Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 8: Hài Cốt






Cộc!Cổ Trần bước một chân vào trong hoang vu cấm địa, lập tức liền cảm thấy một cỗ âm lãnh chi khí từ lòng bàn chân truyền thẳng lên trán, toàn thân sợ run cả người.

- Tà môn!Hắn hơi biến sắc.

Mới bước một bước, đã cảm nhận được âm khí nhập thể nội, khiến hắn toàn thân rét run, khí tức bất tường tràn ngập.

Việc này làm hăn thực sự chần chờ.

Nhưng đã tới đây rồi thì còn có thể lui bước được sao? Cổ Trần khẽ cắn môi, cầm Thạch mâu từng bước bước vào cấm địa.

Ánh mắt nhìn chòng chọc vào một bộ hài cốt to lớn, không rõ là của loài sinh vật nào để lại, cực kỳ to lớn, trên xương cốt trụi lủi còn có một chút u quang.

- Tộc trưởng! Bên ngoài cấm địa, Hắc Thổ sợ hãi bất an đi tới đi lui, chỉ có thể nhìn Cổ Trần từng bước đi vào cấm địa, càng đi càng xa.

Giẫm lên cát đen, thi thoảng có thể thấy từng đoạn xương cốt lộ ra, đạp lên phát ra tiếng cạc cạc giòn nưtx.


Có mảnh xương đã hủ hóa nghiêm trọng, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy bụi trắng, hiển nhiên là tro cốt phong hóa chảy xuống.

Phía trước là bão cát tràn ngập, một cỗ tro bụi dày đặc bao phủ đầy trời, che đậy ánh mặt trời, khiến cho tia sáng trở nên ảm đạm khác thường, thậm chí có cảm giác râm mát xâm thể.

Càng đi càng gần, Cổ Trần không ngừng tiếp cận bộ hài cốt to lớn kia, một trăm mét, bảy mươi mét, năm mươi mét, ba mươi mét! Rốt cục, khi Cổ Trần bước một bước tới trước bộ hài cốt, lòng liền không nhịn được mà rung động, hắn đứng trước đối phương, nhỏ bé như một con kiến.

Từ xa nhìn lại không có cảm giác gì, nhưng tới gần mới hiểu nó lớn tới chừng nào, chỉ riêng bộ phận lộ ra ngoài đã phải cao tới tám thước.

Từng căn xương cốt to lớn như cột nhà, có uốn lượn, có thẳng tắp, từng đoạn từng đoạn, nhìn xem liền khiếp người.

Coong!Cổ Trần gõ nhẹ, khúc xương liền vang lên một hồi âm thanh như kim loại giao kích, vô cùng êm tai.

Nhưng điều khiến Cổ Trần khiếp sợ là, Thạch mâu của hắn vừa gõ lên, đã liền trực tiếp đứt gãy, mũi thương đá trực tiếp vỡ vụn rơi xuống.

Thấy cảnh này, Cổ Trần ngây người.

- Khúc xương này quá cứng, đến cùng là sinh vật gì để lại?Hắn có chút không tránh khỏi kinh hãi, đánh giá bộ hài cốt to lớn, đi vào bên trong tựa như bước vào căn phòng làm từ xương cốt.

Mỗi một cái xương đều to lớn vô cùng, toàn thân trắng muốt, lộ ra huỳnh quang nhàn nhạt, tựa như bên trong có gì đó đang lưu động.

Cổ Trần ngạc nhiên, cẩn thận quan sát khúc xương, có chút suy nghĩ, liệu có thể mang về mài thành binh khí không?Gỗ đá gõ lên liền nát, chứng minh thứ này cứng cáp hơn xa đá, một khi mài sắc, nhất định có thể tạo thành binh khí không tệ?Hắn vứt bỏ khúc gỗ trên tay, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, kiểm tra xem có thể lấy đi thứ gì đó hay không.

- Có một đoạn xương vỡ.

Rất nhanh, Cổ Trần tìm được một đoạn xương vỡ dưới đất, dài chừng mét rưỡi, rộng chừng ba ngón tay hẳn là từ chỗ nào đó đứt gãy rơi xuống, tổng thể thẳng tắp bóng loáng, bộ phận đứt gãy lại có chút bén nhọn, mài một chút hẳn có thể tạo thành một thanh cốt kiếm không tệ.

Hắn đắc ý thu lại, rốt cục có một thứ có thể chế ra binh khí, mặc dù chỉ là một khúc xương, nhưng độ cứng rắn này chắc chắn không kém đồ sắt.

Đinh!Gõ nhẹ khúc xương vừa nhặt lên khúc xương to lớn khác, lập tức truyền ra một tiếng kim loại mãnh liệt, khiến người kinh thán, khúc xương này thực sự cứng rắn như sắt théo.

- Bảo bối tốt!Cổ Trần kinh hỷ, lập tức thu lại.


Hắn tiếp tục tìm kiếm, muốn thử xem một khúc xương nào dài dài một chút, xem có thể tạo thành một cây Cốt mâu hay không, muốn đi săn thì một cây mâu mới là hợp nhất.

Vũ khí trong bộ lạc đều là dùng đá mài thành, nếu có thứ xương cốt cứng rắn này chế tạo, khẳng định vừa bền vừa bén.

