Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 185




Chương 185

Anh cố ý bước đi chậm lại, điểm ôn nhu này không để lại dấu vết khiến Diệp Mai Hoa dễ chịu một chút, yên lặng ở đáy lòng cổ vũ cho mình.

Cánh cửa bị đẩy ra, khung cảnh đan xen bên trong hiện ra trước mắt.

Hôm nay là đại thọ của bà cụ nhà họ Tạ, yến hội được tổ chức rất lớn, dường như mời tất cả nhân vật nổi tiếng.

Trong nháy mắt rất nhiều nhân vật quen thuộc trên TV đã xuất hiện.

Nhà họ Tạ là một gia đình lâu đời hàng thế kỷ có nguồn gốc sâu xa và nền tảng sâu sắc, tầm ảnh hưởng có thể được hình dung lớn như thế nào. Nhưng Tạ Minh Thành người này lại đối lập với nhà họ Tạ, bằng vào bản lĩnh của mình mạnh mẽ chống lại toàn bộ nhà họ Tạ, thậm chí ngay cả người đứng đầu nhà họ Tạ như bà cụ cũng không làm gì được anh.

Tạ Minh Thành vừa xuất hiện lập tức thu hút vô số ánh mắt nhìn, ngay cả Diệp Mai Hoa bên cạnh cũng tương tự.

Diệp Mai Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, bỏ qua ánh mắt rơi vào trên người mình, sắc mặt bình tĩnh khóe miệng câu lên một nụ cười nhàn nhạt, cả người hào phóng thoải mái, một chút cũng không có tỏ ra nhút nhát.

Điểm này ngược lại khiến Tạ Minh Thành hơi kinh ngạc một chút, nhưng sau đó cảm nhận được tay cô không ngừng siết chặt, đem tay áo của anh đều kéo lại.

Anh mỉm cười.

Có người nhìn bên ngoài thì bình tĩnh thực ra trong lòng rất hoảng hốt.

Bà cụ Tạ mặc một thân áo dài lụa dát vàng, mái tóc được chải tỉ mỉ, gương mặt già nua nhưng trang trọng lộ ra vài phần nghiêm túc, lúc này có rất nhiều người vây quanh bà cụ nói lời khen ngợi.

Diệp Mai Nhung mặc một bộ váy dài hở ngực, cả người ăn mặc thanh thuần sáng ngời, nhưng trang điểm thật dày không che được ánh mắt mệt mỏi.

Cô ta cực kỳ cẩn thận đỡ bà cụ Tạ, nghe người ta chào hỏi, †âm tình tồi tệ mấy ngày nay mới tốt hơn một chút.

“Ồ? Đó không phải là cậu chủ Tạ sao? Cuối cùng cũng đến”

“Hình như cậu ấy mang một người phụ nữ khác tới đây”

Một hòn đá ém xuống khuấy động mặt hồ yên ả, mọi người đều nhao nhao nhìn qua.

Khi Diệp Mai Nhung nhìn rõ người phụ nữ bên cạnh Tạ Minh Thành, nụ cười trên mặt cứng ngắc, trái tim hung hăng giật giật.

Tạ Minh Thành mang theo Diệp Mai Hoa dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi đi tới trước mặt bà cụ Tạ, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.

Sắc mặt Bà cụ Tạ trầm xuống, nói: “Minh Thành, thọ yến của bà không phải ai cũng có thể tham gia, anh đây là có ý gì?”

Ánh mắt bà cụ Tạ như con dao sắc bén rơi vào trên người Diệp Mai Hoa.

Diệp Mai Hoa đứng vững bước, khuôn mặt hoàn toàn phù hợp đóng vai một người câm.

Tạ Minh Thành thản nhiên nói: “Không có ý gì cả.”

“Đuổi người phụ nữ này ra ngoài, nhà họ Tạ chúng ta không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào”

Tạ Minh Thành nhếch khóe môi, nói: “Bà già rồi, bà đừng tức giận sẽ hại thân thể, nếu không sẽ không có yến tiệc như này lần sau đâu”

Người chung quanh trong nháy mắt ngậm miệng lại, hận không thể rời đi ngay tại chỗ, bầu không khí áp lực này suýt nữa khiến người ta không thế hít thở được.

Mặc dù nghe nói con cháu xuất sắc nhất của nhà họ Tạ là Tạ Minh Thành cùng người lớn nhà họ Tạ quan hệ không tốt, nhưng mọi người chỉ cho rằng là tin đồn giả mà thôi, hiện tại nhìn thấy thì ra tin đồn là thật.