Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 19: + 20




Edit: Hanna

Chương 19: Cần y

Ở trong mắt thôn dân của mấy thôn trang xung quanh, Lại Tử thôn vẫn luôn là địa phương phi thường đáng sợ. Nghe đâu bên trong gió âm từng trận thổi qua, giống như địa ngục, người cụt tay đứt chân nằm trên mặt đất, từ sớm đến tối kêu rên không ngừng. Đặc biệt khiến người ta kinh hoảng chính là người trong thôn lớn lên với khuôn mặt phù thũng đầy mảng sẹo kỳ quái, bộ dạng ma quỷ, cực kỳ doạ người...

Tôn Minh dùng khăn nóng áp lên mặt, rùng mình một cái. Tuy rằng hắn cảm thấy mình mệnh cứng, không sợ bệnh phong gì gì đó nhưng lúc hắn tới gần Lại Tử thôn vẫn là không nhịn được treo trái tim lên cao.

Hắn rón ra rón rén đem cửa Lại Tử thôn đẩy ra, lặng lẽ thò đầu vào nhìn.

Đập vào mắt là một cảnh tượng cùng với những gì hắn tưởng tượng hoàn toàn khác nhau: toàn bộ bên trong thôn bố trí vô cùng sạch sẽ, rõ ràng là đã được quét sạch qua một lần, so với sân của một gia đình nhà nông của nam nhân độc thân mấy năm như hắn không biết là gọn gàng hơn bao nhiêu lần.

Đồ vật bên trong thôn sắp xếp cũng rất gọn gàng, phía nam còn có miếng đất trồng rau, bên trong mọc đầy rau dưa xanh mượt, mấy trận mưa xuân qua đi khiến những luống rau này màu sắc càng tươi đẹp ướŧ áŧ, thoạt nhìn càng ngon miệng. Dưới mái hiên nhà bên cạnh miếng đất trồng rau đặt một chum chứa nước lớn, qua bên cạnh nữa còn có một cây táo, trên cây đậu vài con chim sẻ líu ra líu ríu hót lên không ngừng.

Lúc này dưới ánh nắng ấm, nghe bên tai tiếng chim hót, trái tim treo lơ lửng của Tôn Minh nháy mắt được hạ xuống. Cảnh tượng trước mắt không hề làm cho hắn sinh ra chút sợ sệt nào.

Hắn là tới cầu y.

Tôn Minh đi vào trong thôn, kết quả hắn phát hiện thêm một chuyện càng kinh ngạc hơn: người tới cầu y không chỉ một mình hắn.

Bên kia dưới rạp che nắng được dựng lên, một bạch y đại phu ngồi đó, năm sáu người của những thôn phụ cận đứng xếp hàng chờ đợi hỏi chẩn. Bạch y nhân ngồi trước bàn kia hẳn là Bùi đại phu trong miệng bọn họ nói, Tôn Minh phát hiện Bùi đại phu này dáng vẻ thật trẻ trung, dung mạo trông rất đẹp mắt, dưới cảnh xuân hoà thuận vui vẻ, nhĩ nhã vô song ngồi ngay ngắn ở đó, mà thời điểm đề bút chấm mực phong thái càng trác tuyệt hơn.

Trên người Bùi đại phu có một cỗ chính khí, phảng phất có thể loại trừ mọi tai hoạ.

Khiến người khác nhìn liền cảm thấy tín phục cùng an lòng.

Tôn Minh ở trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi tới cùng xếp hàng phía sau chờ được chẩn bệnh. Khăn đắp trên mặt hắn đã lạnh đi, chỉ có hơi ấm nhẹ tản nhưng hắn vẫn dùng khăn ấn lên mặt, miễn cho bị gió lạnh thổi qua. Tôn Minh trong lòng mừng rỡ, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, ở dưới ánh dương quang thân thể hắn cũng dần dần tích tụ hơi ấm.

"Ôi..." Tôn Minh hít một ngụm khí, trên mặt hắn lại bắt đầu một hồi đau đớn, hắn cố gắng chịu đựng cơn dằn vặt, chờ cỗ đau nhức này giảm xuống. Chờ mãi cho đến khi cơn đau tiêu tan, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện có một người phụ nữ bưng cái bát nước, hỏi hắn: "Có muốn uống chén nước nóng không?"

