Tà Minh Chi Giới

Chương 152




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Cân nhắc thế nào? Trời sắp sáng rồi." Mộc Thủy Vân nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Lan nhắm chặt mắt lại, trong lòng đã có quyết định, mở mắt nói: "Ta đồng ý."
"Được." Mộc Thủy Vân nhướn mày nở nụ cười, tích tụ trong lòng tan đi, tất cả ở ngày mai, Phong nhi, chờ ta.
Thiên quang xán lạn, vẫn là một mảnh thế giới cô tịch.
Tuyết Phong mông lung mở hai mắt, miễn cưỡng ưỡn lên thân thể, nàng không nhớ cảm giác đau đớn kéo dài bao lâu, nói chung, nàng giờ khắc này đầu óc đờ đẫn, mê man nhìn cảnh vật bốn phía, tựa hồ là thiếu hụt cái gì, nàng cảm thấy trong lòng có chút trống trơn.
Nàng đứng lên, trong mắt dĩ nhiên nổi lên cô độc, nàng lẳng lặng nhìn dòng sông, sóng cuộn biển gầm đó, đây là thế giới của nàng sao? Nàng trở lại lúc trước? Vì sao là lúc trước? Đã qua bao nhiêu năm tháng?
Đầu óc đau nhói, nàng vội vã nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, tình cảnh lại biến ảo.
Trăng khuyết đổi chiều ở chân trời, nó là cô tịch thê lương, lại tuyệt thế duy mỹ, cảm giác này làm cho nàng hoài niệm.
Gió đêm thổi tới, mang theo mái tóc bạc bay phấp phới.
Cách đó không xa, có kiệu đỏ hoa lệ, màn kiệu bị gió thổi phất, phiên nhiên bay loạn, vệt tím quen thuộc va vào đáy mắt, nàng bất tri bất giác đi đến, nhẹ nhàng xốc màn kiệu, đập vào mi mắt là một khuôn mặt quyến rũ khuynh thành, nàng hít một hơi, lẩm bẩm gọi ra một cái tên: "Nguyệt Lạc."
Nguyệt Lạc híp mắt nhìn nàng, mỹ đồng xinh đẹp hiện ra nhu ý nồng đậm, vươn tay như đang đợi.
Tuyết Phong nhíu mi, trong tiềm thức nàng xác thực rất khát vọng chạm đến cái tay kia, càng khát vọng có được nữ nhân này, nhưng chẳng biết vì sao, khi nàng muốn tiếp nhận, thì ngừng động tác.
Một tiếng thở dài vang lên dưới ánh trăng yên tĩnh, Tuyết Phong thả xuống vải mành, lại cảm thấy an lòng trước nay chưa từng có.
Nàng cô độc đi tới, xuyên thấu cung điện xa hoa, tựa hồ đang tìm cái gì, mờ mịt luống cuống, ánh trăng chiếu trên mặt nàng, tràn đầy nước mắt, tâm đột nhiên đau đớn lên, nàng bất lực la lên: "Nàng ở đâu?"
Cung điện cô tịch, có kẻ cô độc, ánh trăng thê lương, trái tim lạnh lẽo.
Tuyết Phong không cách nào dừng lại, nàng vẫn tìm kiếm đoạn ký ức khắc khổ thuộc về nàng, mất đi nó, quên một người trọng yếu.
Cuồng Long màu bạc xoay quanh, nữ tử áo đen không bờ bến tuần tích trong cung điện tích to lớn, như đi vào một mê cung thâm thúy, càng chạy càng mất đi tâm trí, nàng có một tia mê man lo lắng, trước tiên quên mất người mình yêu nhất, cuối cùng cũng quên bản thân là ai.
"Hết thảy đều là ảo giác, đối mặt tình cảnh này, căn bản không cần chúng ta ra tay, nàng cũng đã vạn kiếp bất phục." Vân Ngũ Châu âm trắc cười, không nghĩ tới Hàng Ma Trận đó lợi hại như vậy, ngay cả tu vi đỉnh cao sa vào cũng sẽ thất tâm, lúc khởi điểm còn có chút lo lắng, hiện tại, nữ nhân này căn bản không đáng sợ.
