Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 12: Chùa không nhất thiết phải lớn, có Tăng ở là sẽ nổi danh




Shiraishi Shū cho rằng chuyện này đến đây là chấm dứt.

Cậu không ngờ sau khi niệm xong kinh buổi sáng, trụ trì già liền cho mình xem một số tệp gif và meme.

Đầu tiên là cảnh một bóng lưng cắt đầu húi cua đối mặt với “Đố quỷ”, đánh ra chưởng ánh sáng với tên gọi ‘Thí chủ, mời lên đường.’

Cái này thì không có vấn đề.

Nhưng những tệp gif và meme khác thì quả là kinh dị.

Có người đem “Đố quỷ” photoshop thành quái thú, biến Shiraishi Shū thành Kamen Rider mang theo dòng chữ “Kaiju, mời lên đường!”

Thậm chí có kẻ liên tưởng tới Jojo, chỉnh “Đố quỷ” thành Dio Brando, còn Shiraishi Shū là Jotaro với ghi chú.

Dio: “Ta không phải người!”

Jotaro: “Dio, mời lên đường!”

Dio: “Nani?”

Đủ loại sửa đổi đầy ma quái được trụ trì già lưu lại một lượng lớn. Chờ Shiraishi Shū xem xong, ông mới cười nói.

“Tâm Chính, con được nổi tiếng rồi đó.”

“…” Shiraishi Shū không biết phải đáp lại thế nào.

Cuộc sống sinh hoạt đôi lúc sẽ mang đến cho người ta niềm vui bất ngờ.

Đời trước Shiraishi Shū thường tìm xem meme.

Đời này lại bị biến thành meme trong mắt người khác.

Bất quá, điều đó cũng không khiến cho cuộc sống của Shiraishi Shū thay đổi.

Cậu mỉm cười rồi không thèm để ý nữa.

Rốt cuộc, đó chỉ là một cái meme mà thôi.

Dù sao cậu cũng không bị lộ mặt, ngay cả bóng lưng sau khi trải qua vô số loại sửa đổi ma quái cũng bị biến dạng ít nhiều.

Đến trụ trì già còn khó nhận ra ai, nói gì đến đám người trên mạng.

Cho nên Shiraishi Shū hoàn toàn không bận tâm.

Cậu tiếp tục niệm kinh, ôn bài, tiếp đón những người đến sơn sửa lại chùa mà mình đã hẹn trước vào hôm qua.

Nhìn họ tu sửa kim thân Phật tổ, trát lại vôi vữa cho vách tường cũ nát, Shiraishi Shū tin rằng dẫu chùa có nhỏ đến đâu, chỉ cần có tâm trang hoàng sửa chữa rồi chịu khó tuyên truyền thì sớm muộn nơi đây cũng có người tìm đến dâng hương!

Ngay cả khi việc sơn sửa đã tiêu mất của Shiraishi Shū tới 630.000 yên.

Chủ yếu là tiền nhân công và tiền mạ vàng cho tượng Phật.

Dù sao cậu chăm chỉ kiếm tiền cũng là để dùng vào việc này, nên Shiraishi Shū không chút đau lòng.

Vào lúc công nhân trát lại vữa cho vách tường, cậu tranh thủ trao đổi với người quản đốc và hỏi giá xây một căn phòng nhỏ khoảng 40 mét vuông.

Sau khi xác nhận mảnh đất này thuộc về chùa Linh Minh, quản đốc trả lời.

1.300.000 yên.

Tokyo quả là cái gì cũng đắt.

Từng đó tiền đủ để Shiraishi Shū xây một căn nhà hai tầng kiểu Tây ở vùng quê.

Nhưng ở đây chỉ đủ để xây một căn phòng ở 40 mét.

Thiếu tiền khiến Shiraishi Shū có chút sầu lo.

Nếu cậu xác định sẽ đi theo nghiệp hòa thượng sau khi tốt nghiệp, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa và trở thành trụ trì chùa Linh Minh.

