Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 132: Náo nhiệt




“Đại ca! Đuổi theo đi!” Diệp Nguyên Đức thấy Diệp Nguyên Vọng vậy mà không có hành động nào tỏ vẻ muốn đuổi theo, không khỏi nhắc nhở.

“Con đường phía trước kia... có sát khí!” Diệp Nguyên Vọng giữ chặt Diệp Nguyên Đức đang muốn đuổi theo nói toạc ra. Nhìn Diệp Sở biến mất trong tầm mắt mà không hao tổn sợi lông tóc nào, y nhịn không được nhíu mày, thầm nghĩ đối phương chẳng lẽ không nhiễm một tí sát khí nào hay sao? Bằng không vì sao hành động như thể không bị chút ảnh hưởng gì?

Diệp Nguyên Đức dừng bước, nhìn con đường Diệp Sở chạy trốn cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.

“Mặc xác hắn! Chỉ cần còn trong mộ Tướng quân, thằng này chạy trời không khỏi nắng đâu. Hắn chết là chuyện cần bàn cãi, cho hắn sống thêm ít ngày đi!” Diệp Nguyên nhìn mọi người nói ra: “Nghe nói biểu muội Kỷ Điệp đã vào mộ Tướng quân, có biết nàng ở chỗ nào không?”

“Không biết! Mộ Đại tướng quân rộng lớn bao la, thành trì nhỏ đếm không xuể nên cũng không biết nàng ở nơi nào.” Diệp Nguyên Đức lắc đầu nói: “Ca nói Biểu muội Kỷ Điệp tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn đoạt bảo vật chân chính trong mộ Tướng Quân? Đây chính là địa phương ngay cả Thái thượng hoàng cũng không đến được.”

“Không thể nói như vậy! Năm xưa, khi Đại tướng quân chết đi thì có để lại một câu nói: ‘Người hữu duyên sẽ được’. Mặc dù mọi người không biết rõ ý tứ của câu này nhưng trải qua suy đoán của Thái thượng hoàng thì bảo vật kia dành cho người hữu duyên, cũng có khả năng chỉ có người hữu duyên mới có thể tiến nhập mộ Đại tướng quân. Thái thượng hoàng không thể đi vào, không có nghĩa là người khác cũng vậy. Không phải có lời đồn đại, đã từng có Tu hành giả tiến vào trong đó sao?” Diệp Nguyên Vọng nhìn Diệp Nguyên Đức mà nói.

“Đệ đã tìm hiểu kỹ, trong Tam thập lục động có mấy vị động chủ đã đi vào nhưng bọn chúng đều biến mất không tìm thấy một người.” Diệp Nguyên Đức lắc đầu, nói với giọng tiế nuối: “Bằng không, có bọn chúng dẫn đường thì chúng ta cũng bớt đi ít nhiều phiền phức.”

“Bọn chúng đều có thể vào thì lý nào chúng ta lại không thể? Mộ Đại tướng quân đã tồn tại mấy trăm năm, đã đến lúc vén màn bí mật rồi.” Diệp Nguyên nhìn chằm chằm vào phía trước nói ra: “Kỷ Điệp không phải một mực xem thường ta và ngươi sao? Chờ chúng ta phá mộ Đại tướng quân, lấy hết đồ vật trong đó thì xem nàng sẽ nghĩ ra sao!”

Diệp Nguyên Đức biết rõ đại ca mình có ý với Kỷ Điệp nhưng thật không ngờ lại quan tâm cái nhìn của nàng đến vậy.

“Nghe nói Thượng Quan Mẫn Đạt đã dẫn theo cường giả chạy đến, Bàng Thiệu cũng dẫn người Bàng gia đến đây rồi. Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân cũng vậy, rất nhiều người nghe tin đều lập tức hành động, đều tụ tập cả về nơi này. Chỉ sợ không bao lâu nữa, mộ Đại tướng quân sẽ náo nhiệt hẳn!” Diệp Nguyên Đức lắc đầu cười gượng: “Khi đệ tới, nghe nói bên kia đã kinh động đến Thái thượng hoàng. Hoàng thất tựa hồ có ý định phái hoàng tử tham gia.”

Diệp Nguyên Vọng nghe được tin tức này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị mười phần, tò mò hỏi: “Ngươi nghe được tin tức này từ nơi nào? Vị hoàng tử kia khi nào đến đây?”

“Điều này đệ không rõ lắm, chỉ biết theo như tin tức Hoàng thất truyền ra: Đối với mộ Đại tướng quân, Thái thượng hoàng cảm thán một câu: “Sắp xuất thế!” Diệp Nguyên Đức hồi đáp.

Một câu nói nhưng lại khiến Diệp Nguyên thầm rúng động. Thái thượng hoàng tu vi kinh người, Đế quốc có thể sừng sững không ngã và không ai dám trêu chọc, tất cả là do có Thái thượng hoàng tọa trấn. Một người như vậy nói ra, tất ẩn ý một lời tiên đoán nào đó. Ông nói: “Sắp xuất thế!” có phải hàm ý ngôi mộ này sắp xuất thế?

Nghĩ đến khả năng này, tim Diệp Nguyên Vọng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Quản tên hoàng tử kia làm cái quái gì? Mục đích hàng đầu của chúng ta bây giờ là khử thằng nhãi Diệp Sở. Thằng chó này và Bàng Thiệu dám làm chuyện như vậy với tam đệ, không xử nó người ta sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt!”

