Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 186: Lập uy




Nam bến tàu cùng Thanh Hà thành khoảng cách gần như thế, Tống Khuyết ra tay hành hung Tô Vụ tự nhiên không tốn quá lâu thời gian liền truyền về Linh Giang Bang mọi người.

Tống lão gia xách theo một đám ngu hàng này đi lượn một vòng dài mục đích chính là để chấn nhiếp những kẻ lòng mang ý xấu còn lại, đợi Tia Chớp thấy một đội Linh Giang nhân mã cuồn cuộn từ bến tàu chạy tới hắn mới hài lòng chậm rãi dẫn người đi ra Nam môn.

Căn thời gian vừa lúc, Mãnh Hổ Bang người còn chưa ra khỏi thành được mấy trăm trượng, Sở Thiên Thu đã dẫn theo nhân mã chạm trán đến rồi.

Nhìn mình phó thủ như chó chết bị người xách trong tay, Sở Thiên Thu lòng phẫn nộ tột đỉnh, 2 mắt như lợi kiếm đâm thẳng qua lạnh lùng quát:

“Ngươi hẳn là Tống Khuyết?”

“Đúng là tại hạ, ra mắt Sở Đường chủ!” – Tống lão gia không đếm xỉa hắn bão hàm sát khí đôi mắt, thong dong mỉm cười gật đầu.

Nhìn hắn bộ dáng vân đạm phong khinh này, Sở Thiên Thu cũng không cấm nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:

“Các ngươi muốn cùng Linh Giang Bang là địch?”

“Sở Đường chủ quá lời, chúng ta cùng Linh Giang Bang trước giờ nước giếng không phạm nước sông. Ta tự nhận còn chưa từng làm gì đắc tội quý bang đi? Hôm nay không biết cớ vì sao vị này Tô Vụ Tô huynh đệ lại dẫn người đến địa bàn của ta đập phá, còn phiền Sở Đường chủ cho ta một câu trả lời.”

“Trả lời? Ha ha ha, ngươi đánh ta người, còn yêu cầu ta cho ngươi câu trả lời?”

Sở Thiên Thu thẹn quá hóa giận phẫn nộ cười dài.

“Để ta cho ngươi câu trả lời!”

Chỉ thấy lão đột nhiên quát lớn, chân dẫm lên ngựa đột ngột phi qua, người trên không trung đã hoàn thành rút kiếm, hướng về Tống Khuyết lăng lệ đâm qua.

“Keng!”

Tống gia sắc mặt như thường, vững vàng ngồi im trên Ô Vân tay cũng không thèm động. Bên cạnh hắn Hùng Bá lúc này cũng đã vọt lên, dùng Thiên Vương Chùy cản lại này một kiếm.

Một kiếm đánh lén không thành, thấy đối thủ của mình cũng vô ngại, chỉ bị chấn lùi lại vài bước. Sở Thiên Thu hơi thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ là thoáng qua, rất khinh thường mở miệng:

“Tuổi này đã có cỡ này thực lực, không tệ. Nhưng còn không đủ!”

Nói chưa dứt lời cả người đã như cơn gió lần nữa xông lên, Hùng Bá gặp thế chẳng những không sợ trái lại càng hưng phấn, song chùy như bay hung mãnh đánh ra.

“Leng keng... keng... keng”

Hỏa tinh văng khắp nơi, lấy Thiên Vương Chùy thể tích to lớn. Sở Thiên Thu kiếm pháp dù tinh diệu nhưng trong nhất thời cũng khó có thể đột phá Hùng Bá chùy thế, bị buộc cùng hắn giao thủ mấy chục chiêu.

Tuy thế Hùng Bá cũng không dễ chịu, trước mặt đối thủ thực lực vượt xa hắn, kinh nghiệm chiến đấu cũng là hơn nhiều, hắn chống đỡ một lát cũng đã thấy chật vật vô cùng. Đơn thuần dựa một hơi liều mạng mới có thể đánh đến bước này.

Nhìn mình ái tướng bị ép như thế Tống gia sao dám chủ quan, rất sảng khoái quát:

“Đã Sở Đường chủ thấy không đủ, vậy Nhiếp Phong, Thẩm Tử Minh, 2 người cùng tiến lên cùng Sở Đường chủ vui đùa một lát đi.”

“Rõ!” – Nhiếp, Thẩm 2 người đã sớm đề khí chờ sẵn, nghe phân phó không chút do dự liền tung người nhảy xuống tiến lên vây công Sở Thiên Thu.

“Vô sỉ!”... “Đường chủ cẩn thận”

Đằng sau Linh Giang Bang chúng thấy bên này vậy mà định lấy nhiều khi ít, tất cả tức giận trừng mắt muốn rút vũ khí xông lên.

“Mãnh Hổ Bang người nghe lệnh, ai dám đến gần giết không tha.” – Tống gia uy nghiêm quát lớn.

“Tuân lệnh” – Mãnh Hổ người cũng không yếu thế lượng kiếm tương đối, mắt nộ trừng trừng nhìn sang đối diện.

