh ( Thập Nhất Tú ), vùng ngoài rìa sẽ là uy lực tự bạo của Kết Hồn Cảnh ( Cửu Tú )
Nghe Tiểu Na giới thiệu, Vũ Lôi Phong ớn lạnh nhìn mấy trái bom nhỏ xíu trong tay nàng
- Gì mà nổ to dữ vậy, nàng cầm nhẹ thôi kẻo nó nổ đấy!

Tiểu Na thản nhiên tung hứng ba trái bom trước hắn mắt sợ hãi của Vũ Lôi Phong, nàng nói
- Yên tâm, muốn làm nó nổ chỉ có thể bấm công tắc này thôi, nếu không thì nó sẽ giống hệt cục sắt vụn, có cưa làm đôi cũng không nổ đâu!
Tiểu Na lần nữa lấy ra một cái đế màu đen, chính giữa có một cái nút màu đỏ đậm
- Giá một quả 10.

000 kim cương, ngươi muốn mua bao nhiêu?
Vũ Lôi Phong chắc lưỡi kiểm kê tài sản, gần đây làm nhiệm vụ nhiều nhưng hắn không có tiêu bao nhiêu khiến lượng kim cương tồn đọng không ít, sương sương 300.

000 kim cương rồi
- Ta mua ba trái!
Vũ Lôi Phong đưa ba ngón tay lên
Tiểu Na liền ném luôn ba trái bom nhỏ vào người Vũ Lôi Phong, tên này sợ hãi chụp lấy
- Công tắc đây! Ta đã nối cả ba trái vào cùng một công tắc rồi đấy! Bấm một cái là nổ hết!
Vũ Lôi Phong nhẹ nhàng tiếp nhận công tắc, động tác cẩn thận đến tận cùng, hắn sợ không may đụng phải công tắc là ngu người a
Vụt một tiếng, Vũ Lôi Phong mở mắt ra, trong tay xuất hiện ba khối sắt màu đen, nhìn không khác gì ba cục sắt vụn
Vũ Lôi Phong đưa cho Phạm Nhất
- Đã là thuộc hạ của ta ắt sẽ có tài nguyên tu luyện dồi dào, đây là ba viên tụ nguyên trận.

Ngươi lập tức mang theo bên người, tốt nhất là giắt ngang hông, sau đó về Phong Vân Môn kêu gọi toàn thể đệ tử tụ tập quanh người, càng đông càng tốt, thực lực càng mạnh càng có tác dụng cao, sau đó bấm cái nút này
Vũ Lôi Phong lần nữa đưa cho Phạm Nhất một cái nút màu đỏ
- Nhớ là chỉ dùng được một lần! Cố gắng tụ tập đông người trong môn nhất có thể, sau khi bấm nút, ba quả cầu sắt này sẽ dựa theo số người mà cung cấp Nguyên Lực cùng Linh Hồn Lực ồ ạt vào cơ thể ngươi, nếu không ngoài ý muốn sẽ trong một tháng đạt Xuất Hồn Cảnh
Phạm Nhất và Tôn Sách trừng lớn đôi mắt nhìn vào ba quả cầu bằng nắm tay trước mắt, ba thứ này lại lợi hại vậy sao?
Phạm Nhất mừng như điên, hắn hận không thể ngay lập tức chạy về Phong Vân Môn tụ tập đám đệ tử trong môn lại để bấm cái nút thần kì này a
Có linh hồn ấn ký, Phạm Nhất không sợ Vũ Lôi Phong sẽ ra tay với mình, có một tay sai tu vi Nhập Hồn Cảnh Ngũ Trọng như hắn chỉ sợ ít người cầu còn không được nha, nên hắn lập tức tin sái cổ
- Đa tạ chủ nhân ban thưởng
Phạm Nhất quỳ một chân hành lễ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào ba quả cầu sắt và cái nút vi diệu kia
- Cầm lấy! Nhớ là chỉ bấm nút được một lần thôi nên ngươi đừng làm phí phạm!
Vũ Lôi Phong mỉm cười nhìn Phạm Nhất