Đương nhiên Shiraishi Shū sẽ muốn đưa chùa Linh Minh đi lên con đường phát triển rực rỡ.

Nhưng giờ xem ra, gánh thì nặng mà đường thì xa.

“Shiraishi-kun!”

Shiraishi Shū đang mải suy tư, bỗng nghe được giọng nói của Asada Sena.

Câu quay đầu lại, mới biết đó không phải ảo giác.

Miko tập sự của Thần xã Suga đang đứng trước cánh cửa gỗ của chùa Linh Minh.

Thay cho trang phục Miko là một bộ quần áo thường ngày, giúp Asada Sena hôm nay trông càng có vẻ xinh đẹp và sống động hệt như một nữ sinh cấp ba tràn ngập sức sống.

“Miko Asada, chị đến đây có việc gì vậy?” Shiraishi Shū hỏi theo bản năng.

Chẳng lẽ cô ta chưa nghe qua câu ‘Thần Phật không đội trời chung’?

Đường đường là Miko của Thần đạo lại dám xâm phạm nơi Phật đạo, đây là muốn kiếm chuyện?

Đoạn trên hoàn toàn là nói đùa.

Shiraishi Shū chỉ đang tò mò lý do khiến một Miko Thần xã chuyên thờ Quỷ thần ở quận Arakawa như Asada Sena lại tìm tới nơi này.

“Em không hoan nghênh chị à? Chúng ta từng là chiến hữu cùng nhau trừ tà đấy!” Asada Sena tức giận đáp. “Em có biết chị đã phải mất rất nhiều thời gian đi lại trong rừng Yoyogi mới tìm được đến chùa Linh Minh không!”

Shiraishi Shū tưởng tượng một chút.

Việc cố gắng tìm kiếm một con đường trải đá dẫn vào ngôi chùa nhỏ ẩn giấu sâu trong rừng cạnh kiến trúc to lớn của đền Meiji quả là có chút…

“Vất vả rồi.” Shiraishi Shū đồng tình nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Asada Sena dùng sức gật đầu, tựa hồ nhớ lại cảm giác khủng bố khi bị lạc đường.

Điều này khác hẳn với việc đi dạo phố.

Một người đi dạo phố bao lâu cũng không mệt như Sena vậy mà chỉ lạc đường một chút liền cảm thấy không thở nổi.

Phải mất rất nhiều thời gian, Asada Sena mới tìm được chùa Linh Minh.

Chỉ cần một cái liếc mắt, cô có thể xem thấu toàn cảnh của ngôi chùa này.

Một tòa miếu tọa lạc giữa rừng rậm điêu tàn lúc vào thu, không có vật trang trí, chỉ có hai ngọn đèn dầu đã cũ, xuyên qua cửa miếu rộng mở là thấy được một bức tượng Phật thiếp vàng có thể tìm được ở bất cứ đâu, cùng với đó là một lão hòa thượng có gương mặt nhăn nheo từ ái đang một tay cầm tràng hạt, một tay xoát di động.

Sau đó…

Không có gì.

Đây chính là chùa Linh Minh?

Lúc này Asada Sena còn kinh ngạc hơn cả khi biết cạnh đền Meiji có một ngôi chùa gọi là Linh Minh.

Rốt cuộc hòa thượng Shiraishi chính là một tăng lữ có pháp lực thâm hậu!

Thậm chí Asada Sena không thể nhìn ra khả năng của cậu, chỉ biết cậu ta mạnh hơn cô rất nhiều.

Một hòa thượng có pháp lực thâm hậu như vậy chịu sống ở nơi miếu nhỏ đã lụn bại? Lại còn là một hòa thượng tập sự?

Điều này, điều này, điều này… làm cho Asada Sena nỗ lực mới bài trừ ra một nụ cười.

“Shiraishi-kun, chùa Linh Minh, quả là thoát tục.”

Shiraishi Shū lại không phải mõ (1), tự nhiên nhận ra Asada Sena đang cố tìm lời khen đại.

Cậu liền cười đáp.

