Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 687






Một tên đội trưởng bước đến mở miệng nói:- Bẩm tộc trưởng, chúng tôi phát hiện ra một vết nứt kỳ quái trong đầm lầy trước mặt.

- Vết nứt kia, có thể thôn phệ bất cứ vật gì, chỉ cần ném thứ gì vào, đều sẽ biến mất không thấy đâu nữa, chúng tôi nghi ngờ đó là cửa vào của một bí cảnh, cho nên lập tức bẩm báo tin tức này với tộc trưởng.

- Xin tộc trưởng quyết định!Tên đội trưởng kia nói xong, Cổ Trần yên lặng suy nghĩ, ánh mắt sâu thẳm quan sát mảnh đầm lầy trước mặt, cây khô cao chót vót, vô số cành cây lá vụn rơi trên mặt đất, mùi hôi thối xông thẳng vào mũi.

Nơi này chính là một mảnh đầm lầy khu vực biên giới Bách Man sơn, nghe đồn sâu không thấy đáy, một khi bị rơi vào trong bùn nhão rất khó để thoát ra.

Bởi vì bên dưới đầm lầy có một cỗ lực hút kỳ quái, người nào bị rơi vào trong sẽ bị lực lượng ấy trói buộc không có cách nào cử động được, cho nên rơi vào coi như xong đời.


- Một khe nứt?Cổ Trần lẩm bẩm, trong đầu nghĩ đến điều gì đó, chẳng lẽ lại là vết nứt không gian?Nếu không phải thì vì sao ném thứ gì vào đều bị cắn nuốt, biến mất không thấy đâu nữa, hoặc là cũng có thể là lối vào của bí cảnh nào đó.

- Các ngươi về trước đi, một mình ta đi xem thử một chútCổ Trần nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định, bảo tất cả mọi người quay về, còn bản thân hắn thì tự mình tiến vào trong đầm lầy, để điều tra rõ ngọn ngành.

- Vâng!Cả đám Sư Thứu kỵ binh trinh sát đều lĩnh mệnh, sau đó cưỡi Sư Thứu bay lên không trung rời khỏi chỗ này.

- Ngươi tự đi săn đi.

Cổ Trần vỗ vỗ vào đầu Phi long to lớn trước mặt, bảo nó tự mình vào trong núi đi săn bắt kiếm đồ ăn.

- Gào!Phi Long khẽ gầm lên một tiếng, nhanh chóng vỗ cánh, khiến cát bụi bay ngập trời, lao lên trên không trung, trong chớp mắt đã bay vào trong rừng sâu núi thẳm để kiếm đồ ăn.

Cổ Trần hít sâu một hơi, nhoáng một cái bóng người đã bay lên bầu trời, cứ bay lơ lửng như vậy tiến vào trong đầm lầy cực lớn kia.

Mảnh đầm lầy này cực kỳ rộng lớn, là một vùng đất chết, không coi là cấm khu, nhưng cũng có nguy hiểm cực lớn tiểm ẩn trong đó.

Không nói những điều khác, chỉ riêng việc rơi vào trong mảnh đầm lầy này thôi, đã vô cùng thê thảm rồi.

Vút!Dựa theo tin tức tình báo đám trinh sát báo lại, Cổ Trần phân biệt rõ phương hướng, rồi bay thẳng về phía sâu nhất trong đầm lầy, cảnh tượng hắn nhìn thấy suốt quãng đường đều là cây cối khô héo trụi lụi, thê lương, tĩnh mịch, lộ ra khí tức mục nát.


Khí tức mục nát nồng đậm khiến người ta buồn nôn, bùn lầy bên trong đầm lầy còn nổi lên vô số bọt khí, có một loại khí nào đó không rõ đang không ngừng toát ra.

Roạt!Bỗng nhiên, có động tĩnh nhỏ từ trong đầm lầy phía trước truyền đến, bùn nhão cuộn lên, giống như có sinh vật nào đó đang di chuyển trong bùn lầy.

Cổ Trần nheo mắt nhìn kỹ lại, thì phát hiện ra đó là một con Ngạc Quy sống ở vùng đầm lầy, đầu to giống như đầu cá sấu, miệng mọc đầy răng nanh.

Vô số gai nhọn sắc bén bao phủ trên người nó, cơ thể to lớn dài khoảng mười một thước, cái đầu ngóc lên, phá tan bùn nhão nhô ra ngoài, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Cổ Trần.

Oành!Cổ Trần đưa tay ra vỗ một chưởng, một tiếng “Ầm” vang lên, bùn nhão nổ tung, con Ngạc Quy sống trong đầm lầy kia không kịp kêu một tiếng đã nghẻo, chết rất yên bình.

Hắn bay người lên, đào được một hạt châu thần bí trong người con Ngạc Quy kia, hạt châu này màu xám trắng, bên trong ẩn chứa một cỗ khí tức mục nát.

- Năng lượng trong hạt châu này quỷ dị quá, giống như có thể trói buộc cơ thể và lực lượng của các sinh vật khác?Cổ Trần lẩm bẩm, quan sát hạt châu thần bí kia.

Nó được sinh ra từ trong cơ thể Ngạc Quy sống ở đầm lầy, bên trong ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ quái, có thể trói buộc thân thể, thậm chí cả lực lượng của các sinh vật khác.

- Giống như một loại lực lượng phong cấm nào đó.

Hai mắt Cổ Trần sáng lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.


Lực lượng bên trong hạt châu này, luôn tạo cho hắn cảm giác giống như là một loại lực lượng phong cấm nào đó, lực lượng quỷ dị có thể trói buộc cơ thể thậm chí cả tu vi.

Bên dưới đầm lầy này đang cất giấu thứ gì? Loại lực lượng này đến từ nơi đâu? Điều này khiến Cổ Trần rất tò mò, đáng tiếc hắn không có cách nào dò xét tình hình ở nơi này.

Hắn cất hạt châu đi, sau đó cấp tốc bay về phía sâu nhất trong đầm lầy, rất nhanh đã đi tới chỗ đám trinh sát Sư Thứu nhắc đến trước đó.

- Đó là! Vừa đến nơi, Cổ Trần không nhịn được lập tức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào một vết nứt đen như mực ở đầm lầy trước mặt.

Không sai, đó là một cái khe, nằm ngang giữa không trung, cách mặt đất năm thước, tối đen như mực, tỏa ra khí tức quỷ dị khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

- Vết nứt không gian?Cổ Trần khẽ kêu lên một tiếng, hắn đã nhìn thấy rõ được đó là thứ gì, hóa ra là một vết nứt không gian.

Vết nứt không gian chính là cửa vào thông với một vùng không gian khác không ai biết, nếu như bước vào, lập tức sẽ đi đến một mảnh đất khác.

.