Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 157: Man thiên quá hải




Một bãi rừng hoang bên ngoài Đông môn Thanh Hà thành,

Không tốn quá nhiều công sức, Tống đại quan nhân liền đem đám kia 6 người ám sát mình giấu trong bụng tin tức moi ra cái đầy đủ.

Vốn hắn còn nghĩ sẽ phải đem trên ti vi học lỏm đến thập đại khổ hình trình diễn một lượt đây, đáng tiếc.

Tống Khuyết thở dài, đám này là chú định không đi làm cách mạng được.

Xem ra bất khuất cái từ này cùng võ công cao hay không cao không có trực tiếp liên hệ. Tống gia chính thức kết luận.

Mấy người này ngoài lão Lỗ, còn lại 5 người đều là Linh Giang Bang người. Vị kia 5 giai võ giả còn là Giới luật đường Phó Đường chủ đây, 3 người khác cũng là trong bang trung tầng, chức vụ thấp nhất cũng là đầu mục.

Nếu như không phải Tống Khuyết 3 người mới có điều đột phá, hôm nay một nhóm này cũng không phải không thể nuốt được bọn hắn, xem ra lão Đỗ đây là quyết tâm không nhỏ.

Không biết hắn nghe dò la đâu ra tin tức về chuỗi vòng tay của Không Trí đại sư, bọn hắn lên kế hoạch là cầm xuống Tống đại quan nhân ép hỏi ra vòng tay, còn sau đó.

Tất nhiên là Tống gia hắn bất hạnh bị Huyết Ma giáo trả thù, chuỗi vòng tay là ngày trước vì báo ân Đỗ Bang chủ nên đem tặng. Còn ân gì, lúc đó ai lại đi quản rõ ràng đây.

Cuối cùng nhiều lắm là Linh Giang Bang người gióng trống khua chiêng hô vang khẩu hiệu diệt ma nhân cho hắn báo thù liền xong chuyện.

Kế hoạch này lỗ thủng trăm ngàn chỗ nhưng thực mẹ nó hữu dụng, tại xã hội hiện thực này có ai lại vì không quen không thân Tống mỗ mỗ đi đòi lại công đạo?

Tiếc là tra hỏi cũng không rõ ràng ai là người cho Tống Khuyết báo tin, điều này làm một lòng muốn báo đáp hắn cũng không biết tìm ai.

Trầm ngâm một hồi, trong đầu hiện lên sơ bộ mấy kế hoạch, Tống Khuyết nhấc theo Lỗ Thiên Hùng đi tìm một nơi riêng tư để tiện bề tâm sự.

.....

“Tống... Tống huynh đệ, là ta sai rồi, ta bị quỷ mê tâm khiếu mới nghe bọn hắn Linh Giang Bang xúi giục, xin bỏ qua cho ta một lần. Ta Lỗ Thiên Hùng thề từ nay ta xin nghe ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuyệt không hai lòng.”

Nhìn chung quanh núi rừng hoang vắng, bóng đêm âm trầm, Lỗ Thiên Hùng bị dọa chết khiếp vội vàng xin tha.

“Tha ngươi?... vậy phải xem ngươi bỏ ra cái giá như thế nào?” - Tống lão gia vuốt cằm cân nhắc.

Thấy có cơ hội giữ mạng, lão Lỗ kích động, ngoài miệng cũng là bất cứ giá nào:

“Tống huynh đệ, không, Tống gia. Chỉ cần ngươi tha ta, toàn bộ Mãnh Hổ bang sau này hết thảy nghe ngươi định đoạt, ta chính là ngươi một con chó, ngươi muốn ta cắn ai liền cắn ai, tuyệt không phản bội.”

Trong lòng âm thầm khinh bỉ thằng này, Tống Khuyết mặt ngoài tỏ vẻ động tâm:

“Cái này... ngươi nói nói xem Mãnh Hổ bang có những cái gì đáng giá.”

“Tống gia, tuyệt đối đáng giá. Ta Mãnh Hổ Bang bang chúng mấy trăm, dưới cờ sản nghiệp cửa hàng vô số, trong đó không thiếu Kim Lộc đổ trang như thế hút kim quật, ngoài ra tại hạ tư nhân bảo khố có không dưới 10 vạn lượng.

Tống gia, chỉ cần ngài tha ta, bây giờ ta có thể lập tức dẫn ngài về bang lấy bạc.”

Trong lòng đảo qua muôn vàn mưu sâu kế hiểm, Lỗ Thiên Hùng miệng bắt đầu vẽ bánh lớn, kim ngân tài bảo từng đống từng đống nói ra muốn dùng tiền tài đả động nhân tâm.

Nhưng Tống gia là người bị tiền tài mê hoặc sao?

Tất nhiên là....có.

Tống đại quan nhân động tâm rồi, hắn hứng thú bừng bừng ngồi xuống cùng lão Lỗ hỏi chi tiết cặn kẽ từng nơi từng nơi sản nghiệp hỏi thăm, đợi được hiểu biết không sai biệt lắm mới thỏa mãn đứng đậy.

