Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 126




Chương 126

 

Trong hành lang, Dương Ngọc San trực tiếp nói với Tạ Minh Thành: “Anh Tạ, anh muốn làm gì?” Tạ Minh Thành nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn làm gì”

 

Dương Ngọc San thấy anh ấy còn giả ngu nên trực tiếp hỏi: “Mai Hoa rất tốt bụng, nhìn bề ngoài kiên cường nhưng nội †âm ôn nhu hiền lành, anh Tạ vẫn nên sớm dừng tay đi, cô ấy và anh không phải là người cùng một thế giới.”

 

Đáy mắt Tạ Minh Thành hiện lên một tia âm u, nói: “Đây không phải là chuyện cô có thể quản lý được”

 

Dương Ngọc San sinh ra cảnh giác, cô ấy ở trong tù nhân vật lợi hại nào chưa từng thấy qua? Nhưng đối với những người như Tạ Minh Thành, cô ấy cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

 

Nhưng cho dù có nguy hiểm đến đâu, cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn Mai Hoa và Trúc Nhã bị tổn thương.

 

“Anh Tạ, xin anh tự trọng, người có thân phận như anh, muốn loại phụ nữ nào không được, cần gì phải khổ sở dây dưa với Mai hoa nhà tôi” Tạ Minh Thành có chút không kiên nhãn, trực tiếp nói: “Là người thừa kế cuối cùng của nhà họ Dương, tôi nhường cô một lần, nhưng nếu cô muốn nhúng tay vào chuyện này, tôi không bảo đảm rằng bọn họ sẽ không tìm được bóng dáng của cô đâu” Tim Dương Ngọc San đập mạnh một cái, tràn đây cảm giác khó tin.

 

Làm sao anh ta biết được?

 

Người liên quan đến chuyện này năm đó toàn bộ đã chết còn cô ấy thì ngồi tù, đáng lẽ sẽ không còn ai biết mới đúng.

 

“Anh Tạ, tôi không hiểu ý anh” Tạ Minh Thành lạnh lùng cười, nói: “Cô cho rằng tôi sẽ để một người mà mình không biết gì bên cạnh người của tôi sao?” Dương Ngọc San trợn to mắt, lập tức hiểu được cái gì, nói: “Mai Hoa và anh có quan hệ gì? Không, không đúng, ngoại hình của Trúc Nhã và…” Giờ khắc này, Dương Ngọc San nghĩ đến suy đoán khó tin nhất.

 

Tuy nhiên, Tạ Minh Thành không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Những gì nên nói, những gì không nên nói, cô biết rất rõ, đừng làm những chuyện dư thừa” Nói xong, Tạ Minh Thành thu hồi biểu cảm trên người, một lần nữa quay trở vào phòng bệnh.

 

Dương Ngọc San hướng về phía bóng lưng anh ấy nói: “Anh Tạ, anh có định chịu trách nhiệm không?” Tạ Minh Thành dừng một chút, không nói gì.

 

Dương Ngọc San đè nén suy nghĩ trong lòng, sau khi biết được một bí mật lớn như vậy, cô ấy bắt đầu lo lắng Mai Hoa vẫn còn bị giam giữ trong bóng tối.

 

Thân phận của hai người này cách nhau quá xa, Mai Hoa thậm chí ngay cả Lục Bách Thiên cũng cảm thấy không thể leo lên được chứ đừng nói đến người có địa vị thân phận như Tạ Minh Thành.

 

Còn có Trúc Nhã…

 

Trúc Nhã là con gái anh ấy, anh ấy làm sao có thể để cho con bé lưu lạc bên ngoài?

 

Nếu Tạ Minh Thành chỉ muốn đem đứa bé trở về, Mai Hoa và cô ấy đều sẽ vô cùng đau khổ.

 

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện rằng Tạ Minh Thành vẫn còn lương tâm, không làm ra chuyện như vậy.

 

Diệp Mai Hoa quay đầu nhìn thấy Tạ Minh Thành đi vào, hơi kinh ngạc một chút, nói: “Anh ra ngoài sao?”

 

“Tôi ra nhận điện thoại.” Diệp Mai Hoa không chút nghi ngờ.

 

Tạ Minh Thành nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng khẽ động, nói: “Long Đằng ở đảo Hải Sa có dự án mới, muốn đi chơi không?” Tạ Bách An hận không thể lập tức đi.

 

“Muốn! Bố, con sẽ đưa em gái nhỏ đi nữa!” Trúc Nhã nghe thấy có thể ra ngoài chơi, cũng do dự một chút, cô bé theo bản năng nhìn về phía mẹ.

 

Diệp Mai Hoa chần chờ: “Cơ thể Trúc Nhã…” Tạ Minh Thành nhìn đồng hồ của mình nói: “Sẽ không đi quá lâu, bác sĩ gia đình sẽ đi theo.”

 

“Quá phiền cho các anh rồi” Tạ Bách An đảo mắt, nghĩ ra một ý tưởng, nói: “Không! Bố lo lắng con không thoải mái, dì xinh đẹp, một chút cũng không phiền phức! Dì có thể đi theo thuận tiện để ý đến bệnh tình của em gái” Đã nói đến mức này, Diệp Mai Hoa cũng cảm thấy tiếp tục từ chối Trúc Nhã sẽ rất buồn.

 

Dương Ngọc San căng thẳng, vừa định mở miệng bảo Mai Hoa đừng đáp ứng, Tạ Minh Thành không có ý tốt, nhưng cô ấy còn chưa mở miệng đã phải đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của Tạ Minh Thành, cô ấy đành nuốt xuống những lời định nói.