Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 190




Chương 190

Diệp Mai Hoa bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Bố, con đứng ở đây không nói gì, bố lại tin lời cô ta, mà con nói cho bố biết năm đó con không làm gì sai bố lại đánh con một trận”

Diệp Văn Quân ngây ngẩn cả người.

Diệp Mai Nhung mắt thấy sự tình quả nhiên bại lộ, cũng may bố không tin Diệp Mai Hoa, cô ta nhất định phải cướp bố về phía mình!

“Chị! Chị đang nói hồ đồ cái gì vậy? Chị nhanh nhận sai với bố đi, chị đã sai không thể càng thêm sai”

Diệp Mai Hoa trầm mặc một hồi chậm rãi cười, tiếng cười dần trở nên lớn hơn, dường như nước mắt cũng rơi xuống.

“Vậy thì đến cuối cùng tôi đã làm sai cái gì?”

Câu hỏi ngược lại này khiến tất cả mọi người đều im lặng không nói được gì.

Tạ Minh Thành bước dài về phía trước, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, tư thế lười biếng, giống như một người chủ đã khống chế được hết thảy cục diện của sự việc.

Vu Thúy Bình thấy việc này không thể cứ kéo dài tiếp thế này được, bà chủ động mở lời nói: “Mai Hoa à, chuyện gì thì chúng ta cũng có thể về nhà rồi nói, sao con lại có thể sống ở trong nhà của em rể con thế chứ? Chuyện này không thích hợp đầu, không hợp quy củ”

Nói ra nói vào cũng phải nhấn mạnh một câu về thân phận “em rể” này, để cho Diệp Mai Hoa tự trách mình về vấn đề đạo đức.

Diệp Văn Quân cũng phục hồi lại tinh thần, nói: “Mai Hoa, con theo bố về nhà”

Diệp Mai Hoa nhìn về phía Tạ Minh Thành, thấy anh không có ý định nhúng tay vào chuyện này, cô bỗng nhiên hiểu ra, hoặc là, anh ấy đang cố ý muốn làm thế.

Cô không biết anh đang muốn làm gì, nhưng, có thể khiến sự tức giận đè nén mấy ngày này của cô được cơ hội trút bỏ.

Diệp Mai Nhung cũng bắt đầu khóc lóc với Tạ Minh Thành: “Minh Thành, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh đừng tin chị ấy, anh hãy vì em là người sinh ra Bách An, anh không thể đối xử với em như vậy được…”

Chú Chung đứng ở bên cạnh, ông cảm thấy may mắn vì cậu chủ nhỏ và cô chủ lúc này đang đi học rồi, nếu không thì lại bị những lời nói này làm dơ bẩn lỗ tai.

Diệp Văn Quân thấy Diệp Mai Hoa không nhúc nhích chút nào, ông ta tức giận quá: “Mai Hoa! Mày còn muốn ở đây phá hoại tình cảm của em mày sao? Sao mày lại có lòng lang dạ sói như thế! Quả nhiên giống hệt với mẹ của mày! Lòng dạ ác độc!”

Diệp Mai Hoa ngẩn ra, có chút khó có thể tin ngẩng đầu, nói: “Bố, bố đang nói cái gì vậy?”

Diệp Văn Quân cũng ý thức được bản thân vừa lỡ miệng nói sai, nhưng sự tức giận của ông vẫn xộc lên đầu, không thể khống chế được.

Đặc biệt là công ty đang trên bờ vực sắp phá sản, nếu không thể có được sự viện trợ giúp đỡ của nhà họ Tạ, tâm huyết cả đời này ông ta đều phí hoài mất!

Người con rể Tạ Minh Thành này tuyệt đối thể để vụt mất được! Chỉ có hợp tác với nhà họ Tạ, sự nghiệp của ông ta mới có thể mở rộng được, mà ít nhất thì giữa người con gái ruột này với đứa con gái không chút quan hệ máu mủ nào, ông ta đương nhiên phải tin tưởng tín nhiệm Diệp Mai Nhung có quan hệ máu mủ với ông rồi.

“Bây giờ mày theo tao về nhà, nếu không thì cả đời này mày đừng bao giờ trở về nữa!”

Diệp Văn Quân buông một câu nói tàn nhãn cuối cùng ra, trong lòng ông ta, vào lúc này Diệp Mai Hoa đáng lẽ nên phải nhận sai để được về nhà, dù sao thì từ nhỏ đến lớn đứa con gái này vãn luôn rất nghe lời.

Nhưng, Diệp Văn Quân không biết rằng, phần tình cảm đơn thuần của cô đã vĩnh viễn biến mất khi ông giơ gia pháp lên đánh cô mà không thèm phân biệt xanh đỏ trắng đen gì rồi.

Lúc này, Tạ Minh Thành mới chậm rì rì mở miệng.

“Dường như ông đã quên rằng đây là nhà ở của tôi”