“Được rồi, Lỗ Bang chủ, nể tình ngươi như thế biết điều. Ta sẽ cho ngươi sống thêm một đoạn thời gian.”

Nghe hắn nói Lỗ Thiên Hùng trong lòng cuồng hỉ, cũng không màng hình tượng kích động chảy nước mắt dập đầu bái tạ:

“Đa tạ Tống gia, đa tạ Tống gia. Tiểu nhân từ này về sau toàn bộ nghe ngài sai bảo, tuyệt không dám hai lòng.”

Thằng ngu, đợi ta qua kiếp này, lão tử chống mắt lên xem ngươi làm sao bị Linh Giang Bang người rút gân lột da. Còn đòi lấy bạc, xuống dưới kia Lỗ mỗ sẽ cho ngươi đốt một ít – Lỗ Thiên Hùng trong đầu gào thét.

“Hắc hắc, rất tốt, ta rất hài lòng!”

Thành thật kê khai gia sản như thế rất tốt, Tống gia sẽ cho ngươi “SỐNG” thêm mấy ngày nữa, tuyệt không nuốt lời.

Tống đại quan nhân vui sướng cất tiếng cười to.

......

Không bao lâu, từ sâu trong rừng Tống Khuyết cùng Lỗ Thiên Hùng 2 người nhàn nhã sóng vai đi ra.

“Thiếu gia!”

Nhiếp Phong, Hùng Bá 2 người trông thấy lão Lỗ bộ dáng này cũng nghi hoặc cực kỳ, nhưng Tống Khuyết cũng không giải thích nhiều chỉ khoát tay:

“Hai người các ngươi ra phía ngoài thu dọn chiến trường trước, để chúng ta cùng mấy vị Linh Giang Bang trò chuyện thêm một chút.”

“Rõ! Thiếu gia.”

Tuy có một bụng nghi hoặc nhưng 2 người còn là không chút do dự nghe lệnh rời đi. Để lại Tống lão gia 2 người cùng 4 đứa xui xẻo kia nằm như chó chết dưới đất.

“Lữ Thiên Hùng, ngươi dám phản bội!” – Lâm Bình lúc này đã tỉnh, thấy cảnh này liền phẫn nộ quát.

Mọi người cùng nhau bị bắt, ngươi lại có thể như thế thoải mái hành động, không phải đầu hàng thì là gì?

Nhưng mà lão Lữ như thế có vẻ mạng sống vô ưu, nghĩ đến thằng nhóc này hẳn kinh nghiệm giang hồ còn non nớt, chẳng phải mình cũng sẽ có cơ hội.

Lâm Bình kích động đầu óc bay nhanh vận chuyển, tìm từ thuyết phục:

“Tống tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay thực sự chúng ta sai rồi, ta cho ngươi cúi đầu nhận sai. Dù sao 2 bên cũng chưa tổn thất gì, không bằng 2 bên hóa chiến tranh thành tơ lụa, ta sẽ đích thân cùng Bang chủ nói rõ việc này, sau này chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu, Linh Giang Bang tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhằm vào ngươi thế nào?”

Thằng ngốc này, coi Tống gia là trẻ lên ba đây. Tống Khuyết cười rộ lên:

“Ha ha, không cần, Lâm Đường chủ không cần nói nữa. Ngươi trên thân mỗi một chút khí huyết đều rất đáng quí, không cần lãng phí sức lực.”

Nhìn Tống Khuyết đi tới vươn tay lại gần mình, Lâm Bình hoảng hốt:

“Tống Khuyết, ngươi làm gì. Ngươi dám giết chúng ta, Linh Giang Bang tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta nói rồi, đừng lãng phí sức lực.”

Đáp lại hắn chỉ là một giọng nói âm trầm. Không quản thằng này giãy giụa, Tống Khuyết lạnh lùng đưa tay bóp cổ hắn, lập tức thi triển Hấp Tinh Đại Pháp.

“Ngươi.. ngươi... vậy mà....”

Bị bóp cổ Lâm Bình nghẹn ngào không nói nên câu, rất nhanh bị Tống lão ma hút sạch trên người tinh khí, như một bãi thịt nhão thế nằm lăn ra đất, sinh cơ toàn vô.

Còn lại 3 người nhìn cảnh này lập tức sợ hãi mặt trắng xám, hét ầm lên.

“Huyết....”

Lời còn chưa xuất ra, Tống Khuyết đã đưa 2 tay nắm lấy cổ vị kia Vương Phó Đường chủ cùng một người tứ giai võ giả. Lỗ Thiên Hùng cũng nắm lây cuối cùng một người, bắt đầu thi triển Hấp Tinh.

.....

Ngồi ở quan đạo một bên chờ đến chán chết Nhiếp Phong, Hùng Bá 2 người cuối cùng cũng thấy Tống Khuyết đi ra.

“Thiếu gia!”... “Thiếu gia!”

Gật đầu tươi cười, đối với hôm nay thu hoạch Tống lão gia cực kỳ hài lòng.

“Chuyện xong xuôi, chúng ta đi về thôi. Còn kịp ngủ bù một giấc.”