Diệp Nguyên Đức nói đến Diệp Sở thì không nhịn được nghiến răng nghiến lợi. Giờ này tam đệ của y nằm liệt giường, nữ nhân cũng ko chơi được, thành phế nhân con mẹ nó rồi.

Diệp Nguyên Đức cũng là tay chơi gái lão luyện, biết rõ chịu đựng chuyện như vậy thì e rằng ai bị ám ảnh.

Nghĩ đến tam đệ phong độ của mình bị giày vò đến tình trạng này, gã hận không thể rút gân lột da Diệp Sở. Thân phận Bàng Thiệu đặc thù, bọn hắn không dám tùy ý đối phó nên trước mắt cũng chỉ có thể giải quyết tên Diệp Sở bại hoại cặn bã này thôi.

“Hắn trốn không thoát, một tênTiên thiên cảnh mà thôi, tại mộ Đại tướng quân chỉ là cá trong chậu.” Diệp Nguyên Vọng lắc đầu, nhìn đám người sau lưng nói: “Đi, vào mộ Tướng quân nhìn xem. Mọi người chú ý một chút, hiện tại đang ở ngoại vi nhưng vẫn có sát khí phiêu đãng. Phát hiện được sát khí, nhất định phải nín thở!”

“Vâng, Đại thế tử!” Mấy tên tùy tùng đồng thanh hét lớn. Chúng biết rõ mục đích của chuyến đi này là gì, chẳng qua chỉ là giết một thằng nhãi Tiên thiên cảnh mà thôi.Phe mình xuất động nhiều người như vậy, cho dù thằng kia có chạy lên trời cũng không khỏi nắng, giết hắn chỉ là vấn đề thời gian.

Diệp Sở chui vào một chỗ, mang theo cánh tay đau nhức khiến trán hắn toát mồ hôi lạnh. Dùng sức giật mạnh một cái bẻ lại cánh tay trật khớp. Nghe âm thanh xương cốt kêu rôm rốp, cộng thêm cơn đau làm Diệp Sở rên lên thành tiếng.

Vung vẩy cánh tay, sắc mặt Diệp Sở hết sức khó coi. Nguyên linh cảnh đúng là rất mạnh, nếu không phải mình mượn sát khí thoát đi, kích tiếp theo của y có thể đã giết mình rồi. Bản thân chỉ bị y tùy ý đánh vào thì tay đã trật khớp.

"Xem ra, bây giờ vẫn không thể đánh giáp lá cà với y.” Diệp Sở lấy ra đồ vật Bạch Báo cho mình, thoáng định vị vị trí hiện tại rồi tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Sở đi rất chậm, đuối như con cá đuối, thỉnh thoảng còn dừng lại điều tức, từ từ khôi phục cánh tay.

Đương nhiên Diệp Sở cũng không quên nghiên cứu bút ký của Sát linh giả mà Bàng Thiệu đưa cho mình. Bút ký ghi chép rất hỗn loạn nên Diệp Sở cũng không thể hiểu hết nhưng hắn cũng không hy vọng hiểu thấu toàn bộ. Không đi vào Sát linh giới, tự nhiên hắn không quen sử dụng đồ đạc của họ.

Thế nhưng có nhiều thứ vẫn hiểu được chút ít. Sát linh giả lợi dụng thủ đoạn bản thân, luyện hoá sát khí thành linh khí để hấp thu tu luyện. Chỉ có điều, luyện hoá thế nào thì chưa từng được miêu tả.

Tại mộ Đại tướng quân, Diệp Sở một mực lòng vòng ở ngoại vi, cũng chưa mạo hiểm tiến vào sâu bên trong.

Vài ngày sau, Tu hành giả bên ngoài tới càng nhiều. Bất kể là Bàng Thiệu hay Tình Văn Đình đều đã đến đây.

Nguyên một đám thân phận hiển hách tới ồ ạt khiến cho đám Tu hành giả tưởng tượng lan man. Thầm nghĩ không phải mộ Đại tướng quân xảy ra chuyện gì chứ, bằng không như thế nào có nhiều người thân phận tôn quý đến đây như vậy, ngay cả hoàng tử Hoàng gia, Thánh nữ cũng đều chạy đến cả rồi.

Cũng vì điều này, lời đồn các thế lực lớn muốn liên thủ phá vỡ mộ Đại tướng quân được lan ra. Lời đồn càng ngày càng chân thật, cuối cùng làm cho rất nhiều người tin rằng các thế lực lớn thực sự chuẩn bị làm thế.

Điều này hấp dẫn vô số Tu hành giả đến đây, dù họ không hy vọng nhặt được chí bảo trong mộ Đại tướng quân. Kiếm được chút nước canh cũng đủ làm họ hưng phấn.

Đương nhiên, cũng có người là vì chí bảo mà đến.

Bên ngoài mộ Đại tướng quân, ngày càng có thêm nhiều người ùa vào với tốc độ càng ngày càng nhanh, hết đám này đến đám khác tiến vào trong đó.

Bên trong mộ Đại tướng quân, Diệp Sở cũng dần phát hiện tình huống này, trong lòng nghi hoặc không thôi. Cánh tay trật khớp cũng đã khỏi, cuối cùng hắn cũng bắt đầu xâm nhập vào vòng trong.