Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 179




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 179

Đừng ở đây, đừng làm điều đó trong xe, đừng giãm đạp phẩm giá cuối cùng của cô xuống mặt đất.

Tạ Minh Thành nghe câu nói này của cô nói một lúc sau mới phản ứng lại, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.

Mặc dù anh đã nếm qua mùi vị nhưng anh không phải cầm thú! Với bộ dáng khổ sở này của cô còn có thể làm cái gì?

Cô bị người đàn ông khác chạm vào anh còn ngại cô bẩn thỉu.

“Nếu cô muốn che dấu vết tích, cô không cần phải ăn mặc như thế này, xuống xe. Không chịu cởi ra thì xuống xe, tự mình đi về: Anh cũng không tin mắt cá chân của cô sưng lên như vậy còn có thể tự đi về!

Nhưng Diệp Mai Hoa chỉ chần chờ một hồi sau đó chậm rãi mở cửa xe xuống xe.

Tạ Minh Thành hung hăng đập vô lăng một cái, trực tiếp đạp ga xông thẳng về phía trước, nửa điểm cũng không dừng lại.

Diệp Mai Hoa nhìn chiếc Maybach đi xa, lộ ra một tiếng cười khổ, chấp nhận lết chân đang bị thương đi về phía trước.

Lần trước hai người ân ái, cô đã chấp nhận cái thân thể bị tàn phá này, nếu Tạ Minh Thành muốn cô liền cho, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần vì muốn ở lại trang viên, muốn cùng Trúc.

Nhã cùng Bách An ở cùng một chỗ thì phải trả giá, cô không phải là người oán trời than đất như vậy.

Chỉ là bây giờ không được.

Anh còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diệp Mai Hoa gần như trong suốt, cô nhắm mắt lại, môi dưới bị cắn đến máu tươi đầm đìa.

Tạ Minh Thành hoảng hốt một chút: “Diệp Mai Hoa! Có chuyện gì với cô vậy?”

Vừa dứt lời, Tạ Minh Thành phát hiện cánh tay mình có chút ướt.

Trong nháy mắt anh như hiểu được cái gì, kéo áo khoác của cô ra, bên ngoài bị máu làm ướt đẫm, áo sơ mi bên trong đã sớm bị nhuộm đỏ, đau đớn đánh thức thần chí của Diệp Mai Hoa.

“Đau…”

Cô đau đến rơi nước mắt, gắt gao cuộn tròn thành một đoàn, sợi dây thần kinh cuối cùng vốn cố gắng chống đỡ lập tức sụp đổ, gục đầu hôn mê bất tỉnh.

Tạ Minh Thành lúc này mới phát hiện cô có chút sốt, mất máu quá nhiều dẫn đến nhiệt độ cao.

“Diệp Mai Hoa! Tỉnh dậy đi! Mẹ kiếp!”

Tạ Minh Thành chửi thể một tiếng, rốt cục ý thức được mình đã hiểu lầm cô, một thân vết thương này của cô do gậy đánh có thể thấy rõ ràng, còn mang theo vết trây xước chẳng chịt, đem làn da trắng nõn biến thành bầm tím đầy vết thương đang chảy máu.