Lỗ Thiên Hùng lúc này cũng từ sau lưng hắn đi ra, gật đầu cùng 2 người rồi đi đến một bên lấy ra một con ngựa rời đi. Nhiếp Phong thấy vậy nhíu mày định tiến lên cản lại nhưng bị Tống Khuyết gọi dừng.

“Lão Nhiếp, không cần cản, kệ hắn rời đi.”

“Thiếu gia?”

“Được rồi, trở về!”

Nghe Tống Khuyết nghiêm khắc giọng nói, Nhiếp Phong không dám hỏi nhiều, 3 người thu dọn một phen liền leo lên lưng ngựa phản hồi Mai Trang. Phía sau lưng còn kéo theo 5 con ngựa tốt cùng một đống vũ khí tài vật.

Nhóm người này vốn không coi bọn hắn là chuyện gì to tát nên đi ám sát cứ như đi chơi vậy, trên thân đồ đạc cũng không cần cẩn thận cất giữ, cuối cùng tiện nghi hết Tống gia.

Trên đường về, nhìn bên cạnh Nhiếp Phong trên mặt viết đầy tâm sự, Tống Khuyết không đành lòng mở miệng.

“Lão Nhiếp, không cần lo lắng. Việc này ta đã sắp xếp ổn thỏa, Linh Giang Bang sẽ không tra được trên đầu chúng ta.”

“Thiếu gia, những người kia?”

“Chết rồi.” – Tống Khuyết rất thản nhiên nói, cũng không có ý định giấu giếm.

Cái này cũng không ngoài dự đoán, Nhiếp Phong cũng không làm sao ngạc nhiên, nhưng thiếu gia làm sao lại để lại nhân chứng làm hắn cực kỳ khó hiểu.

“Thiếu gia, Lỗ Thiên Hùng người này là cớ làm sao?”

Sự thật tất nhiên là không thể nói, tìm từ hồi lâu Tống đại thần côn liền bắt đầu lắc lư.

“Lão Nhiếp ngươi có nghe qua Nhiếp Hồn Đại Pháp môn võ công này?”

“Thiếu gia, ta chưa từng nghe. Nhưng ta nghe nói Thiên Huyễn Tông cũng có bí kỹ mê loạn người tinh thần cho mình điều khiển, ngài không phải...” – Nhiếp Phong trong đầu lờ mờ đoán ra kế hoạch kích động hỏi.

Còn có việc này? Như thế thuận tiện.

Tống bán tiên ngửa mặt lên trời thâm trầm:

“Trong Thất Tinh Đoạt Mệnh Châm quyển kia y đạo bí điển, vị kia tác giả Hải Thượng Lãn Ông cuối sách có đề cập đến một môn bí pháp gọi Nhiếp Hồn Đại Pháp, có thể nô dịch người khác tâm thần. Có lẽ ta thiên tư thật tốt quá, không quá tốn bao lâu thời gian liền đem thứ này học được.

Nhưng Hải Thượng Lãn Ông tiền bối cũng có nói, môn này tà công quá mức thương thiên hại lý, người bị trúng chiêu trong mấy ngày sau đó sẽ bị hồn phi phách tán mà chết, khuyên người không nên luyện này công.”

“Lãn Ông cũng chỉ không đành lòng môn này bí pháp thất truyền hậu thế nên mới ghi lại, bản thiếu gia trước đây vâng theo lời người cũng chưa từng sử dụng. Nhưng mà việc ngày hôm nay.... haizzz”

“Tội lỗi, tội lỗi... thật sự có thương thiên hòa nha.”

Diễn đến chỗ sâu, Tống đại ảnh đế không kìm được nâng tay lau đi khóe mắt.

“Thiếu gia, có gì mà tội lỗi. Chết nguyên xác đã là may mắn cho bọn hắn, nếu như phải lão Hùng ta đã sớm 1 chùy cho đập nát nhừ.”

Hừ hừ, Thiên Vương Chùy đến nay còn chưa được khai phong đây.

Đệ nhất trung bộc Hùng đại gia khó được mở miệng an ủi nhà mình thiếu gia, tuy nghe rất oai lý tà thuyết nhưng quả thật cực kỳ thuyết phục.

Lão Nhiếp cũng bị Tống gia tình cảm rộng lớn đả động rồi, còn nghĩ mình khi nãy nghi ngờ thiếu gia quả thật đáng trách, xấu hổ mở miệng khuyên.

“Thiếu gia không cần tự trách, võ công không đúng sai, chỉ nhìn kết quả mà phân thiện ác thôi. Đám người này ngang ngược càn rỡ, chết là đáng đời. Ngài làm như thế cũng chỉ vì bảo vệ những người xung quanh mà thôi, ngài không cần tự trách.”

Không cần an ủi Tống mỗ.

Vì kế hoạch lớn mà phải bỏ đi 2 cây nhân sâm 300 năm. Hai người các ngươi còn chưa hiểu lòng ta đau như thế nào, Tống lão gia trách trời thương dân ngửa đầu thở dài:

“Thật sự có thương thiên hòa... haizzz”