Cứ như vậy, Cổ Trần lại tìm được không ít mảnh xương vụn, có thể mài thành đầu mâu, cốt đao các thứ! Hợp là thu.

Vô phương, cả bộ lạc ngoài nghèo thì vẫn là nghèo, muốn quật khởi nhất định phải tăng cường thực lực bộ lạc.

- Đây là! Đột nhiên, Cổ Trần nhìn thấy một khúc xương cốt thẳng tắp, dài hơn hai mét, tựa như một cây mâu bén nhọn, phần đầu sắc bén còn có sương gai lít nha lít nhít, lóe ra hàn quang.

Phần đuôi lại mọc ra một cái móc, nhìn không rõ tác dụng gì, nhưng lại khiến Cổ Trần vui mừng quá đỗi.

Nhìn khúc xương dài hơn hai mét trước mắt, kích cỡ vừa đủ, tuy không mượt mà, nhưng tuyệt đối là một căn Cốt mâu tự nhiên sắc bén, thậm chí không cần mài.

- Là ngươi!Hắn liếc nhìn liền chọn trúng, trực tiếp bắt đầu làm việc, móc khúc gai xương hai mét từ trong đất lên, rất nhanh đã đào tới gốc.

Phần gốc chỉ còn liên kết một chút xíu với chỉnh thể bộ xương, rất dễ dàng liền có thể lấy xuống.

Răng rắc!Cổ Trần chỉ nhẹ nhàng lay động, gai xương đã trực tiếp gãy xuống, cầm trên tay nặng trịch, chí ít phải mấy chục cân.

Nhưng lòng hắn có chút bận tâm, yếu ớt như vậy liệu có thể làm thành binh khí không?Không nói hai lời, Cổ Trần trực tiếp huy động căn Cốt mâu này dùng lực đâm vào một khúc xương lớn bên cạnh.

Coong!Chỉ nghe một tiếng vang lớn truyền đến, gai xương ông ông chấn động, phát ra tiếng gõ đinh tai nhức óc, thậm chí khiến màng nhĩ hắn có chút đau nhức.

- Bảo bối tốt, chính là ngươi rồi!Nhìn gai gương hoàn hảo không tỳ vết, hắn liền vô cùng hài lòng, đây chính là binh khí trong thời gian tới của hắn.

Cổ Trần yêu thích không nỡ rời tay, nhẹ nhàng khẽ vuốt lên gai xương dài hơn hai mét, cảm giác chạm vào da thịt mát lạnh, một cỗ khí tức kỳ quái thấu qua bàn tay.

Hắn có chút ngạc nhiên, luôn cảm thấy trong gai xương có thứ gì đó, nhưng muốn xem kỹ lại, cảm giác kỳ quái vừa rồi đã lại biến mất.

- Được rồi, về thôi!Cổ Trần lắc đầu bỏ tạp niệm, không nghĩ nhiều thêm nữa, thu hoach hôm nay đã đủ nhiều rồi, không chỉ hoàn thành việc đi săn, còn thu được con mồi không tệ.


Càng thu được xương cốt cứng rắn có thể làm binh khí, tâm tình thật tốt, trực tiếp quay người, thu thập đám mảnh xương vừa rồi chuẩn bị rời đi.

Ở lại càng lâu, Cổ Trần càng cảm thấy bất an mãnh liệt, tựa như có nguy cơ tử vong đang tới gần.

Oanh!Đúng lúc này, một cỗ chấn động bất ngờ truyền tới, khiến Cổ Trần cả kinh biến sắc.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ sâu trong cấm địa xuất hiện một cỗ hắc khí cuồn cuộn, nhanh chóng cuốn hướng tới bên này.

- Không tốt!Cổ Trần có chút run rẩy, chỉ cảm thấy một luồng âm khí đập vào mặt, khiến tay chân rét lạnh.

Hắc khí cuồn cuộn kia từ sâu trong cấm địa vọt tới, quá đột ngột, không rõ là cái gì.

Nhưng cảm giác duy nhất là, nguy hiểm, hoảng sợ, một cỗ bất tường chi khí tràn ngập trong lòng.

Xì xì! Lúc này, bên ngoài cơ thể truyền tới một cảm giác băng lãnh, tựa như muốn kết băng, lại giống như da thịt muốn hòa tan ra, khiến Cổ Trần bị dọa phát sợ.

Chạy!Cổ Trần cơ hồ không cần nghĩ nhiều, cầm đồ liền chạy, điên cuồng lao về phía bên ngoài cấm địa.

- Mau trốn! !!Hắn vừa chạy vừa hô, sắc mặt cuống cuồng, hắc khí phía sau cuồn cuộn mà đến, tựa như sóng thần đổ ập, nuốt gọn hết thảy.

Bên ngoài cấm địa, Hắc Thổ cùng đám dũng sĩ biến sắc, sắc mặt đen kịt của Hắc Thổ cũng biến thành màu trắng bệch, trong mắt đầy hoảng sợ, chiếu rọi hình ảnh hắc khí diệt thế cuốn tới.

Đám người đều bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, ô một tiếng, quay người liền chạy.

.