Lâm Pháp tà tứ nói: "Cứ để nàng tiêu hao hết tiên lực, đánh mất thần trí, bi thảm mà chết đi."
"Chúng ta làm như thế, có phải quá mức tàn nhẫn?" Diệp Cuồng Ca thở dài một tiếng.
"Chẳng lẽ ngươi thương tiếc nàng? Ngươi đã quên một khắc trước, nàng hung hăng thế nào sao?" Lâm Pháp lườm hắn một cái, hành động này vừa vặn tác động gương mặt, đau rát lập tức tập quyển tâm tư, hận không thể lập tức chém nữ nhân kia thành muôn mảnh.
Chúc Thu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, liếc một tia sáng trắng loáng phía chân trời, cả kinh nói: "Đó là cái gì?"
Ba người tập thể nhìn sang, đã thấy quang hoa càng ngày càng gần, hoàn toàn là ở trong chớp mắt, dáng người thon dài, kiên cường tao nhã, trường bào xám trắng lăng không, mái đầu bạc trắng hiện ra vận ý tang thương, khiến dung nhan như tượng tạc càng thêm uy lẫm.
"Là ngươi!" Tất cả mọi người cực kỳ ngạc nhiên, nhiều năm chưa từng gặp lại hắn, sao đột nhiên xuất hiện?
Bốn người sững sờ, người kia xoay tròn, thoáng chốc bay vào trong trận pháp, ý đồ rất rõ ràng, là vì cứu nữ nhân kia.
Sắc trời sáng sủa, toà nhà cũ kỹ bỗng được mở ra.
Rất nhiều cấm vệ quân cung kính sắp xếp bên cạnh, Phong Trú và Sơn Hà lẳng lặng đứng hai bên, nữ tử một thân áo đỏ chậm rãi đi ra, Sơn Hà lập tức đón nhận chắp tay nói: "Chúc mừng Thủy Vân cô nương, à không, hẳn là chúc mừng Vương phi. Vương gia của chúng thần có thể cùng ngài kết hỷ liên, đúng là mỹ sự khắp chốn mừng vui. Thuộc hạ từ đáy lòng hy vọng, ngài và Vương gia hài hòa mỹ mãn, ân ái vĩnh viễn."
"Chúc mừng Vương phi." Chúng cấm quân do Phong Trú thủ lĩnh đều quỳ trên mặt đất, xuất phát từ nội tâm chúc mừng, Vương gia rốt cuộc toại nguyện, tuy rằng thủ đoạn có chút mạnh mẽ, nhưng đối với một vương giả, nữ nhân là dùng để chinh phục, dùng phương thức bá đạo chiếm đoạt nàng, căn bản là biểu lộ phong độ hùng vỹ thiên kiêu một đời.
Sơn Hà nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô gái, nghi ngờ nói: "Sao vẫn chưa thấy Tiểu Lan?"
Ở trong nhà truyền đến tiếng bước chân, nữ tử cúi đầu đi ra, thay thế Sơn Hà đỡ lấy nàng, đè thấp thanh tuyến nói: "Sơn Hà đại nhân, khởi hành được chưa?"
Sơn Hà ngẩn ra, âm thanh Tiểu Lan hơi thấp hơn bình thường a, tiến lên quan tâm nói: "Tiểu Lan, cổ họng ngươi không thoải mái à? Sao giọng lại khàn như vậy?"
Nàng lắc đầu nói: "Ta không có chuyện gì. Đừng để tân nương chậm trễ, có phải nên lên kiệu?"
"Được." Sơn Hà kinh ngạc, là mũi của hắn có vấn đề sao? Ngửi thấy mùi mực dày đặc, nhưng giờ lành sắp đến không cho phép hắn do dự, liền sai người nhấc kiệu hoa lại đây.
Nàng đỡ tân nương tiến vào kiệu, liền đi theo bên kiệu, dọc theo đường đi cũng không nói gì.
