Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 211




Chương 211

Thư ký Tân định ngăn cô lại nhưng không kịp, Diệp Mai Hoa đã đẩy cửa thư phòng bước vào.

Cửa phòng chậm rãi đóng lại, ngăn cách mọi lời nói của thư ký Tân ở ngoài cửa.

Diệp Mai Hoa không hề chú ý tới bây giờ anh vẫn còn đang tham gia cuộc họp, chỉ thấy Tạ Minh Thành đang thản nhiên dựa vào lưng ghế, cây bút trong tay quay liên tục, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng cô chỉ cần liếc mắt nhìn một lần đã phát hiện ra anh đang rất tức giận.

Cảm xúc ẩn trong đôi mắt hơi trầm xuống đó khiến người †a phải kinh hãi.

Diệp Mai Hoa bỗng nhiên cảm thấy có vẻ như mình đã vào không đúng lúc, cô âm thầm đặt chiếc cốc trên tay xuống rồi rời đi.

Nhưng nhìn thấy cốc cà phê rỗng anh để ở bên cạnh cô lại cau mày.

Người này, anh lại uống thêm bao nhiêu chén cà phê nữa vậy?

Lại tiếp tục uống nữa thì thật sự không còn muốn sống nữa sao? Thuốc do bác sĩ chỉ định thì lại không hề đụng tới.

Diệp Mai Hoa cảm thấy có phần hơi tức giận, chỉ cần không chú ý tới người này một chút là anh sẽ làm bậy ngay được, ai cũng không thể quản lý nổi.

Tạ Minh Thành cũng nhìn thấy cô, sắc mặt anh có vẻ hơi kinh ngạc, ngay cả cây bút trong tay cũng dừng lại.

Lúc này, giám đốc điều hành của công ty ở các quốc gia trong một cuộc họp quốc tế đều ngẩn ra.

Hội nghị này là cuộc họp tổng kết nửa năm một lần, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao phải tham gia báo cáo, bao gồm cả các công ty con ở nước ngoài.

Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt của mọi người đều như thấy quỷ, tất cả đều nhìn vào một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc.

Diệp Mai Hoa không phát hiện ra mình đã lọt vào phạm vi camera, cô thấp giọng nói: “Tôi thay cho anh ly nước ấm, anh phải nhớ uống thuốc đấy”

Ánh mắt Tạ Minh Thành trầm xuống, anh nói nhỏ: “Không cần, cô mang đi đi”

Diệp Mai Hoa thở dài một hơi thật sâu, nghĩ đến lúc trước khi mình đi lên lầu chú Chung mang vẻ mặt lo lắng nói với cô Tạ Minh Thành không thích nhất là việc uống thuốc, còn nhờ vả cô nhất định phải làm cho Tạ Minh Thành uống thuốc, nếu không thì dù cơ thể có làm bằng sắt cũng không chống đỡ nổi.

Chú Chung đã lớn tuổi như vậy mà còn phải lo lắng Tạ Minh Thành có uống thuốc hay không, làm cho cô cảm thấy anh quá tùy hứng.

Vì đã được chú Chung ủy thác nên Diệp Mai Hoa lại kiên trì nói: “Anh cần phải uống thuốc, nếu còn không uống nữa thì bệnh của anh sẽ không tốt hơn được”

Tạ Minh Thành buông bút xuống nói: “Lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Có những từ khi đã nghe quá nhiều sẽ trở nên miễn dịch với nó.

Diệp Mai Hoa nhanh chân nhanh tay cầm lấy ly cà phê, thay bằng ly nước ấm, miệng thì nói: “Phải phải phải, lá gan tôi lớn lắm, giờ anh muốn tự mình uống thuốc hay là muốn tôi đút cho anh nào.”

Các giám đốc điều hành đang nhìn chằm chằm vào màn hình lúc này trong lòng đều cùng run rẩy, thầm cảm thấy lo lắng thay cho người phụ nữ có lá gan quá to này, nhưng đồng thời họ lại càng tò mò hơn.

Rốt cuộc thì cô là ai?

Trước đó không lâu tổng giám đốc vừa mới giải trừ hôn ước, nhanh như vậy mà đã có người đẹp giấu trong nhà rồi sao?

Tạ Minh Thành cảm thấy đau đầu đè tay vào ấn đường, nói: “Để ở đó rồi ra ngoài trước đi”

Diệp Mai Hoa sợ anh ném thuốc đi nên kiên quyết nói: “Tôi nhìn anh uống xong rồi sẽ đi”