“Chùa không nhất thiết phải lớn, có Tăng ở là sẽ nổi danh. Sông không nhất định phải sâu, có Rồng ở là có linh khí (2). Miko, chị đang quá cố chấp với vẻ ngoài (3).”

Một câu tựa như lời cảnh tỉnh cho Asada Sena.

Hòa thượng Shiraishi còn trẻ đã có pháp lực thâm hậu như thế, sau này chắc chắn sẽ có tương lai bất phàm.

Điều đó thì có quan hệ gì tới chùa lớn hay miếu nhỏ?

Dẫu đã lụn bại, mang vẻ kệch cỡm hay đối lập mãnh liệt với đền Meiji lúc nào cũng nghi ngút hương khói đến đâu đi chăng nữa, một ngôi chùa bình thường có thể được lập ra ở giữa khu vực phồn hoa của Tokyo, lại còn ở trong địa bàn rừng Yoyogi thuộc đền Meiji sao?

Quyền sở hữu đất đai của chùa Linh Minh đến từ đâu?

Từng ấy vấn đề khiến chùa Linh Minh vốn mang vẻ đơn sơ thô kệch lại được phủ lên một tấm mạng bí ẩn đối với Asada Sena.

Chờ quay trở về Thần xã Suga, cô nhất định phải hỏi thăm trưởng bối mới được!

Bọn họ có lẽ sẽ biết chuyện xưa của chùa Linh Minh.

“Shiraishi-kun nói đúng, là chị quá chú trọng vẻ ngoài,” Asada Sena thành khẩn nhận lỗi.

Shiraishi Shū kỳ thật không trách.

Rốt cuộc…

Chính cậu cũng cảm thấy chùa Linh Minh thật quá mức tàn tạ, công nhân sửa nhà vẫn còn ở đằng sau làm việc mà chưa đi đâu!

Nói nhiều liền không đủ độ thuyết phục, Shiraishi Shū ho nhẹ một tiếng rồi đổi đề tài.

“Miko Asada đột nhiên tìm đến đây là có việc gì sao? Hay chị lại đây ngồi nghỉ ngơi một lát, uống một cốc trà rồi hẵng nói.”

Asada Sena nhìn qua, không thể tưởng tượng ra được chỗ có thể ngồi xuống uống trà nên xua tay đáp.

“Không cần đâu Shiraishi-kun, chị đến đây là để xin lỗi em…”

“Xin lỗi?” Shiraishi Shū ngẩn ra.

“Đúng vậy, lúc chị tạo video thì lại không có số để gọi cho em. Nhưng vì đoạn ngắn kia quá mức thú vị nên chị mới tự ý đưa em vào video…” Giọng Asada Sena càng ngày càng nhỏ. “Chị nghĩ chỉ có bóng lưng và thanh âm sẽ không có vấn đề gì… Ai ngờ Shiraishi-kun lại bị làm thành meme…

Cho dù có xóa video cũng không thể thay đổi được việc meme đã lan truyền khắp mọi nơi…

Vì thế… thực xin lỗi!!!”

Asada Sena cúi đầu 90 độ, lộ ra…

Khụ, Shiraishi Shū thực kinh ngạc, không ngờ Asada Sena cố tìm đến đây chỉ vì chuyện này.

Nói sao thì việc Asada Sena làm vẫn là xâm phạm riêng tư của cậu, đích xác là không đúng.

Nhưng trước thái độ xin lỗi thành khẩn như vậy, hòa thượng mang lòng dạ rộng lớn cười đáp.

“Miko Asada không cần tự trách đâu ạ. Chị không đem cảnh bần tăng lộ mặt đăng lên mạng đã cho thấy bản thân chị vẫn có lưu ý tới sự riêng tư của bần tăng rồi. Hơn nữa ai có thể đoán trước được việc bị biến thành meme chứ…

Điều đó đã cho thấy, tất cả là do bần tăng mị lực quá cao, chẳng sợ chỉ có bóng lưng cũng đủ hấp dẫn người khác, không thể trách ai được.”