Lần này Sở Thiên Thu mang theo còn chưa tới 10 người, so với Mãnh Hổ Bang bên này cả trăm bang chúng tự nhiên yếu thế, bị đám nguồi vây quanh liền sợ hãi trù trừ không tiến, chỉ có thể lùi lại mấy bước phẫn nộ quát mắng.

Tống gia đối với những này cũng không thèm để ý, lão Sở nhìn ít ra cũng phải 50 hơn, đã gần bằng 3 người Hùng Bá cộng lại. Tu luyện trước không biết bao nhiêu năm, bây giờ 1 chọi 3 còn muốn kêu gào cái gì.

Một chọi một bên hắn mới là thiệt thòi đây, mà kể cả không thiệt thòi có thể quần ẩu Tống gia chính là còn quần ẩu. Ngu sao đông người không tận dụng còn muốn công bằng cái mẹ gì. Các ngươi muốn công bằng vậy ai cho ta công bằng.

Đánh với Sở Thiên Thu một mình hắn cũng có nắm chắc chiến thắng, nhưng Tống gia bây giờ là thân phận bậc nào. Đối thủ của hắn hiện là Đỗ Như Hối, binh đối binh tướng đối tướng, mấy loại cấp dưới như lão Sở tự nhiên cần mình thuộc hạ ra mặt trấn áp rồi.

Cũng để xung quanh đám người biết rõ, Mãnh Hổ Bang không phải không người.

......

Song quyền nan địch tử thủ nói chi là một mình lão Sở chèo chống 3 con mãnh hổ như này.

Được Nhiếp Phong cùng Thẩm Tử Minh giúp sức, Hùng Bá rất nhanh lật ngược lại thế cuộc, dùng hắn là chủ lực Tank, kia 2 vị xoay quanh tìm kiếm cơ hội đánh lén. Sở Thiên Thu dần dần lâm vào khốn cảnh, trốn trái trốn phải chật vật vô cùng.

Chỉ thấy lão đầu này hét lớn một tiếng, vận hết công lực dùng kiếm quét ngang. Đợi 3 người Hùng Bá tránh né mới nhân cơ hội bật người ra sau lui lại hội hợp cùng Linh Giang Bang đám người.

Nhìn nơi xa ngốc Hùng một đôi sáng lập lòe Thiên Vương Chùy trong lòng lão Sở cũng thầm rét.

Hàng đặc ruột đấy, đích thân hắn kiểm chứng qua. Chỉ cần lơ là ăn một búa thôi là đi ngắm gà khỏa thân được rồi. Thật mẹ nó quái thai, thảo nào khổ người khủng bố như thế.

Tuy không bị thương tổn gì nhưng nghĩ đến vừa rồi tình cảnh Sở Thiên Thu cũng không nhịn được vuốt một mạt mồ hôi lạnh. Đồng thời đối với Mãnh Hổ Bang dâng lên nồng đậm cố kỵ.

“Tống Khuyết, các ngươi Mãnh Hổ Bang đây là có ý gì?” – Sở Thiên Thu giọng không tự giác mềm mỏng mấy phần.

Tống lão gia cũng không muốn việc quá căng, xé rách da mặt là trường hợp xấu nhất. Có thể không binh đao đối mặt tự nhiên tốt nhất vì thế vẫn giữ đúng mực trả lời:

“Sở Đường chủ, chúng ta không muốn cùng Linh Giang Bang là địch. Trước đây 2 bang chúng ta như nào tại hạ hi vọng ngày sau vẫn vậy. Việc ngày hôm nay hẳn là Tô Vụ huynh hành động cá nhân, Tống mỗ mong sẽ không vì thế mà ảnh hưởng 2 bên hữu nghị, ngài xem thế nào?”

Giang hồ so chính là nắm đấm, hôm nay thế không bằng người Sở Thiên Thu còn biết làm sao, chanh chua đe dọa vài câu chỉ tổ làm người khác xem thường mà thôi. Vì thế trầm mặc một hồi hắn còn là chắp tay mở miệng:

“Mãnh Hổ bang dưới tay Tống Bang chủ quả thật khiến người nhìn với con mắt khác xưa, lão phu bội phục. Như Tống Bang chủ nói, việc hôm nay tất cả chỉ là Tô Vụ tự ý làm bậy, hắn nhận trừng phạt cũng là xứng đáng, chuyện này kết thúc tại đây.

Nhưng ngươi đả thương Linh Giang Bang một vị Phó Đường chủ cũng là không tranh cãi sự thật. Lão phu sẽ thực chất trình báo lên Đỗ Bang chủ, sau đó thế nào đối xử Mãnh Hổ Bang còn phải tùy thuộc ngài ấy cái nhìn. Tại hạ cáo từ!”

Lời này ý tứ rõ ràng, hôm nay ta không làm gì được ngươi, việc dừng tại đây. Nhưng Linh Giang Bang hẳn sẽ không như thế dễ dàng bỏ qua, Tống gia ngươi tự cầu nhiều phúc.