Chúng cấm quân mở đường, phía sau là liệt bài thiết giáp quân vệ, kiệu hoa bị chăm chú vây quanh ở trung ương, tiếng pháo nổ bùm bùm truyền ra toàn bộ đường phố, trước cửa các gia các hộ, bách tính quỳ xuống, rõ ràng là cảnh tượng an bài tốt, kết thân là việc vui, nhưng khuyết thiếu một phần tự nhiên.
Khua chiêng gõ trống đánh thức nàng vốn đang rơi vào trầm tư, Mộc Thủy Vân híp mắt, một mực cung kính đi theo bên kiệu, đột nhiên, một tầm mắt hừng hực bắn đến, cỗ kiệu đã đứng trước Kính Vương Phủ.
Tầm mắt hừng hực đương nhiên đến từ nam tử mặc hỷ bào, Diệp Cổ hôm nay ăn mặc đặc biệt, tóc đen chỉnh tề cột lên đỉnh đầu, dung nhan tuấn mỹ mang theo nụ cười thỏa mãn, hưng phấn nơi đáy mắt không hề che lấp.
Đáy mắt Mộc Thủy Vân xẹt qua một tia không tên, nhấc lên màn kiệu đỡ nàng ra, nhưng cảm giác tay nàng run, suy nghĩ, tiến đến bên tai Tiểu Lan, nói nhỏ: "Trấn định chút, mọi người đang nhìn."
Tiếng trống chiêng vừa vặn che lấp lẩm bẩm nhỏ nhẹ, Tiểu Lan lại nghe rõ ràng, miễn cưỡng trấn định lại, trong lòng yên lặng nghĩ, nàng là vì cứu Vương gia, mới bất đắc dĩ, nếu Vương gia muốn trách tội nàng, nàng tình nguyện chịu chết, cũng không hối hận.
Mộc Thủy Vân vui mừng nở nụ cười, vẫn là cúi đầu phù tân nương tiến vào vương phủ.
Bước vào chính sảnh, thị vệ cao giọng hô: "Hoàng thượng giá lâm."
Kính vương chấp chưởng quyền to thành thân, cả triều văn võ không ai không đến đây chúc mừng, ngoại trừ Hiếu Thành hầu cáo ốm không tới, những người khác toàn bộ trình diện, lần này, Hoàng đế cũng tới, coi như cho Kính vương một vinh sủng rất lớn.
Chính sảnh to lớn trong khoảnh khắc liền tĩnh mịch, tất cả quỳ xuống, Tiểu Lan đang muốn quỳ, lại bị Mộc Thủy Vân đỡ lấy, nói nhỏ: "Ngươi không cần quỳ."
Tiểu Lan ngạc nhiên đứng tại chỗ, Hoàng thượng giá lâm, nàng làm sao có thể vô lễ?
Giữa lúc nàng kinh hoảng không ngớt, tay lại bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, chân vừa bước, bên tai truyền đến giọng nói ôn hoà của Diệp Cổ: "Sao tay nàng lạnh thế?"
Tiểu Lan không biết như thế nào cho phải, sợ vừa lên tiếng sẽ lộ ra sơ sót, nàng đi theo Vương gia tuy rằng tháng ngày rất ngắn, nhưng âm thanh đã quen thuộc từ lâu, vạn nhất bị hắn nhận ra, chính là tội khi quân, phải làm sao bây giờ?
Mộc Thủy Vân biết nàng hoảng tay chân, liền thấp giọng nói: "Tòa nhà đó quá mức râm mát, đêm qua nô tỳ không có hầu hạ Vương phi đi ngủ thật tốt, xin Vương gia giáng tội."
"Hôm nay chính là ngày vui của bổn vương, giáng tội, rất xúi quẩy. Ngươi lui ra đi." Diệp Cổ căn bản không có nhìn thẳng nàng, toàn bộ chú ý đều định trên người tân nương.
Diệp Minh Lãng chú ý hồi lâu, đột nhiên cười to hai tiếng, giơ tay phất phất: "Đều bình thân."