- Tiểu nhân hiểu được!
Phạm Nhất không phải kẻ ngu, hắn thừa sức hiểu được cái nút bấm này quan trọng cỡ nào, phải tụ tập càng nhiều người, tu vi đám người càng mạnh thì mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất, vì vậy không thể nghi ngờ là về Phong Vân Môn bấm sẽ tốt hơn
- Được rồi! Ngươi về Phong Vân Môn sử dụng nó đi, khi nào đột phá Xuất Hồn Cảnh thì đến Phong Lôi Môn tìm ta, sẽ có nhiệm vụ quan trọng giành cho ngươi! Tất nhiên là sẽ có thưởng!
Vũ Lôi Phong đặt ba quả bom vào lòng bàn tay của Phạm Nhất, tên này nhanh chóng giắt ngang hông, điệu bộ trân quý như cầm thần bảo
Còn cái nút thì hắn nhẹ nhàng thu vào nhẫn trữ vật, chỉ có thu vào đó mới an toàn nha, lỡ để ở ngoài không may bấm một cái thì uổng phí bảo vật
Tôn Sách ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị nhìn Phạm Nhất, hắn đi theo Vũ Lôi Phong đã vài ngày mà chỉ được mỗi một bình linh dịch, kẻ này không ngờ vận khí tốt đã được ngay một món bảo vật
Vũ Lôi Phong lại lần nữa móc ra một cái ngọc giản, hắn khẽ truyền thanh âm vào trong sau đó đưa cho Phạm Nhất
- Cái này sau khi đạt Xuất Hồn Cảnh thì mở ra, sẽ có lợi ích
Phạm Nhất mừng đến run người, không ngờ tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu được cơ duyên như vậy thì mất một con mắt cũng đáng a, lập tức hắn quên đi nỗi đau chột mắt của mình
- Được rồi! Ngươi đi đi! Mau chóng đột phá càng nhanh càng tốt!
Vũ Lôi Phong phất tay, Phạm Nhất liền kính cẩn cúi chào một cái rồi vội vàng đạp lên các cành cây lao đi
- Không ngờ lần này đạt cơ duyên lớn như vậy.

Công tử đúng là phúc phận ta tu chín kiếp mới được a
Phạm Nhất toàn lực chạy như bay về Phong Vân Môn, những nơi hắn đi qua kình phong kéo dài dữ dội đến mức cây cối cũng gãy đổ, những Đấu Sĩ yếu hơn còn bị hất văng ra lăn lông lốc dưới đất
- Đám thiên kiêu các ngươi chờ đó! Phạm Nhất này sau khi đột phá Xuất Hồn Cảnh sẽ nắm đầu các ngươi xoay như chong chóng, chiếm đệ nhất Phong Vân Bảng!
Nhìn thân ảnh Phạm Nhất bay xa, Tôn Sách nhíu mày, hắn nhìn Vũ Lôi Phong ngưng trọng hỏi
- Tam thiếu gia! Sao ta thấy người hơi cổ quái, dường như người có âm mưu gì đúng không?
Tôn Sách hắn tuy thực lực thấp, nhưng lại nhạy bén hơn người, rõ ràng thiếu gia của hắn căm hận Phong Vân Môn đến xương tủy, nhưng lần này lại ra tay hào phóng như vậy
- Ngươi tâm trí rất tốt a! Không uổng mắt nhìn người của ta
Vũ Lôi Phong ném cho Tôn Sách một ánh mắt tán thưởng
- Phong Vân Môn sắp có một vụ nổ khá lớn đấy!
Nói xong, Vũ Lôi Phong quay lưng lại tiếp tục nướng thịt, để lại Tôn Sách ánh mắt khiếp sợ nhìn thiếu gia nhà mình
Tôn Sách vỗ vỗ trán
- Ôi trời ạ, Phạm Nhất ơi là Phạm Nhất! Ngươi còn mừng vì ba cái thứ kia a
Thầm than một tiếng, cảm thán thiếu gia mình mưu sâu kế hiểm, Tôn Sách mới trở lại đống lửa cùng Vũ Lôi Phong và Hắc Ảnh ngồi khoanh chân tu luyện