Nữ nhân kia có đôi mắt bị lệch, mí mắt không nằm đứng chỗ làm lộ ra con ngươi thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Tôn Minh giật mình sửng sốt một chút mới hậu tri hậu giác phát hiện có khả năng đây là bệnh nhân mắc bệnh phong của Lại Tử thôn. Ở bên ngoài, người mắc bệnh hủi cho tới giờ chưa có ai có được một cái sắc mặt tốt, còn có kẻ đuổi theo dùng đá xua đuổi bọn họ, là một tồn tại khiến người ta thập phần chán ghét.

Dù sao ai cũng sợ chính mình vô tình bị nhiễm phải căn bệnh khủng bố như vậy.

Hắn có chút hoảng, tay run run tiếp nhận chén nước kia, trên mặt đột nhiên co giật nhói đau một trận, đau đến mức làm cho hắn liên tục giật mí, mắt mũi, khóe miệng cũng không biết lệch đi nơi nào. Người phụ nữ bên cạnh kia thấy hắn như vậy cũng cuống lên, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nhìn hắn. Chỉ có điều dáng vẻ nhìn người của nữ nhân này, cho dù có thể hiện sự quan tâm, nhưng cũng phi thường dọa người.

Tôn Minh: "Ai nha..." Bên mặt trái đau nhói một trận, Tôn Minh đau đến trợn to mắt phải, bên trái đôi mắt gắt gao nhắm chặt, khóe miệng kéo đến mang tai. Hắn dùng tay ôm lấy mặt của mình, lại nhìn nữ nhân mắt lác bên cạnh hắn kia đột nhiên liền không cảm thấy khuôn mặt nữ nhân có gì đáng sợ...

Bởi vì lúc này mặt hắn phỏng chừng còn khủng bố hơn.

Hắn xoa xoa mặt của mình với vẻ đồng cảm. Tuy rằng vẫn không quá muốn tiếp xúc với người trong Lại Tử thôn nhưng hắn cũng không biểu lộ ra sắc mặt khó chịu gì. Đè lại khăn mặt lên má, tiếp nhận nước trong tay nữ nhân, nói tiếng cảm tạ rồi đặt bát nước bên cạnh, rốt cục cũng không dám uống.

Liễu Xuân Phương thấy đối phương tiếp nhận bát nước xong liền gật đầu cười.

Sau khi trị khỏi cho Tam oa, bệnh trạng trên người Liễu Xuân Phương cũng có chuyển biến tốt. Bùi đại phu nói nàng sẽ không truyền bệnh phong cho người khác nữa, chờ trị khỏi hẳn là có thể trở lại thôn sinh hoạt.

Không giống Tam oa, Liễu Xuân Phương đã trải qua không biết bao nhiêu ngày trong Lại Tử thôn, nàng kỳ thực đã không quá thích ứng cuộc sống bên ngoài thôn trang. Coi như bệnh của nàng tốt đẹp thì trên người vẫn lưu lại một ít tật xấu, vẫn sẽ làm cho nàng cùng người bình thường không giống nhau lắm. Những điểm bất đồng này sẽ khiến nàng phải chịu ánh mắt lạnh lùng cùng xa lánh từ người khác.

Nhưng sau tất cả thì những ngày ở ngoài thôn trang vẫn tốt hơn bên trong, Liễu Xuân Phương cũng nguyện ý chủ động liên lạc một chút người bên ngoài.

Tôn Minh đợi không bao lâu rốt cục đã đến phiên hắn. Hắn ngồi ở trên ghế, không thể chờ đợi được nữa nói: "Bùi đại phu, xem giúp mặt của ta một cái. Không biết làm sao, mặt của ta mỗi ngày đều đau nhói..."

Bùi Sơ ngước mắt lên liếc nhìn liền biết đại khái bệnh trình của đối phương, chỉ đơn giản là mặt đau do phong hàn. Bắt mạch xác nhận xong, Bùi Sơ trực tiếp cầm lấy bình Thiên Ma Sài Tân cao bên cạnh, đổ ra một chút ở trung tâm miếng giấy mỏng, ở vùng giữa trán và hai gò má của Tôn Minh mỗi nơi dán một tấm, sau đó cúi đầu viết phương thuốc.