Mọi người chỉ cảm thấy ở đầu gối có một luồng khí chui vào, nâng thân thể bọn họ lên, hành động này là lần đầu tiên a, tất cả đều sợ hãi nói: "Đa tạ bệ hạ thánh ân."
Mọi người giương mắt nhìn, cạnh Diệp Minh Lãng còn kèm một nữ tử hào hoa phú quý, sửng sốt một chút, khom lưng bái: "Thấm phi nương nương."
Diệp Minh Lãng vỗ vỗ khuỷu tay, mang theo Tư Đồ Thấm đi vào chính sảnh: "Miễn lễ."
Mọi người đứng dậy.
Diệp Minh Lãng vén áo choàng ngồi ở chủ tọa, một mặt ái muội nhìn chằm chằm Diệp Cổ: "Hoàng đệ, hôm nay đệ được đền bù mong muốn, định cảm tạ Hoàng huynh thế nào đây?"
Diệp Cổ chắp tay cười nói: "Nếu có yêu cầu, xin Hoàng huynh cứ việc phân phó."
"Hahaha!" Diệp Minh Lãng thoải mái cười to, chúng thần bên dưới nhìn nhau, vì sao khung cảnh này quỷ dị như thế? Kính vương đón dâu, sao Hoàng thượng lại cười hài lòng nhỉ? Không biết còn tưởng rằng là Hoàng thượng thành hôn, vui vẻ như vậy.
"Hoàng thượng, chàng đừng trêu ghẹo bọn họ. Giờ lành đến rồi, cũng đừng làm nhân gia sốt ruột chờ." Tư Đồ Thấm che mặt cười, đôi mắt đẹp chuyển qua tân nương một thân hồng cẩm, đáy mắt sóng lớn vi đãng.
Khi Hoàng thượng hạ chỉ, Liên Thành cũng ở đây, nàng còn nhớ vẻ mặt Liên Thành ngay lúc đó, quả thật đen như than bùn, Hoàng thượng đi rồi, nàng mở miệng hỏi dò, biết được chuyện đã xảy ra, giờ khắc này Liên Thành chắc đang ở đâu thầm bi thương, Hoàng thượng hạ chỉ, ai cũng không thể cãi lời, hắn chỉ có thể cáo ốm không đến, miễn cho xúc cảnh nổi giận.
Nghe được danh tự của Mộc Thủy Vân, trong lòng Tư Đồ Thấm hơi khác thường nhưng không có quá mức lưu ý, nữ tử đứng cạnh tân nương, hình dạng có chút quen thuộc, thật giống như gặp qua ở nơi nào?
Mộc Thủy Vân cảm giác được ánh mắt Tư Đồ Thấm, nhíu mi tâm, chẳng lẽ nàng ta nhận ra mình?
Tư Đồ Thấm híp mắt càng xem càng kinh tâm, cuối cùng hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng lại bị một tiếng hô to đánh gãy: "Nhất bái thiên địa."
Diệp Cổ dưới ánh mắt chúc mừng của mọi người, cùng Tiểu Lan bái thiên địa.
Một chiêu Hình Nhân Thế Mạng, Vân nhi thật cao tay ấn :3 cho những ai không hiểu chương 150-151, tui xin giải thích như sau: Phong nhi bị vây trong trận pháp, nên nhớ về kiếp trước của mình, nàng là người tạo ra Tà Minh tức vị diện thứ hai, khi nàng chết thì Tà Minh cũng tự động tan biến, bây giờ nàng sống lại, mục đích là tìm lại Xá Lợi Tử, thứ nàng từng đeo trên cổ để tái tạo Tà Minh, giải thích như vầy, mọi người đã hiểu hết chưa? À, tui còn có ý định viết thêm phiên ngoại cho đôi trẻ nữa, bối cảnh ở hiện đại, cả hai xuyên về, Vân nhi quên hết những gì đã trải qua ở dị giới, thế là Phong nhi quyết định giả làm người bình thường tiến hành câu dẫn dụ dỗ các thứ =)) đang đắn đo không biết nên tạo hình cho Phong nhi thế nào, dù sao Vân nhi là bạch phú mỹ chạy Audi a =))