Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 32: Chương 32





Mì xé tay cùng mì cán bột là không giống nhau.

Mì cán bột là trực tiếp dùng bột đã được ép mỏng cắt thành mì sợi, còn mì xé tay chính là để nguyên cục bột rồi sau đó cắt bột thành từng phiến bằng ngón tay, bôi lên một tầng dầu rồi dùng vải bọc lại từng phiến từng phiến một.Đến khi ăn, nước được nấu sôi, sẽ đem từng phiến này xé thành những sợi mì, bỏ vào trong nước nấu chín.

Loại mì này co giãn rất tốt, trong bột lại có mùi thơm, từng sợi từng sợi trong suốt, vị cực kỳ phong phú.Khi nồi bò kho kia sắp được nấu tốt, các hàng xóm bên cạnh Tống gia đều đã ngửi được.


Mỗi người đều đang cân nhắc, không biết hôm nay Tống gia làm món gì ăn ngon đây?Ở cửa tụ tập vài người phụ nữ, bọn họ đều đến thăm dò.Bò kho nóng hầm hập ra nồi, Tống Lê thuận tiện còn kho chút trứng gà.

Vương Thải Hà cười, tiếp đón hàng xóm, để cho bọn họ đều tới nếm thử.

Nhưng bọn họ ai mà không biết xấu hổ nếm thịt bò? Thời buổi này, thịt bò đáng quý thực!Chính là trứng gà, kia cũng đều là thứ tốt!Chỉ là Tống Lê cùng Vương Thải Hà đều rất nhiệt tình, cuối cùng, mấy người cùng nhau chia một quả trứng gà kho, trứng gà kia thật sự rất hơm nha! Mới vừa bóc vỏ ra, liền nhìn thấy vỏ trắng mang theo mùi thơm cùng nước kho.

Bọn họ cắn một ngụm, nước kho từ đầu lưỡi lan tràn đến trong cổ họng, lại đến dạ dầy, quả thực làm cho cả người bọn họ đều tinh thần lên!Có người nhịn không được dẫn ánh mắt nhìn về một chậu thịt bò kho đang nóng hầm hập thơm ngào ngạt kia.


Lúc này, ánh mắt của bọn họ đều đã thay đổi.

Vương Thải Hà cười, bà vẫn là tự tay xé xuống mấy khối thịt bò, chia cho từng người hàng xóm của mình.Nhưng là phụ nữ, người nào mà không phải một lòng nhớ thương người ở trong nhà, chung quy cuối cùng bọn họ cũng không bỏ được một mình ăn, mà là lặng lẽ mang về nhà.Một lát sau, Tống Diệu Quốc đã trở lại, ông cực kỳ vui vẻ đẩy theo một cái bàn có gắn bánh xe, bên trong còn làm ngăn tủ.

Tống Lê dùng cái xe này để bán đồ ăn vặt quả thật không thể tốt hơn.Vương Thải Hà nhìn thấy chiếc xe đẩy tay này, cũng vui rạo rực nói : “Chờ đến buổi tối, tôi sẽ vẽ cho Tiểu Lê một cái chiêu bài, quầy hàng của con bé tuyệt đối bắt mắt!”Tống Diệu Quốc nhanh chóng nói: “Được, bà vẽ chiêu bài, tôi liền phụ trách viết chữ!”Hai người bọn họ một người là vẽ tranh chuyên nghiệp, một người là viết chữ chuyên nghiệp, rất am hiểu.Tống Lê cũng cao hứng hỏng rồi, vội đem thịt bò mới vừa được kho tốt cắt thành từng miếng nhỏ, mì xé tay cũng được nấu xong múc ra tới, bỏ vào bát thêm mấy cọng rau xanh, rồi sau đó lại tưới lên nước thịt kho, tràn đầy một bát.

Một chén thơm ngào ngạt mì xé tay thịt bò kho liền đã hoàn thành!Mì xé tay trăng trắng, cải thìa xanh mơn mởn, bò kho màu đỏ tương, cả bát tràn đầy nước kho cùng nước lèo…Bát mì thịt bò này Tống Lê không cho thêm một chút dinh dưỡng dịch nào, nhưng nó quả thực mỹ vị đến cực hạn.Tống Diệu Quốc một hơi ăn một chén lớn, cả người đều là mồ hôi!Vương Thải Hà một ngụm tiếp theo một ngụm, liên tiếp mà tán thưởng: “Mì này ăn ngon, thịt ngon, nước canh uống cũng ngon!”Người bình thường ăn mì, đem mì cùng thịt ăn xong, sẽ thừa nửa chén nước canh, nhưng Tống Lê làm mì, hai người bọn họ một hơi đem nước lèo đều uống sạch sẽ!.