Lại nói tiếp, trước thái độ tốt đẹp của Asada Sena, cho dù Shiraishi Shū thực sự có khúc mắc thì cũng được xua tan.

Rốt cuộc việc nổi danh chưa chắc đã là chuyện xấu.

Bởi trong video, Shiraishi Shū không hề lộ ra chút hình tượng xấu nào.

Thậm chí còn mang theo vẻ dương quang hùng vĩ vô cùng.

Miko Thần Đạo vất vả dùng đủ loại thủ đoạn khác nhau mà không thể trấn áp quỷ vật, trong khi Shiraishi Shū chỉ cần dùng một chưởng để tinh lọc nó!

Điều đó chẳng phải cho thấy Shiraishi Shū sở hữu pháp lực thông thiên sao?

Nếu những người xem cảnh đấy gặp phải khó khăn… Tất nhiên sẽ nghĩ đến Shiraishi Shū đầu tiên rồi!

Đây chính là hiệu ứng quảng cáo!

Thấy Shiraishi Shū không tức giận, Asada Sena thở phào một hơi.

Nhìn đến đống meme tràn ngập trên mạng hôm nay khiến nội tâm cô vô cùng bất an.

Asada Sena rút ra một xấp yên Nhật, đó chính là số tiền mà cô thu được từ nhiệm vụ hôm qua, rồi đặt vào tay Shiraishi Shū.

“Tuy Shiraishi-kun không giận, nhưng dù sao chị cũng đã tự ý đưa Shiraishi-kun vào video, vậy nên xin hãy xem số tiền công còn lại này là phí lên sân khấu của em nhé.”

“…”

Shiraishi Shū cúi đầu nhìn 250.000 yên, rồi nắm lấy tay của Asada Sena. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô với biểu cảm chân thành nhất của mình và cất giọng dịu dàng.

“Nếu chị còn định quay video thì nhất định phải rủ em nhé.”

#Chú thích:

1) Mõ: hay mộc ngư, được xếp là một nhạc khí tự thân vang, xuất xứ từ Trung Quốc, được sử dụng khi tụng kinh với vai trò điểm nhịp đều theo lời tụng. Mõ bắt nguồn từ câu chuyện kể về sự giác ngộ của kẻ bị đày đọa thành một con cá kình trước khi được hòa thượng khai sáng.

Mõ ở đây được dùng để ám chỉ kẻ trì độn đến mức phải được người khác chỉ cho mới nhận ra vấn đề.

Đọc thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/M%C3%B5

2) Chùa không nhất thiết phải lớn, có Tăng ở là sẽ nổi danh...: nhại lại từ nguyên gốc là “Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh” trích từ bài thơ "Lậu Thất Minh" của tác giả Lưu Vũ Tích hàm ý nơi ở có đơn sơ, điều làm cho nó trở nên tốt đẹp không phải vì vẻ xa hoa rộng lớn mà chính là đức hạnh của người chủ, đó mới là điều khiến người ta ngưỡng mộ, sùng kính. Hay nói cách khác, tốt gỗ hơn tốt nước sơn.

3) Miko, chị đang quá cố chấp với vẻ ngoài...: nhại lại từ câu "“Thí chủ, nhĩ trứ tương liễu.” Tương hay tướng trong Phật pháp được bắt nguồn từ câu: "Phàm thứ gì có hình tượng đều là hư ảo. Nếu thấy hình tượng không phải hình tượng thì tức là thấy Như Lai." trích lời Phật dạy trong chương 5 "Kinh Kim Cang" có hàm ý nhắc nhở người nghe không nên bị vẻ ngoài mê hoặc, muốn nhìn thấu bản chất cần bỏ qua biểu tượng, chỉ khi đó mới tìm thấy Phật tức con đường để giải thoát chính mình.

Đọc thêm tại: https://www.phatan.org/a3755/pham-so-huu-tuong-giai-thi-hu-vong-nhuoc-kien-chu-tuong-phi-tuong-tuc-k...