Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 106




Chương 105

Chuông điện thoại vang lên, Tạ Minh Thành cười khẩy khi nhìn thấy dãy số, vốn muốn bấm tắt đi, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn trả lời.

“Anh bây giờ ngay cả điện thoại của tôi còn không muốn trả lời sao?” Bên kia điện thoại là giọng nói mạnh mẽ có lực của bà cụ.

“Có chuyện gì?”

“Trở về bái tế tổ tiên”

“Tôi không có thời gian.”

“Tạ Minh Thành, anh còn không tình nguyện bái tổ tiên sao? Ngay cả ông nội anh cũng không muốn nhìn một cái sao?”

Tạ Minh Thành cười khẩy, nói: “Chỉ là bái tế tổ tiên đơn giản như vậy sao? Bà biết rõ là không thể nào chỉ có như vậy mà: “Tóm lại, cuối tuần này, anh nhất định phải về, hai vợ chồng xa nhau lâu như vậy, mau mau đưa vợ của anh về đi”

Tạ Minh Thành dựa lưng vào đệm ghế, nhẹ giọng nói: “Hợp đồng hôn nhân đã chấm dứt, cô ta không cần phải trở về”

“Làm loạn cái gì! Cô ta là vợ chưa cưới của anh, anh nên đăng ký với Mai Nhung càng sớm càng tốt, con đều đã sinh ra rồi, còn kéo dài lâu như vậy”

“Không đến lượt bà xen vào cuộc hôn nhân của tôi”

“Anh cứ như vậy nói chuyện với người lớn sao! Mai Nhung có chỗ nào có lỗi với anh? Tạ Bách An lớn như vậy rồi, vì nhà họ Tạ chúng ta, anh nên lấy cô ấy!”

“Nói xong chưa? Tôi còn có chuyện.” Lão phu nhân dừng một chút, giọng nói chậm rãi lạnh xuống: “Anh hiện tại ở cùng người phụ nữ vướng víu kia, anh cho rằng tôi không biết sao?” Ánh mắt Tạ Minh Thành cũng lạnh đi.

“Tốt hơn hết bà nên để cô ấy yên”

“Vậy thì đi đăng ký với Mai Nhung, kết hôn rồi, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn”

“Bà cho rằng nếu bà khống chế cô ta thì có thể khống chế được tôi sao?”

“Tạ Minh Thành! Tôi là bà nội của anh!”

“Nếu không thì anh cho rằng tôi còn có thể gọi cuộc điện thoại này với anh sao?”

“Tóm lại, nếu không muốn cô ấy xảy ra chuyện thì cứ làm theo lời tôi nói, lần sau, cô ấy sẽ không may mắn như vậy đâu”

“Bà uy hiếp tôi?”

“Minh Thành, tôi làm điều đó vì tốt cho anh, nhà họ Tạ chúng ta không phải con mèo hay con chó nào cũng có thể gả vào: Tạ Minh Thành nghe tiếng bíp bíp, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ.

Diệp Mai Hoa đi lại giữa bệnh viện và công ty mỗi ngày, trong tình trạng hoạt động quá tải, cuối cùng cũng đổ bệnh.

Ban đầu chỉ là hoa mắt chóng mặt, khuôn mặt đỏ bừng, vẫn là Dương Ngọc San nhận ra cô ấy không ổn, đưa tay sờ sờ, trán nóng đến dọa người.

“Mai Hoa, em phát sốt rồi!” Diệp Mai Hoa sờ trán nói: “Em không sao, chắc bị cảm thôi, em về uống chút thuốc là tốt “Không được! Em phải đi tiêm và uống thuốc, em bị sốt cao như vậy rồi!”