Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 223




Chương 223

Diệp Mai Hoa đột nhiên xấu hổ, lúng túng thu hồi tâm mắt lại.

“Mãn Tiên, làm sao cô biết?”

“Chậc, ngày nào ban biên tập cũng rất bận rộn. Bình thường khi rảnh rỗi, chỉ cần trò chuyện phiếm một chút sẽ biết hết mọi chuyện. Trên đời này không có ngọn gió nào vượt qua bức tường được.”

Lúc này người phục vụ dọn bữa trưa lên bàn, hai người cũng không nói nhiều mà bắt đầu dùng bữa, nhưng tiếng cười nói hết lần này đến lần khác ở bên kia vẫn thu hút vô số ánh mắt ghen tị.

Trịnh Mẫn Tiên cũng ghen tị, nhưng lại ủ rũ nói: “Gia đình Lưu Tử Đào rất có tiếng tăm, quản lý lại là chú của cô ta, đến cả Trương Trí cũng phải nể mặt cô ta. Cô xem cô ta trò chuyện vui vẻ thế nào, nhìn rất chướng mắt, chúng ta mau chóng ăn xong rồi về thôi. Buổi chiều còn có một cuộc phỏng vấn khác”

Hai người nhanh chóng giải quyết bữa trưa, khi chuẩn bị đứng dậy rời đi, vừa vặn Trương Trí cũng đứng dậy, nên bọn họ chạm mặt nhau ở cửa.

Trịnh Mẫn Tiên cố ý kéo Diệp Mai Hoa lùi lại phía s¿ chút, nhưng Trương Trí lại ngạc nhiên liếc nhìn cô hỏi người mới đến sao?”

Trịnh Mẫn Tiên có hơi nịnh nọt nói: “Đúng vậy, tiền bối, cô ấy tên là Diệp Mai Hoa. Cô ấy là thành viên mới của ban biên tập chúng tôi, hôm nay cô ấy mới đến”

Trương Trí cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Lưu Tử Đào, người đang đi theo phía sau, liếc mắt cảnh giác nhìn Diệp Mai Hoa và nói: “Trương Trí, bây giờ chúng ta nên về ngay thôi, vài báo cáo vẫn chưa làm xong”

Trương Trí gật đầu, chào tạm biệt họ và nhấc chân rời đi.

Trịnh Mẫn Tiên và Diệp Mai Hoa cũng trở lại công ty, khi họ đến nơi đã bị trưởng phòng Khương sắp xếp đi phỏng vấn Trương Trí, chủ đề trên trang nhất của số báo vào ngày mai.

Trịnh Mẫn Tiên gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, kéo.

Diệp Mai Hoa mang máy tính đi, trực tiếp đi thẳng đến văn phòng của Trương Trí.

Với tư cách là chủ tịch của một công ty đầu tư chứng khoán, Trương Trí có văn phòng độc lập cùng một nhóm cộng sự của riêng mình.

Khi Trịnh Mẫn Tiên và Diệp Mai Hoa đến đó, đúng lúc Trương Trí cũng đang rãnh rỗi nên vui vẻ chấp nhận cuộc phỏng vấn của bọn họ. Trịnh Mẫn Tiên phụ trách đặt câu hỏi và Diệp Mai Hoa phụ trách ghi chép lại.

Trịnh Mẫn Tiên thể hiện phẩm chất chuyên nghiệp của mình, đôi mắt sáng long lanh, bắt đầu hỏi từng câu từng câu đã được chuẩn bị kỹ càng trong bản thảo.

Trương Trí rất chuyên nghiệp, trả lời câu hỏi ở nhiều góc độ khác nhau, hầu hết mọi điểm đều rất hợp lý và tính chuyên nghiệp vô cùng cao. Những lời tường thuật không rườm rà, tạo điều kiện thuận lợi cho người ghi chép trong trường hợp không biết về các thuật ngữ tài chính vẫn có thể nhớ và ghi lại một cách dễ dàng.

Trịnh Mẫn Tiên có chút lo lắng không biết Diệp Mai Hoa có ứng phó được không, nhưng nhìn hai tay cô nhanh chóng gõ trên bàn phím, cô ấy yên tâm rất nhiều.

“Cuộc phỏng vấn đến đây là kết thúc, cám ơn tiền bối đã trả lời! Cảm ơn!”

Trịnh Mẫn Tiên cúi người chào Trương Trí.

Trương Trí ừ một tiếng, sau đó nhìn Diệp Mai Hoa, nói: “Đưa bản ghi chép cho tôi xem một chút đi”

Anh ta biết rằng những gì mình vừa nói có chút tối nghĩa, vì vậy anh ta định sửa chữa bản thảo giúp một chút.

Diệp Mai Hoa đưa nó tới, nhưng khi Trương Trí chuẩn bị sửa chữa sai sót, anh ta phát hiện không có chỗ nào để có thể sửa lỗi cả.

Bản ghi chép lại rất hoàn hảo, ngay cả những chỗ anh ta nói quá nhanh và không hề ngắt câu đúng lúc cũng được Diệp Mai Hoa xử lý quá tốt, không có một chút sai lệch trong thuật ngữ chuyên môn.