Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 166




Chương 166

“Cảm ơn anh”

Đây là di vật mà mẹ để lại cho cô, năm đó bị đánh mất, cố đã tự trách ở trong ngục giam một thời gian dài, không ngờ rằng mất rồi lại có lại được.

Sau khi sự vui vẻ qua đi, Diệp Mai Hoa nghỉ hoặc hỏi anh: “Thứ này… Sao lại ở chỗ của anh thế?”

Sắc mặt của Tạ Minh Thành không được tự nhiên, anh quay đầu đi.

Lúc đầu chính tại thứ đồ này bị Diệp Mai Nhung mạo danh thay thế nhận của cô ta, cho nên anh mới nhận nhầm người.

Đây chính là sự sỉ nhục của anh.

“Đưa cô rồi thì dong dài ít thôi”

Diệp Mai Hoa câm nín, cô thu lại nét cười, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Nói ít thì sai ít, rốt cuộc sẽ không sai.

Nhưng cố tình là cái dáng vẻ này của cô trong mắt của Tạ Minh Thành lại tự động dịch ra là không biết tốt xấu.

Anh duỗi tay nắm lấy cằm của cô, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên, nói: “Cô đang nghĩ cái gì?”

Cô bị nắm đến phát đau, Diệp Mai Hoa khẽ thở ra, nói: “Tôi không có.

“Nói dối”

Năm lần bảy lượt đều bị uy hiếp như vậy, Diệp Mai Hoa dù có tính nhẫn nại cũng bị ép đến cực điểm, cô cố kìm nén đứng bất động, nhưng môi dưới lại bị cô cắn đến mức bật máu.

Như thể là… cô đang kháng cự lại sự động chạm của mình đến cùng cực.

Đến cả chạm vào cũng không thể chịu được sao?

Ánh mắt của Tạ Minh Thành bỗng nhiên tối sâm xuống, đến cả giọng nói cũng mang theo mấy phần khô khốc.

“Nhìn thì thấy, cơ thể của cô cũng không tồi đâu”

Ý trong lời này của anh khiến cho sắc mặt của Diệp Mai Hoa thoáng chốc đỏ lên, vừa tức giận cũng vừa thẹn thùng.

“Tôi, tôi không thấy thoải mái”

“Vậy sao? Tôi thì lại thấy tinh thần cô rất tốt đấy”

Thậm chí còn có thể hẹn hò với cả bạn trai cũ nữa, sao lại có thể không thoải mái chứ?

“Tạ Minh thành, Bách An và Trúc Nhã sắp tan học rồi!”

Ít nhất không phải là bây giờ, nếu không thì cô còn mặt mũi nào mà đối diện với bọn trẻ chứ?

Ánh mắt của cô ánh lên vài phần thỉnh cầu, nhìn vào Tạ Minh Thành.

Được một nửa, anh ta rút tay về, chân dài bước đi, để lại một câu: “Đêm nay tôi không về.”

Phía sau lưng, tay chân của Diệp Mai Hoa lạnh lẽo ngồi phệt dưới đất, trên mặt cô là vẻ sống sót sau tai nạn.

Buổi chiều, Trúc Nhã và Bách An cũng đã kết thúc giờ học, mà Trúc Nhã đang phải tiếp nhận kiểm tra định kì mỗi ngày của bác sĩ gia đình, cô bé rất nghe lời phối hợp.

Sau lần trước tác dụng phụ của thuốc mới phát tác, tác dụng phụ của thuốc cũng rất nguy hiểm, nhưng tinh thần trạng thái của Trúc Nhã vẫn rất tốt, không có ảnh hưởng gì.

Diệp Mai Hoa đứng ở bên cạnh nhìn đôi mắt to chớp chớp của Trúc Nhã, cô phải cố nén những chua xót trong miệng không nói ra.

Trạng thái tinh thần của Trúc Nhã tốt như vậy, phần nhiều là vui vẻ, trước đây, cô cứ nghĩ rằng bản thân mình có thể cho Trúc Nhã hết thảy tất cả mọi thứ, nhưng cô lại chưa bao giờ nhìn thấy cô bé lộ ra nụ cười mãn nguyện thế này.

Kiểm tra xong, Trúc Nhã rất nghe lời uống thuốc vào, sau đó đứng lên chạy đến bên cạnh mẹ, cô bé gọi: “mẹ ơi, chiều này bố có trở về không ạ? Tại sao bố lại đi nữa rồi?”