"A, không đau nữa! Thần linh ơi! Nhanh như vậy?" Tôn Minh đè tấm giấy trên mặt mìn, trong lòng sinh ra tâm hiếu kỳ. Hắn cho là đại phu này còn phải văn vọng vấn thiết một hồi lâu mới có thể chẩn đoán cho hắn, không nghĩ tới tùy tiện dán miếng dược cao lập tức liền khỏi rồi?

"Về uống thêm hai thang thuốc nữa là được."

Tôn Minh cầm toa thuốc kia, trong lòng vẫn còn kinh nghi bất định, bệnh hắn đau hai ngày như vậy mà đơn giản thế... liền chữa xong rồi?

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 49 】

【 đếm ngược tử vong: Bốn mươi chín canh giờ 】

Nhờ phúc của Tam oa, sau khi chữa cho Tam oa được ra khỏi thôn, cộng thêm trị khỏi bệnh khàn tiếng cho tiểu nhi tử nhà Tần trưởng thôn, thanh danh của hắn từ trong mấy thôn trang phụ cận lan truyền đi xa. Không ít người đều biết nơi này có một đại phu y thuật cao minh, cho dù biết Lại Tử thôn là địa phương đáng sợ thế nào vẫn có người nguyện ý chủ động tới cầu y hỏi chẩn.

Bởi vậy Bùi Sơ trực tiếp ở trong thôn sắp xếp một cái bàn nhỏ, hành y hỏi chẩn. Vừa vặn Tiết gia tiểu công tử có nhiều dược liệu, còn đặt ngay ngắn một cái tủ thuốc nhỏ ở bên cạnh, Bùi Sơ cũng thuận tiện làm chút thuốc mỡ và thuốc viên thường dùng.

Giang Nam tháng ba thường xuyên mưa phùn kéo dài, Bùi Sơ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời xán lạn, nghĩ thầm hôm nay ngược lại là một ngày xuân thập phần rạng rỡ.

Ánh nắng vàng nhàn nhạt nắng chiếu lên trên người thêm làn gió xuân mát mẻ thổi qua, liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Bùi Sơ nở một nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng, đôi mắt đào hoa so với ngày thường càng rực sáng thêm mấy phần.

Không bao lâu lại một bệnh nhân tiếp tục ngồi đối diện hắn.

"Công tử, Linh nhi công tử ngài đang làm gì đó?"

Tiểu Giao vừa mới vào phòng, liền nhìn thấy công tử nhà mình nằm nhoài bên bệ cửa sổ đăm đăm nhìn ra ngoài đến xuất thần.

Tiết Thanh Linh bị thanh âm đột nhiên vang lên dọa cho sợ hết hồn, hàm hồ nói: "Không, không nhìn cái gì a. Chỉ tùy tiện nhìn phong cảnh bên ngoài a."

Tiểu Giao đi tới gần bệ cửa, chậc chậc hai tiếng, "Nhưng bên ngoài đâu có phong cảnh gì a, chỉ có thể thấy Bùi đại phu đang chẩn bệnh thôi."

"Đúng, ta chính là đang nhìn Bùi đại phu hành y a. Tiểu Giao, ngươi biết ta muốn học y thuật mà, lúc này chính là thời điểm cần quan sát nhiều chút." Lúc mới nói Tiết Thanh Linh còn có chút chột dạ, nói một hồi giọng điệu của cậu liền biến thành cây ngay không sợ chết đứng.

Mặc dù ngữ khí càng ngày càng rõ chính trực nhưng hai bên vành tai cậu lại không tự chủ được mà đỏ bừng, Tiết Thanh Linh xoay người lại tới sau lưng Tiểu Giao, xem mấy nhành hoa đào cắm trong bình sứ trắng kia.

Đã nhiều ngày trôi qua, cành đào ngày đó được cậu cắm trong nước, ngày ngày tỉ mỉ chiếu cố, cánh hoa phấn hồng vẫn lộng lẫy ướŧ áŧ mang theo ánh sáng diễm lệ như trước. Tiết Thanh Linh ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cánh hoa đào mềm mại, bỗng dưng trong đầu nhớ tới một đôi mắt, khiến hai bên má cậu không khỏi lộ ra hai xoáy hồng nhỏ nhàn nhạt.

( (๑・>ᴗ