Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 108




Chương 108

Đường An Na thấy gương mặt lo lắng ưu phiền của Lục Bách Thiên, cô ta thay đổi giọng nói: “Chắc là bạn trai của Mai Hoa, ngữ khí nghe rất gấp gáp, nói lập tức đến ngay” Mặt Lục Bách Thiên nhăn lại.

Đường An Na cố nói thêm: “Khi nãy trong điện thoại anh ta rất gấp gáp, hận không thể ở đây ngay, tôi nói điạ chỉ bệnh viện xong là anh ta cúp máy, xem ra không lâu nữa là đến” Sắc mặt Lục Bách Thiên mất tự nhiên: “Chắc không phải là bạn trai đâu.”

“Sao lại không phải, danh bạ trong điện thoại ghi hai chữ người yêu, có điều giờ điện thoại không ở đây, không cho cậu xem được” Lục Bách Thiên thả lỏng xuống, nắm chặt vào nhau, ánh mắt đau buồn.

Mai Hoa…thì ra đã có bạn trai rồi sao?

Anh ấy muộn rồi sao?

Đường An Na thấy vậy, nhếch miệng cười, lại nói tiếp: “Bạn trai Mai Hoa anh ta sẽ đến chăm sóc cho Mai Hoa, chúng ta không cần làm phiền hai người họ” Khóe miệng Lục Bách Thiên chua xót, cố mỉm cười, trầm giọng nói: “Ừ, bác sĩ vừa tiêm rồi. Hiện tại cũng hạ sốt rồi, không bao lâu nữa sẽ tỉnh dậy”

“Vậy chúng ta quay về đi, làm bóng đèn cho họ cũng không ổn lắm” Nếu như tỉnh lại thấy Lục Bách Thiên đầu tiên, Diệp Mai Hoa cảm động thì phải làm sao?

Đường An Na hiểu rất rõ tâm tình của Lục Bách Thiên dành cho Diệp Mai Hoa, cô ta tuyệt đối phải ngăn chặn chuyện này, cấp bách nhất là đưa Lục Bách Thiên mau ra khỏi bệnh viện.

Mặc dù Đường An Na cũng tò mò người đàn ông trong điện thoại là ai, sao giọng nói lại hay như thế, khiến người ta phải suy nghĩ vẩn vơ.

“An Na, tôi ở đây đợi một lúc, Mai Hoa sắp tỉnh lại rồi, nhỡ anh ta vẫn chưa đến..” Đường An Na trực tiếp nói: “Bách Thiên, cậu ở đây không thích hợp cho lắm” Lục Bách Thiên mấp máy môi, không đáp lại.

“Người ta có bạn trai, thấy cậu ở đây thì người khác sẽ nghĩ gì? Tôi biết cậu thích Mai Hoa nhưng cậu không được phá hoại tình cảm của người khác, đây là không đúng” Lục Bách Thiên cười khổ, thở dài nói: “Rõ ràng như vậy sao?” Đường An Na có phần không vui, nói: “Bách Thiên, cậu là người công tư phân minh. Tôi biết cậu nhiều năm như vậy còn không nhìn ra sao? Nhưng mà lần này cậu nên buông tay đi” Lục Bách Thiên trầm mặc.

Đường An Na võ vai anh ấy: “Đi thôi, tôi đi uống rượu cùng cậu. Tôi biết cậu có thể sẽ nghĩ thông” Hiểu rõ là tôi tốt hơn con nhỏ Diệp Mai Hoa kia!

Đường An Na cố nhịn để không nói nữa câu sau, giả bộ diễn vai là một người bạn tri kỉ.

Cuối cùng Lục Bách Thiên và Đường An Na rời đi.

Đường An Na ngồi trên xe Lục Bách Thiên, khi xe chuẩn bị chạy thì thấy một chiếc xe Maybach màu đen phóng nhanh qua.

Đường An Na thấy chiếc xe kia có phần quen thuộc.

“Cô nhìn gì vậy?”

“Không có, cậu muốn đi uống ở đâu? Tôi đi cùng cậu.

Lục Bách Thiên lái xe rời đi.

Mà bên kia, Tạ Minh Thành dừng xe, chạy nhanh hỏi số phòng, đến phòng của Diệp Mai Hoa.

Sắc mặt Tạ Minh Thành không dễ nhìn, quần áo trên người xộc xệch, hai cúc áo trên cùng thả ra lộ bờ xương quai xanh, tay áo gấp lại, để lộ cánh tay nhỏ gọn. Cả người mang vẻ sang trọng.

Rõ ràng anh đang rất vội vàng, ánh mắt lộ ra vẻ gấp gáp, bước chân vội vã như trận gió, nhưng vì vẻ ngoài anh quá đẹp trai nên trên đường không ít bệnh nhân và y tá ngoái đầu nhìn.