Sở Thiên Thu nói rồi lên ngựa quay đầu trở về, cũng không thèm nhìn thêm Tô Vụ một cái. Còn làm phiền mấy kẻ bang chúng theo sau vất vả chạy lên đỡ lấy con chó chết này lên ngựa khiêng về.

Tống Khuyết vốn cũng không mong cùng Linh Giang Bang biến chiến tranh thành tơ lụa, chỉ cần trì hoãn lão Đỗ bước chân lâu một chút để hắn có thời gian trưởng thành là được.

Đợi Linh Giang Bang người rời đi, lúc này uy thế chính thịnh Tống lão gia mới hăng hái xoay người nhìn quanh một vòng quát lớn:

“Chư vị bằng hữu, ta biết các vị không quản xa xôi chạy đến nơi này đều là vì truy tra Ma nhân tin tức mà đến, các vị đều là hiệp nghĩa chi sĩ hạng người, tại hạ bội phục.

Làm Thanh Hà huyện một thành viên, làm nơi này đứng đầu bang phái chi chủ, Tống mỗ đối với chư vị nghĩa cử cao đẹp thập phần cảm kích, tại đây xin cho ta thay mặt toàn bộ Thanh Hà thành bá tánh đối với chư vị cúi đầu nói tạ.”

Tống đại quan nhân động tình cúi người bái sâu, hồi lâu mới đứng thẳng người tiếp tục.

“Nhưng không được hoàn mỹ chính là, trong đó cũng có không thiếu con sâu làm rầu nồi canh, mượn danh hành hiệp trượng nghĩa đến địa phương hoành hành bá đạo, lừa lọc bắt ép mọi người. Đối với việc này ta là căm thù đến tận xương tủy.

Việc hôm nay ta làm chỉ muốn nói với chư vị một điều. Nơi này là Thanh Hà thành, nó chỉ là một huyện thành nhỏ bé không thu hút, nơi đây võ đạo sa sút cũng không có cao thủ hàng đầu. Nhưng chúng ta có một bầu máu nóng, ta không quản các ngươi bối cảnh như nào, chỉ cần để ta phát hiện có người tại đây ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt bình dân, ta Tống Khuyết quyết không khoanh tay đứng nhìn, ta Mãnh Hổ bang sẵn sàng liều chết đứng ra cho dân chúng chủ trì công đạo.” – Giọng nói oang oang như sấm nổ trong đêm để người nghiêm nghị.

“Thanh Hà có yếu nhược người, nhưng không có hèn nhát người. Bất cứ ai nghĩ rằng mình cao cao tại thượng có thể đến đây hung hăng càn quấy, chúng ta sẽ như cún con vẫy đuôi phục tùng vậy sai rồi. Thanh Hà người không thiếu nhất chính là dũng khí, dám liều chết chống lại cường quyền dũng khí. Bất cứ ai nghĩ ỷ vào mình thân phận muốn làm gì thì làm vậy hãy nhìn những kẻ này mà làm gương.”

Đem tâm linh canh gà rải khắp Thanh Hà thành, Tống gia lúc này mới chiến khí sục sôi quay về đằng sau nhìn đang sợ đến tại nhợt mặt Giang Vô Hạ đám người.

May cho bọn hắn, Tống gia là còn cố kỵ, hơn nữa bọn này tội chưa đáng chết, chỉ cho nho nhỏ trừng phạt là đủ rồi.

“Ném ra!”

Mãnh Hổ Bang nhóm bạn nhỏ đã sớm kích động khí huyết sôi trào, nghe Tống gia nói liền vận sức ném mấy thằng kia như bao tải rách bay xa chục trượng, rơi đến ngoài thành đầy bụi đất.

“Tốt!”... “Quá tốt rồi!”

Đằng sau bám theo không thiếu Thanh Hà huyện người kích động hô lớn.

Nhưng thế còn chưa đủ, Tống gia rất biết thời thế bỏ thêm chút lửa, vỗ ngực ầm ầm hét to:

“Nhớ kỹ cho ta, Thanh Hà người máu là nóng, chúng ta có thể chết nhưng sẽ không bao giờ sợ chết, không bao giờ khuất phục.”

Giọng nói như hồng chung đại lữ vang vọng tận mây xanh, Tống lão gia đây cũng là liều mạng, vận đủ công lực hét cho cả thành đều nghe thấy. Quả nhiên, hiệu quả là chuẩn cmnr.

“Vạn tuế!”

“Bang chủ vạn tuế!”

“Thề sống chết đi theo Bang chủ!”

“Mãnh Hổ Bang muôn năm!”

Thời điểm này, toàn thành sôi trào. Thanh Hà huyện mọi người trái tim như được nhen lửa, kích động khó nhịn, không thiếu người mở miệng hô vang. Đợi bắt chước theo người càng nhiều, tiếng hô vạn tuế đã là chấn động cửu tiêu, Mãnh Hổ Bang cùng Tống Khuyết trong giây lát danh vọng đã được đẩy lên chí cao.