Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 127: Thanh Thạch Nguy Hiểm






Hiển nhiên là có cá lọt lưới chạy trở về, nếu không bọn họ không thể biết được tin tức này, Thanh Thạch nhìn 5000 kỵ binh Huyền Điểu bên ngoài bộ lạc, mỗi một người đều bốc lên huyết khí cường đại.

Đặc biệt là thanh niên cầm đầu, cả vị lão giả kinh khủng kia nữa, cộng thêm dựa vào cảm ứng hắn phát hiện ra ba cỗ khí tức cường đại đều không thua kém gì hắn, tâm lý càng thêm nặng nề.

- Thanh Thạch, đi ra nhận lấy cái chết!Huyền Ly tấn công xong lập tức bay trở về phía trên tọa kỵ, thần sắc lạnh như băng, ánh mắt tràn ngập sát ý, lực lượng cường đại uy hiếp toàn bộ Thanh Thạch bộ lạc, không ai dám động đậy.

Thấy Huyền Ly quá mạnh, nội tâm Thanh Thạch chỉ còn tuyệt vọng, hắn khẽ thở dài một tiếng, hiểu rõ không thể qua được hôm nay.

Hắn đi tới từng bước một.

- Tộc trưởng!- Đừng mà!Trông thấy Thanh Thạch tộc trưởng đi tới, các tộc nhân gấp lên, Thanh Sơn muốn ngăn cản, nhưng lại bị Thanh Thạch phất tay ngăn lại.


Hắn một thân một mình đứng trên vách núi, nhìn qua thanh niên đang ngồi ngay ngắn phía trên Lân Mã, trong lòng chợt nảy lên cảm giác vi diệu.

- Người này chính là Huyền Ly, thiên tài mạnh nhất Huyền Điểu bộ lạc, nhưng cảm giác hắn không mạnh bằng Cổ Trần.

Thanh Thạch tộc trưởng lẩm bẩm.

Nhưng hắn vẫn cao giọng nói ra:- Huyền Ly công tử, đối với cái chết của Tam công tử Huyền Cát, ta vô cùng xin lỗi, lão hủ tự biết không phải là đối thủ của ngươi.

Nhưng khẩn cầu Huyền Ly công tử buông tha tộc nhân của ta, ta nguyện ý tự sát tạ tội.

Một câu truyền ra, hiện trường xôn xao, vô số tộc nhân Thanh Thạch bộ lạc mặt mày bi phẫn, họ cảm thấy tuyệt vọng, tộc trưởng lại muốn tự sát tạ tội?- Không, tộc trưởng tuyệt đối không nên.

Có người quát lớn, chạy như bay đến, đó là một trung niên, hắn là cường giả Đoán Cốt cảnh thứ ba còn sót lại của bộ lạc.

Người này cũng là kẻ dạy bảo thế hệ sau luyện võ, Thanh Nham.

Hắn bi phẫn xông lên.

- Thanh Nham, lui ra!Thanh Thạch quát lớn.

Nhưng Thanh Nham lại không hề bị lay động, ngược lại cả giận nói:- Tộc trưởng, người không phải do chúng ta giết, là tiểu tử Cổ Trần kia giết.


- Cổ Trần?Bên ngoài, Huyền Ly nghe thấy lời này hai mắt nhíu lại, sát khí bùng lên.

Khí thế trên người hắn bạo phát, hắn quát to:- Nói, Cổ Trần là ai, ở nơi nào, lập tức giao ra đây, nếu không giết không tha.

Ầm ầm!Một luồng khí tức đáng sợ quét ngang đến, đánh bay rất nhiều người bên trong bộ lạc, nguyên một đám ngã trái ngã phải rồi ngồi sụp xuống đất, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Sắc mặt Thanh Thạch đại biến, sắc mặt Thanh Sơn cũng cực kì khó coi, hai người trừng mắt nhìn Thanh Nham, tên này lại khai ra Cổ Trần mất rồi.

- Cổ Trần đã rời đi từ hai ngày trước.

Thanh Nham trực tiếp mở miệng nói.

Thanh Thạch cùng Thanh Sơn nghe Thanh Nham nói vậy, trong lòng nhảy lên, thầm nghĩ không tốt.

Quả nhiên, Huyền Ly ở bên ngoài nghe thế liền giận tím mặt.

- Đồ khốn kiếp!Huyền Ly tức giận nói:- Thanh Thạch bộ lạc các ngươi thật đáng chết, dám lừa gạt bổn công tử, hôm nay, cũng là lúc bộ lạc các ngươi bị hủy diệt.

Mọi người nghe lệnh, theo ta giết vào, san bằng Thanh Thạch bộ lạc.

Ra lệnh một tiếng, 5000 kỵ binh Huyền Điểu bộ lạc tiến tới, ầm ầm giết về phíaa trước, triển khai tiến công Thanh Thạch bộ lạc.

- Thanh Thạch lão thất phu, nạp mạng đi!Một tiếng quát lớn, Huyền Ly bay lên không trung, toàn thân tản ra khí thế ngập trời, một thân Chiến khí sôi trào như lửa, hắn nắm trong tay một cây Huyền Thiết thương giết về phía Thanh Thạch.


Một trận đại chiến bùng nổ!Oanh!Một tiếng vang thật lớn, vách tường Thanh Thạch bộ lạc ầm ầm sụp đổ, bị một cỗ khí lưu cường đại trực tiếp đánh nát.

Lực lượng cường đại đó quét ngang qua, hơn mười người chết tại chỗ, bị đánh thành thịt nát.

Thanh Thạch tộc trưởng đứng mũi chịu sào nên trọng thương, nôn ra máu bay thẳng vào bên trong bộ lạc, sắc mặt trắng bệch, hấp hối.

Huyền Ly vừa thị uy, khủng bố tuyệt luân, khiến tất cả mọi người ở đây phải kinh hãi.

- A! - Không!Tiếng kêu thảm thiết vang lên, 5000 kỵ binh Huyền Điểu bộ lạc giết đến nơi, không ai cản nổi, lão giả cầm đầu đoàn kỵ binh đánh một chưởng về phía Thanh Sơn.

Đối mặt với Đại trưởng lão của Huyền Điểu bộ lạc, Thanh Sơn không dám khinh thường, hắn tập trung lực lượng toàn thân, huyết khí sôi trào, dùng một quyền nghênh đón.

“Răng rắc”, cánh tay Thanh Sơn nổ tung tại chỗ, xương bắn ra ngoài, cả người văng ra, hộc máu liên tục.

Cả lồng ngực hắn lõm xuống, bị một chưởng kia làm trọng thương sắp chết, hắn không nhúc nhích nằm ở đó, chờ cái chết đến với mình.

- Chút thực lực ấy lại dám đối nghịch với Huyền Điểu bộ lạc ta?.